Rau và thịt không có bán ra ngoài, bởi vì có một số khách mời không biết nấu ăn, còn có một số khách không muốn chi tiền mua đồ của bọn Tô Chi.
Hái đào quá vất vả, mới kiếm được chút tiền như vậy, thật sự không muốn lãng phí tiền bạc, mua rau về cũng phải tự làm, còn không bằng cầm tiền ra ngoài mua ít đồ ăn nhanh.
Không ai mua, Tô Chi cũng không buồn, dù sao nhiều rau vậy có thể bỏ trong tủ lạnh, để lại ăn dần.
Tô Quân Bạch cảm thấy bọn họ không biết phân biệt tốt xấu: "Không mua đừng hối hận.”
Mọi người: "...”
Hoàn toàn không hối hận!
Tô Quân Bạch mặc kệ bọn họ, xoắn một túi rau, tâm trạng không tệ nói với Tô Chi: "Chi Chi, chúng ta tự ăn, ra ngoài rửa tay trước đi.”
Mặc dù mang găng tay, nhưng găng tay một lần không thường dùng, trên tay luôn luôn dính ít lông trắng, trên mặt vẫn còn dính rất nhiều, một lớp trắng trắng, hơi ngứa.
Không dám dùng tay gãi, sợ càng gãi sẽ càng ngứa, đành phải rửa sạch trước thử xem.
Trên mặt Tô Chi cũng ngứa, tay cũng bẩn rồi: "Được rồi, mặt có chút ngứa.”
Tô Quân Bạch nhắc nhở cô: "Em đừng dùng tay gãi, nếu không sẽ càng ngày càng ngứa đấy.”
Tô Chi vẫn biết kiến thức cơ bản nhỏ này, có điều sự quan tâm của anh hai cô sẽ nhận lấy: "Vâng.”
Cách vườn cây không xa có vòi nước có thể rửa, cô cùng anh hai một trước một sau rửa sạch lông trắng trắng.
Hôm nay bôi kem chống nắng, trên mặt toàn là dầu, chỉ dùng nước để rửa chắc chắn sẽ không sạch, quay về vẫn phải dùng nước tẩy trang.
Phơi nắng một buổi chiều, da của cô không có tổn thương, cư dân mạng nhìn thấy làn da trắng trẻo lúc cô rửa mặt dồn dập đem sự ngưỡng mộ gõ lên màn hình.
Cư dân mạng: “Da của Chi Chi thật là đẹp, ngưỡng mộ quá, tuổi trẻ thật tốt.”
...
Lúc chờ xe của tổ chương trình, Tô Chi đi nhà vệ sinh công cộng một chuyến, lại đi ra và trở về ngoài vườn cây, phát hiện nhân viên công tác liên quan của tổ chương trình cùng mấy khách mời đều không còn nữa.
Cô hỏi người quay phim: "Bọn họ đâu rồi?”
Người quay phim: "Đi rồi.”
Tô Chi có chút lờ mờ: "Cái gì???”
Người quay phim im lặng không nói nữa: "…”
Tô Chi tìm hết một vòng cũng không thấy ai cả, mới biết đi rồi mà anh ta nói là ý gì.
“Cho nên bọn họ đã lên xe của tổ chương trình bỏ lại chúng ta đi trước rồi, là ý này phải không?”
Người quay phim sợ hãi gật đầu.
“…”
Tô Chi lại một lần nữa hiểu biết được hành vi gài bẫy của tổ chương trình, biết vậy thì đã không đi vệ sinh rồi.
Vườn cây cách tứ hợp viện có chút xa, đương nhiên không thể nào quay lại được, cô vừa nhìn thấy chiếc xe bên lề đường, liền đi qua hướng đó.
Bình luận.
“Tổ chương trình cũng bẫy quá đi, thế mà bỏ bọn Chi Chi lại rồi đi trước.”
“Còn có Lục Úc và em họ anh cũng chưa đi.”
“Vừa rồi ai là người đầu tiên đề cập đi trước vậy, có phải là Bạch Lộ? Tôi cứ cảm thấy cô ấy có chút bất thường?”
…
Những khách mời lên xe của tổ chương trình đi trước, ngồi sụp xuống một cách thoải mái ở trên xe.
Trong xe còn có điều hoà, sữa do nhà tài trợ cung cấp, sau khi uống xong cảm thấy người cũng sống lại rồi.
Chiếc xe ung dung chạy về phía trước, Điền An An nhìn chỗ trống ở phía sau, có chút bất an hỏi: "Chúng ta thật sự không đợi mấy người Tô Quân Bạch ư? Bỏ họ lại như vậy sẽ ổn chứ?”
Cô ta cau mày, một bộ dáng bất an, khiến người ta yêu mến.
Thi Bách Thuỷ an ủi: "Là vấn đề của tổ chương trình, không phải chuyện của cháu, đừng lo lắng.”
Anh ta là khách mời thường trú của Cực Hạn, biết rằng tổ chương trình rất hay gài bẫy.
Dịch Kinh Hoà tiếp lời: "Đúng vậy, An An, chúng ta đã đợi hai phút đấy, là tự bọn họ không đến kịp.”
Anh ta cũng an ủi, bởi vì Tô Chi và Tô Quân Bạch kiếm tiền của anh ta, lại giành hạng nhất, còn nhận được phần thưởng, chiếm hết toàn chuyện tốt, bọn họ tối nay không lên xe của tổ chương trình, anh ta rất hả hê.
Bạch Lộ cũng tiếp lời: "Không sao đâu, bọn họ nhất định có thể tự trở về, vườn đào bên kia cũng không quá xa, rất dễ gọi xe.”
Nhận được thông báo của tổ chương trình, vừa nãy là cô ấy đề nghị đi trước, hy vọng kỳ này kết thúc, mấy người Tô Quân Bạch đừng ghét cô ấy, huhuhu.
Sau khi được bọn họ an ủi, Điền An An cuối cùng cũng nở nụ cười: "Vậy thì tốt, đợi họ quay về chúng ta giải thích chút với họ đi.”
Bởi vì sự thấu tình đạt lý của cô ta, rất nhiều cư dân mạng có thiện cảm với cô, sôi nổi khen ngợi cô ta.
“An An đúng là một thiên thần nhỏ, đáng yêu quá đi.”
“Tôi rất thích kiểu con gái ấm áp này, ngọt ngào quá.”
“An An thật tốt, còn lo lắng cho người khác.”
…
Tô Quân Bạch quay lại, lúc đầu cũng lờ mờ như Tô Chi vậy, nhưng anh trải nghiệm nhiều hơn Tô Chi, nên rất nhanh đã tiếp nhận hành vi gài bẫy của tổ chương trình.
Anh rẽ một vòng mới tìm thấy Tô Chi đang giúp người ta chuyển đào ở bên lề đường.
“Chi Chi, em đang làm gì vậy? Xe của tổ chương trình đi trước rồi, chúng ta phải tìm một chiếc xe để quay về.”
“Em biết thừa, em đã bàn bạc xong xuôi với anh tài xế rồi, em giúp anh ấy chuyển đào, anh ấy đưa chúng ta quay lại.”
Một sọt đầy ắp đào cực kỳ nặng, Tô Chi cầm nó lên giống như đang vặn gà con vậy, mặt không chút thay đổi.
Trước khi Tô Quân Bạch chưa đến, cô đã chuyển mấy sọt đào vào trong xe rồi.
Tô Quân Bạch nỡ lòng nào để cô làm việc được, ép cô đi: "Em đừng chuyển nữa, để anh, đi nghỉ đi.”
“…” Tô Chi hoài nghi với sức lực của anh hai: "Chúng ta cùng khiêng nhé.”
Cô lại bổ sung một câu: "Như vậy nhanh hơn.”
Anh hai ngay cả hành lý của cô cũng cầm không nổi, một sọt đào này anh ấy càng cầm không nổi, biết đâu có thể rơi trúng hai bàn chân của anh ấy, rơi hỏng chân rồi thì làm sao chỉnh lại.
Tô Quân Bạch không nhận ra sự ghét bỏ của em gái, chỉ cảm thấy em rất tốt với mình.
Anh cảm động gật đầu: "Được.”
Lúc hai người khiêng đào, Lục Úc và Lục Vũ Điểm cũng đi tới, bọn họ cũng đi nhà vệ sinh, giờ mới quay lại.
“Các cậu vẫn chưa đi?”
Tô Quân Bạch không có sắc mặt tốt gì với anh: "Không phải cậu thấy rồi sao.”
Anh nói: "Dù sao tôi và Chi Chi cũng tìm được xe để trở về rồi, ngay bây giờ có thể đi.”
Anh lại nói thêm một câu: "Hai người đừng đứng đây làm môn thần nữa, nhanh chóng đi tìm xe đi.”
Anh nói một cách vô cùng tự hào, có em gái thật tốt, tốc độ hoàn thành nhiệm vụ còn nhanh hơn.
Lục Úc: "…”
Lục Úc không những không đi, còn đi về phía trước giúp chuyển đào.
Anh tài xế nhìn thấy bọn họ đều quen biết nhau, liền cười ha hả đồng ý chở bọn họ đi cùng.
Sức lực của Lục Úc rất lớn, hai tay xách một giỏ đào lên, hai cẳng tay căng gầy siết chặt, lộ ra đường cong đẹp đẽ.
Anh đem một sọt đào bỏ vào xe mà không tốn nhiều sức lực, lúc tiếp tục lấy một sọt đào khác thì liếc nhìn Tô Quân Bạch một cái, anh và Tô Chi cùng khiêng một sọt đào.
Cảm nhận được cái nhìn chăm chăm của Lục Úc, Tô Quân Bạch hừ một tiếng: "Nhìn cái gì? Chưa từng thấy chuyển đào thế này?”
“Chưa từng thấy.” Lục Úc lại nói thêm: "Chưa từng thấy người giống như cậu vậy, vẫn cần người nâng.”
Phía sau câu nói này quả thật là hành động kết liễu, Tô Quân Bạch nổi khùng rồi: "Vậy bây giờ cậu biết được rồi đấy.”
Anh nhìn thấy Lục Vũ Điểm đứng bên cạnh không giúp được gì, nói: "Em gái tôi đau lòng mới giúp tôi nâng nó, không giống người nào đó vẫn không có người thương, thật đáng thương quá.”
Giọng điệu của anh vô cùng tự mãn, còn rất thiếu đánh.
Lục Úc: "…”
Đúng là ấu trĩ giống như lúc nhỏ, thiếu đánh.
Tô Chi có chút không nghe nổi nữa, cô không phải đau lòng cho anh hai, mà giữ thể diện sắp rơi xuống đất của anh.
“Mau chuyển đi, thời gian không còn sớm nữa.”
Nghe thấy lời thúc giục của em gái, Tô Quân Bạch thay đổi vẻ mặt vui tươi: "Được, đợi lúc quay về anh sẽ làm cho em.”
Tô Chi: "…”
Nếu là cơm chiên trứng thì bỏ đi, cô cũng không quá kỳ vọng.
Bình luận.
“Tô Quân Bạch và Lục Úc đúng là đối thủ, mỗi lần hai người gặp nhau là tia lửa bắn ra.”
“Sức lực Chi Chi thật lớn, em gái cũng rất tốt với anh trai, anh trai cũng rất cưng chiều em gái nhé, thật ngưỡng mộ.”
“Chỉ có tôi lo lắng về bữa tối của họ thôi hả?”
…
Một xe đào toàn bộ đã được chuyển xong, anh tài xế trả cho cô tiền công là 50 tệ, đây là mức giá mà bọn họ đã thương lượng trước đó.
“Vất vả rồi, cô gái, không ngờ sức lực của em lớn như vậy.”
Tô Chi nhận lấy tiền, cười đáp: "Cảm ơn, được luyện tập từ nhỏ.”
Cô từ nhỏ đã không giống với những cô gái khác, chỉ có cố gắng mới trở nên mạnh mẽ, bảo vệ những người muốn bảo vệ.
“Vậy mà còn có tiền!”
Tô Quân Bạch nhìn thấy còn có tiền công đều ngây người, em gái của anh cũng quá giỏi đi!
Lục Úc cũng chuyển đào giống vậy, liền hỏi: "Có của chúng tôi không?”
Anh tài xế sững sờ: "Anh không phải giúp bọn họ sao?”
Ý này chính là không có.
Lục Úc cảm thấy mình đã để vuột mất 100 triệu rồi.
Tô Quân Bạch thấy anh không lấy được lợi gì, bật cười ha, ha, ha mấy tiếng.
Lục Úc: "…”
Tô Chi và anh hai cuối cùng cũng lên xe trở về, đây là một chiếc xe tải, có hai hàng ghế, vừa đủ cho năm người ngồi.
Anh tài xế là người bản địa Ba Châu, nói chuyện mang theo chút giọng địa phương, nhưng tính tình rất nhiệt tình.
Tô Chi cùng anh ta nói chuyện phiếm, biết rất nhiều chuyện thú vị về Ba Châu, chơi ở chỗ nào thì thú vị, ẩm thực chỗ nào ngon nhất, mua đồ chỗ nào rẻ nhất v.v.
Biết được cũng tàm tạm, thì cũng đến tứ hợp viện rồi.
Anh tài xế rất thích tính cách cởi mở này của Tô Chi, lúc chia tay còn tặng cô mấy quả đào.
Sau đó lại hỏi: "Ngày mai còn một xe đào, cô vẫn muốn chuyển chứ? Để lại cách thức liên hệ.”
Điện thoại của Tô Chi giao nộp rồi, không thể liên lạc như thường được, vì vậy đã để lại số của người quay phim.
“Được thôi, đến lúc đó anh liên hệ với tôi, tôi có thời gian.”
Tô Quân Bạch ngày càng cảm thấy em gái anh thật sự quá giỏi, ngay cả công việc bán thời gian ngày mai cũng tìm được rồi.
“Nhìn cái gì? Trở về nấu cơm đi.” Tô Chi cầm rau.
Tô Quân Bạch cầm gạo đi theo phía sau: "Được, nấu cơm.”
Hai anh em cũng không quay đầu lại nhìn rồi đi thẳng vào tứ hợp viện, Lục Úc thu hồi ánh mắt.
Lục Vũ Điểm hỏi anh: "Anh, buổi tối chúng ta ăn gì vậy?”
Bọn họ vừa không có phần thưởng để về nấu cơm, vừa không thể đặt đồ ăn, làm sao tự mình kiếm đồ ăn đây.
“Đi quán ăn.”
Ý nghĩ của Lục Úc là tự mình đến quán mua đồ ăn, kết quả lại nhận được thông báo của tổ chương trình, không được mua đồ ăn ở quán ăn ngoài.
Những khách mời khác đã nhận được thông báo rồi, không được mua ở quán ăn, để bọn họ tự mình giải quyết.
Mọi người: "…” Bẫy à.
Trong bếp vốn không có rau, không có dầu muối tương dấm, cái gì cũng không có, chỉ có một cái nồi không và bếp từ, muốn ăn phải mua nguyên liệu, nhưng bây giờ lại không phải là thời gian mua bán, để bọn họ cạp đất mà ăn à?
Tổ chương trình đã sắp xếp npc giành được cơm tối cho bọn họ, muốn ăn phải làm nhiệm vụ, có điều không ai chú ý đến, tổ chương trình cũng không nhắc nhở.
Mọi người đi một vòng lại một vòng, vẫn không tìm được đồ ăn.
Điền An An nghĩ đến phần thưởng Tô Chi, nói: "Tô Quân Bạch bọn họ không phải có đồ ăn sao? Hay là chúng ta đến mua ít?”
“Cũng không phải là không thể.”
Hái đào tốn quá nhiều tinh lực, bọn họ đã đói từ lâu rồi.
Nếu bây giờ không ai đề cập thì kiên quyết không mua.
Đợi lúc bọn họ kết giao rồi đi đến tứ hợp viện, phát hiện tứ hợp viện có cửa chính, lúc này đã đóng chặt, bọn họ vẫn có thể gửi thấy mùi thơm thoang thoảng bay ra từ khe cửa.
Bọn họ đã làm món ăn ngon gì ở trong vậy?
Thơm thật đấy, thật sự quá hấp dẫn rồi.
Danh Sách Chương: