Ban đầu mọi người cho rằng không ở chung, khoảng cách sẽ rất xa, trên thực tế thì không, khoảng cách giữa các nhà chỉ mất năm sáu phút đi bộ.
Tô Chi và Tô Quân Bạch đến tứ hợp viện đầu tiên, nhưng mà nhìn thấy tứ hợp viện trước mắt, họ hơi hoài nghi nhân sinh.
Vẻ mặt Tô Quân Bạch sửng sốt, quay đầu nhìn về phía người quay phim bên cạnh, nói với vẻ nghi ngờ: "Đây là tứ hợp viện mà các anh chuẩn bị? Có bị nhầm không thế? Tứ hợp viện nhà ai đến cả cửa cũng không có?”
Anh thật sự hết chỗ nói, bản lĩnh gây rắc rối của tổ chương trình chỉ tăng không giảm, hơn nữa mỗi lần đều có thể giở trò bịp bợm mới, làm người ta chẳng thể phòng bị.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Chi nhìn thấy tứ hợp viện không có cửa, không phải nói chỉ không có cửa ra vào, mà là toàn bộ đều không có cửa, giống như một tòa thành trống.
Còn may là ghi hình mùa hè, nếu là mùa đông, tứ hợp viện không có cửa gió lùa khắp nơi, ở lại đây không thể bị chết lạnh.
Người quay phim chỉ cười không nói, lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không biết.
Tô Quân Bạch hỏi tiếp: "Tổ chương trình các anh lại đang chơi trò gì?”
Tổ chương trình mùa này đáng ghét nhất, anh định dẫn em gái đến chơi, kết quả phải đối mặt với một cái bẫy to của tổ chương trình.
Đương nhiên tổ chương trình sẽ không trả lời câu hỏi của anh, dù sao đây là trò họ nghĩ ra để đùa giỡn khách mời.
Dân mạng nhìn thấy hình ảnh phòng phát sóng trực tiếp của Tô Quân Bạch, ngoại trừ fan hâm mộ của Tiểu Bạch, tất cả đều cười ha ha ha.
Chúng ta đều giống nhau: “Ha ha ha! Tổ chương trình cũng quá xảo trá! Ai có thể nghĩ ra, đây là một tứ hợp viện không có cửa, thấy ngu chưa? Ha ha ha.”
Đại dương thật nhiều nước: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, tôi sắp bị biểu cảm ngốc nghếch của Tô Quân Bạch làm cười chết rồi, thế nào? Có phải rất ngạc nhiên không?”
Vịt con rơi xuống nước: “Dạo qua một vòng phòng phát sóng trực tiếp, vẫn là chỗ Tô Quân Bạch vui nhất, ha ha ha, chết tiệt, tứ hợp viện mà lại không có cửa, các người cũng thê thảm rồi chứ? Các nhà khác hơi rách nát, nhưng dù sao cũng có cửa ha ha ha.”
Hoa trắng nhỏ thật là đẹp: “A a a! Tổ chương trình quá khốn nạn! Vậy mà để ông xã tôi ở trong căn nhà không có cửa!”
Yêu Tô Quân Bạch nhất: “Thật sự khốn nạn, lúc đầu còn vui vẻ vì ông xã lấy được một cái tứ hợp viện, kết quả, là thế này?”
Chi Chi nhìn tôi: “Tổ chương trình quá xấu xa, vậy mà để Chi Chi của chúng tôi ở trong kiểu nhà này, tôi muốn khiếu nại các người!”
…
Tô Chi cũng ngây người vài giây, cô phản ứng lại rồi nói: "Đi vào xem trước đã.”
Cô cầm vali hành lý lên bậc thềm, nghĩ đến ngón chân của anh hai vừa bị vali hành lý của cô đập phải, vì thế cô lại quay ra giúp anh lấy vali.
Cô đưa ba lô cho anh: "Anh cầm ba lô là được, cái vali để em.”
Tô Quân Bạch giữ gìn thể diện đang gặp nguy hiểm: "Tại sao lại để cho em cầm, tự anh có thể làm được.”
Chân đau thì không sao, còn tay là làm được.
Tô Chi có thể hiểu anh cần thể diện, cô vẫn lấy vali hành lý, không nói nhiều: "Em đói, thu xếp xong thì đi tập trung thôi.”
Vừa nói ra lời này, Tô Quân Bạch mới không từ chối, em gái đói bụng, chính là chuyện lớn, không thể trì hoãn.
“Vậy mau vào đi.”
Anh lặng lẽ lấy một thanh socola từ trong túi ra, tránh người quay phim để đút cho Tô Chi ăn.
“Lót dạ trước một chút, ăn cơm muộn.”
Tô Chi gật đầu: "Vâng.”
Thực ra cô không đói, vì để lấy vali hành lý của anh nên mới nói như vậy.
Nhưng mà anh hai tốt với cô, cô cũng sẽ nhận, hương vị của socola rất ngon, cùng với sự quan tâm của người thân, không chỉ ngọt mà còn ấm.
Người của tổ đạo diễn hỏi: "Socola của cậu ở đâu ra? Không nộp hết đồ ăn lên sao?”
“Đây là tôi nhặt được ở trên đường, chỉ cái này thôi, thật sự hết rồi.” Đương nhiên không phải Tô Quân Bạch nhặt được, là anh giấu đi.
Dù sao tổ chương trình cũng không lục soát người.
Tổ đạo diễn: "Chúng tôi không tin, sau này nếu bị phát hiện lấy ăn, sẽ có trừng phạt đấy.”
“Anh tôi nói một cái chính là một cái.” Tô Chi nói: "Muốn nộp lên sao? Tôi nôn ra cho các người.”
Nói xong, cô còn thực sự làm tư thế nôn mửa.
Mặc dù người của tổ chương trình khốn nạn, nhưng cũng sẽ không thu hồi một cái socola đã bị ăn.
Họ chỉ cảnh cáo: "Vậy sau này các anh nên chú ý.”
Dân mạng xem phát sóng trực tiếp cười sung sướng.
Sohu: “Ha ha ha, lại đến giây phút đấu trí đấu dũng cùng tổ chương trình.”
Bữa sáng với sốt salad: “Quan hệ giữa Tô Quân Bạch và em gái anh ta thật tốt, một người cầm giúp vali, một người đút socola cho ăn, tôi rất hâm mộ, tôi cũng muốn có một người anh như vậy, hoặc là cho tôi một người em gái.”
Tô Quân Bạch và Tô Chi với tôi là người một nhà: “Làm người một nhà với trai đẹp gái xinh, tôi thật sung sướng.”
…
Chuyện socola kết thúc, Tô Quân Bạch kéo cô chạy nhanh.
Sức lực của Tô Chi rất lớn, một tay nhấc một cái vali hành lý lên bậc thang một cách nhẹ nhàng, không có một chút dáng vẻ khó khăn.
Sở dĩ sức Tô Chi lớn, là nhờ bố mẹ nuôi hơn nữa sau này Du Gia Lý đã huấn luyện cô tập cử tạ.
Con gái của bố mẹ nuôi bị người ta lừa bán, trên đường họ tìm kiếm con gái đã cứu cô cũng bị lừa bán, cô không có nơi để đi, bố mẹ nuôi vì quá nhớ nhung con gái, tuổi cô lúc đó gần bằng tuổi con gái đã mất tích của họ, nên đã nhận nuôi cô.
Ở trong xã hội con gái luôn gặp phải rất nhiều nguy hiểm, bố nuôi vì lo lắng cho sự an toàn của cô, lúc cô còn nhỏ đã dạy cô taekwondo, lúc gặp nguy hiểm có thể bảo vệ chính mình.
Dần dần lớn hơn một chút, cô bắt đầu tập cử tạ, bởi vì sức lực của con gái trời sinh yếu hơn con trai, muốn thay đổi, chỉ có thể thông qua giai đoạn sau huấn luyện.
Mưa bình luận phòng phát sóng trực tiếp bị chữ đẹp trai của dân mạng spam.
Chi Chi là bạn nhỏ đáng yêu của tôi: “A a a! Chi Chi đẹp trai quá! Tràn đầy cảm giác an toàn, tôi thích quá!”
Trai đẹp gái xinh tôi đều yêu: “Tôi rất thích chị gái đẹp trai như vậy, vì sao không thể để cho tôi gặp được một người trong đời thực chứ? Bỏ đi, tôi vẫn nên hâm mộ Chi Chi thôi.”
Quả ớt nhỏ: “Bỗng nhiên phát hiện hoa trắng nhỏ và em gái Chi Chi của chúng ta tráo đổi vị trí, nhưng mà như vậy hình như càng thú vị ha ha ha.”
…
Hai người vào tứ hợp viện, Tô Chi đang đánh giá căn nhà sắp phải ở lại một tuần này.
Lưng tựa dãy núi, trước có đại dương, môi trường tốt, vô cùng tốt.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bỏ qua căn nhà không có cửa.
Tô Quân Bạch: "Hẳn là các anh sẽ không lừa đảo như vậy chứ, để chúng tôi buổi tối ở trong căn nhà không có cửa, hay là có kịch bản gì, mau nói ra đi.”
Anh nhìn khắp nơi, tứ hợp viện này không nhỏ, rất nhiều phòng, nhưng mà tất cả các phòng đều không có cửa.
Sau khi anh đi vào trong phòng nhìn, càng không còn gì để nói.
Thực ra căn phòng rất lớn, nhưng trong phòng đến giường cũng không có, trong góc chỉ có một cái ghế dựa gãy một chân.
Bởi vì đồ vật quá ít, trông căn phòng hết sức trống trải, đứng ở trong phòng nói chuyện, còn có tiếng vang lại, cũng quá tồi tệ.
“Ai nghĩ ra cái này vậy, rất có tài đấy?!” Tô Quân Bạch nói tiếp: "Không có cửa thì thôi, đến cả giường cũng không có, buổi tối chúng tôi ngủ thế nào?”
Tuy rằng mấy mùa trước cũng gài bẫy, nhưng không gài bẫy như này, quan trọng là mùa này anh còn dẫn theo em gái.
Tô Chi biết cốt truyện nguyên tác trong sách, mặc dù có một số điểm đã thay đổi, nhưng mà một số điểm của chương trình không thay đổi.
“Có lẽ sẽ không để chúng ta làm nhiệm vụ mà có được mấy đồ dùng cần thiết này, hay là bỏ tiền ra mua?”
Tô Quân Bạch không nghĩ nhiều như vậy: "Chúng ta lấy tiền ở đâu ra?”
Tô Chi nhắc nhở anh: "Không phải là tổ chương trình cho chúng ta hai trăm tệ nguồn vốn ban đầu sao?”
Tô Quân Bạch lập tức che túi, hai trăm tệ vừa cất vào còn chưa ấm chỗ mà?!
“Tổ chương trình các anh sẽ không thực sự lừa bịp như vậy chứ?”
Người của tổ chương trình lên tiếng đúng lúc: "Vì để cho mọi người trải nghiệm cuộc sống tốt hơn, chúng tôi thiết kế đặc biệt khâu mua sắm cho mọi người, đây là bảng giá hàng, mọi người muốn cái gì, có thể đưa tiền cho chúng tôi để mua.”
Tô Chi: "…”
Cô không muốn trải nghiệm khâu mua hàng, cảm ơn.
Tô Quân Bạch: "…”
Tổ chương trình vẫn làm như vậy thật.
Nhưng cư dân mạng xem rất sung sướng.
Cây nhựa ruồi Alishan: “Ha ha ha ha ha, thực xin lỗi, để tôi cười trước đã, mỗi lần nhìn thấy tổ chương trình chọc phá khách mời, tôi lập tức muốn cười.”
Orlando USB: “Ha ha ha, tổ chương trình thật sự quá xảo trá, mùa này cũng quá độc ác, ban đầu cho rằng không có cửa, kết quả ngay cả giường cũng không cho giữ lại.”
Bạn đáng yêu nhất thế giới: “Ha ha ha, dáng vẻ Tiểu Bạch dùng tay che túi tiền thật là đáng yêu, rất muốn biết đêm nay Chi Chi và Tiểu Bạch ngủ như thế nào?”
…
Đúng lúc đó nhân viên công tác đưa cho họ bảng giá hàng, giấy màu giống giấy áp phích, mặt trên ghi đầy giá tương ứng của các mặt hàng.
Từ món đồ lớn như giường, tủ quần áo, bàn, ghế, đến món đồ nhỏ như khăn mặt, bàn chải đánh răng, lược, khăn giấy v.v, một loạt đồ dùng sinh hoạt, chỉ có đồ bạn không thể nghĩ ra, không có gì là tổ chương trình không có.
Nhưng may mà tổ chương trình định giá hàng coi như là rẻ, một chiếc nệm Simmons rộng một mét tám chỉ tám mươi tám tệ, một cánh cửa chỉ ba mươi tám tệ.
Rẻ thì rẻ, đối với người nghèo như họ thì vẫn không thể mua nổi.
Tô Quân Bạch tính toán: "Một chiếc giường tám mươi tám, hai cái giường một trăm bảy mươi sáu, còn thừa hai mươi tư tệ, ngay cả một cánh cửa chúng ta cũng không mua nổi?!”
“Này có vô lý không?” Anh nhìn về phía tổ đạo diễn: "Các người nhẫn tâm để chúng tôi ngủ ở phòng không có cửa à?”
Tổ đạo diễn: "Yên tâm, chúng tôi chính là tổ chương trình có lương tâm nhất, sẽ bố trí nhiệm vụ kiếm tiền cho mọi người.”
Tổ đạo diễn: "Cho nên hiện giờ các cậu muốn mua giường không? Thời gian mua hàng không phải mở cả ngày, qua mười giờ sẽ dẹp quán, các cậu muốn mua thì chỉ có thể chờ đến sáu giờ sáng ngày mai.”
Bài cũ của tổ chương trình, nói là cho bọn họ hai trăm tệ nguồn vốn ban đầu, đến cuối cùng còn không phải là vào chính túi của họ.
“Mua, không mua thì ngủ như thế nào?” Tô Quân Bạch xem một lượt bảng giá hàng, nói với Tô Chi: "Chi Chi, chúng ta mua nhu yếu phẩm sinh hoạt trước, cơm trưa anh nhất định sẽ dùng thực lực kiếm về cho em, đến lúc đó em ăn nhiều một chút.”
Em gái đi theo anh thật sự đã phải chịu khổ, anh cũng không thể để em gái bị đói gầy đi, nếu không bố mẹ sẽ kết liễu anh.
Ồ, còn có một người nữa là Đại Chu.
Tô Chi không có ý kiến, gật đầu: "Được, vậy mua hai cái giường và chăn đi.”
Không có giường thì không ngủ ngon, không ngủ ngon thì sẽ không thể làm tốt nhiệm vụ, không thể làm tốt nhiệm vụ thì sẽ không kiếm được tiền, không kiếm được tiền thì không dễ sống.
Cho nên không có cửa thì có thể gắng gượng, mặc dù mùa hè có muỗi, nhưng cô mang nhang muỗi theo.
“Không được, không có nhiều tiền như thế, tạm thời mua một chiếc giường, một cánh cửa, trang bị cho phòng của em xong trước.” Ánh mắt của Tô Quân Bạch dừng ở trên thảm tập yoga: "Thảm tập yoga tiện lợi, anh ngủ trên thảm tập yoga trước, vừa khéo còn có thể tập yoga, luyện dáng người.”
Anh nói đùa: "Nếu anh Liên nhìn thấy bộ dạng này của anh, có lẽ sẽ cảm động chết mất.”
Đúng lúc Liên Phương đang xem phát sóng trực tiếp nghe thấy anh nói những lời này, anh ta tiếp lời: "Tôi thật sự cảm động chết mất, nếu như cậu có thể rèn luyện đều đặn.”
Đương nhiên anh biết điều này là không thể, mỗi lần bắt Tiểu Bạch rèn luyện thân thể đều phải tìm người khác trông chừng cậu ta, không để người khác trông chừng thì chắc chắn cậu ta sẽ lười biếng.
Lười biếng thì thôi, cậu ta còn thích ăn vụng, nhưng lại là một người dễ béo.
Để mặc cậu ta ăn uống, có thể sẽ béo thành một quả bóng.
Bởi vì cách làm của Tô Quân Bạch, khiến ấn tượng về anh của rất nhiều dân mạng trở nên tốt hơn.
Thử hỏi ai chịu nổi người anh trai tuyệt mỹ quan tâm yêu quý em gái.
Chú rùa nhỏ thích hoạt động: “Tô Quân Bạch đối xử với em gái tốt quá, trước đây cảm quan của tôi về anh ta kỳ thật không tốt, nhưng mà bây giờ tôi cảm thấy một người anh trai quan tâm em gái có thể tồi tệ đến mức nào, ôi, hơi muốn hâm mộ anh em tuyệt mỹ lại đẹp trai này.”
Nhiều lần đều rất mệt: “Hu hu hu, tôi thật hâm mộ Tô Chi có người anh trai tốt như Tô Quân Bạch, anh trai tôi chỉ biết bắt nạt tôi, bắt tôi làm việc.”
Xương bướm: “Ai mà không như thế? Ha ha ha ha ha, Tô Quân Bạch thực sự là anh trai tốt có một không hai.”
…
Tô Chi không đồng ý: "Ngủ trên thảm tập yoga rất khó chịu, hơn nữa sẽ có khí lạnh vào người, không tốt cho sức khỏe.”
Tô Quân Bạch xua tay không thèm để ý: "Không sao, chỉ ngủ một đêm, một người đàn ông như anh đâu có yếu ớt như vậy”
Tô Chi vẫn không đồng ý, nếu như để anh hai ngủ một đêm trên thảm tập yoga thì có lẽ ngày mai sẽ không dậy được, eo sẽ bị đau.
Cô hỏi tổ chương trình: "Chúng tôi có thể ứng trước tiền vốn của nhiệm vụ không? Đến lúc đó tiền làm xong nhiệm vụ sẽ đưa cho các anh.”
Người của tổ đạo diễn nói: "Điều này không hợp quy tắc.”
Tô Quân Bạch nói tiếp: "Vì sao không hợp quy tắc? Cũng không phải là không trả cho các người, hơn nữa các người cũng quá lươn lẹo, ngay cả cửa cũng không để lại cho chúng tôi.”
Mùa đầu tiên ghi hình cũng không chơi lớn như vậy, nhiều lắm là không cho họ ngủ ngon giấc, nhưng vẫn để lại giường cho họ.
Sở dĩ đạo diễn dám làm như vậy, đã nói trước với ông chủ đầu tư Tô Đông Lễ, Tô Đông Lễ cảm thấy tính cách con trai nhỏ cần phải mài giũa, hơn nữa còn có thể nhìn ra rốt cuộc nó có đối xử tốt với Chi Chi không.
Nếu như không tốt, thì chờ bị đánh đôi hỗn hợp.
Nếu như tốt, vậy thì khuyến khích ghi hình tiếp.
Con trai thì không quan trọng, chỉ cần Chi Chi tốt là được.
Đạo diễn cảm thấy chương trình cần phải có điểm để xem, chọc phá khách mời chính là một trong những chiêu trò, chủ đề của mùa này chính là khách mời và người thân chung sống hằng ngày.
Đương nhiên không thể là loại cuộc sống hằng ngày bình thường, tổ chương trình ra đề khó cho họ, để cho họ tự hợp tác giải quyết, không những có thể xây dựng hình tượng của họ, đương nhiên tổ chương trình cũng sẽ tăng độ nóng theo.
Đây là một cơ hội cả hai cùng có lợi, nên xem các khách mời chơi như thế nào.
Tô Quân Bạch thì không sao cả, nhưng Tô Chi được quan tâm đặc biệt, sau khi tổ đạo diễn bàn bạc, họ nói: "Có thể ứng trước cho các cậu, nhưng các cậu phải đưa năm tệ tiền lãi, muốn mượn tiền trước hay không, xem bản thân hai người.”
Tô Chi nghĩ chỉ trả thêm năm tệ mà thôi, ít nhất đêm nay hai người đều có thể ngủ ngon.
“Anh, chúng ta mượn.”
“Được, mượn, chẳng phải chỉ năm tệ sao? Làm như người ta không có.”
Tô Quân Bạch thấy em gái kiên trì muốn vay tiền mua giường cho anh ngủ, cảm động muốn rơi lệ.
Đây là cách đối xử mà Đại Chu có ư? Nhất định là không có.
Nếu Tô Cảnh Chu biết anh khoe khoang như vậy, sẽ đá văng anh, sẽ có suy nghĩ tự mình và em gái tham gia chương trình giải trí.
Cư dân mạng nhìn thấy cách làm của Tô Chi lại bị cô hấp dẫn một lần nữa.
Thích sốt salad: “Hóa ra không phải chỉ một mình anh trai nỗ lực, đây là tình thân vun đắp từ hai phía, người một nhà hài hòa như vậy, quả nhiên chỉ có thể xuất hiện ở trong nhà người khác.”
Elio: “A a a, tôi cũng rất muốn có một em gái đẹp trai như thế, Chi Chi thật sự rất có cảm giác an toàn, tôi thích quá.”
Melissa: “Tôi cũng rất thích chị gái đẹp trai như vậy, quyến rũ chết tiệt.”
…
Cuối cùng hai người mượn hai trăm tệ từ tay của tổ chương trình, đặt mua hai cái giường, hai cánh cửa, hai cái nệm, hai cái chăn bông mỏng, còn có một số đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
Tổng cộng bốn trăm tệ, sau khi mua xong đồ dùng còn thừa tám mươi tệ.
Việc lắp cửa đặt giường không thuộc sự quản lý của họ, mua sắm kết thúc cũng gần chín rưỡi.
Mười giờ phải tới quảng trường trung tâm tập trung, liên quan đến việc lớn của đời người là ăn cơm, đương nhiên không thể đến trễ.
Tô Chi chọn một gian phòng đặt hành lý xong, thì cùng Tô Quân Bạch ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, đã gặp đám người Điền An An cùng nhau đi tới.
Không thể không nói, năng lực xã giao của nữ chính thật sự tốt, gần như có thể nói chuyện với mỗi người, hơn nữa ấn tượng của người khác về cô ta đều rất tốt.
Trong những người khác đó đương nhiên cũng có anh hai của cô, tính cách của anh hai cô chính là thẳng thắn, thích chính là thích, không thích chính là không thích, không có mấy kiểu loanh quanh lòng vòng, nhưng anh như vậy cũng dễ dàng đắc tội với người khác nhất.
Điền An An đi ở chính giữa mọi người, cười nói xinh đẹp chào hỏi họ: "Tô Quân Bạch, Tô Chi, các anh vừa thu xếp xong à? Bọn em cũng vậy, còn muốn đến xem tứ hợp viện của hai người đấy, sau đó cùng nhau tới trung tâm quảng trường.”
Cô ta và Thi Bách Thủy ở nhà bình dân, thu nhận Bạch Lộ và Giang Thế Lâu, căn nhà nhỏ tổng cộng hai tầng, tầng hai là nơi để đồ vật lộn xộn, người không thể ở được.
Tầng một nhiều phòng, nhưng mỗi phòng đều rất nhỏ, vách tường lại cũ nát, còn nhìn thấy côn trùng bò ở trên mặt tường, các cô rửa rất lâu mới sạch.
Giường cũng là chiếc giường rất cũ kỹ, rất cứng, rất dễ hỏng, ngồi lên kêu kẽo kẹt kẽo kẹt liên tục, giống như sắp gãy.
Có thể tưởng tượng được, buổi tối ngủ ở trên đó là một loại trải nghiệm khó chịu không muốn trải qua.
Hơn nữa tổ chương trình còn gian trá, chỉ đặt hai chiếc giường, nếu muốn ngủ, yêu cầu dùng tiền tự trả tiền mua giường, và một số đồ dùng sinh hoạt cần dùng.
Các cô chỉ có một trăm bảy mươi tệ, một chiếc giường mất tám mươi tám tệ, quá đắt.
Bởi vì Bạch Lộ và Giang Thế Lâu không có nhà riêng, cho nên cũng không có cả nguồn vốn ban đầu, chi phí ngủ đều dùng của các cô.
Buổi tối Bạch Lộ và cô ta ngủ trên một chiếc giường, đột nhiên cô ta hơi hối hận đã thu nhận họ.
Không phải, chỉ là hối hận giữ lại Bạch Lộ, còn Giang Thế Lâu vẫn có thể ở cùng.
Nhưng hiện giờ nói cái gì cũng đã muộn, chỉ có thể làm như vậy trước.
Tô Chi trả lời trước một bước: "Không có cửa, không có giường, tứ hợp viện cái gì cũng không có nên không có gì phải thu dọn, nếu mọi người muốn xem, lúc nào cũng có thể đi.”
“Vậy mà tứ hợp viện của các cô ngay cả cửa cũng không có ư?” Bạch Lộ nói một cách kinh ngạc, cô nhìn một vòng rồi quay về, không nhịn được cười: "Ha ha ha, ngại quá, bình thường tôi không cười, trừ phi không nhịn được.”
Mọi người xem xét xong tứ hợp viện không có cửa không có giường này, bỗng nhiên cảm thấy căn nhà lớn trống trơn này không thơm ngon.
Vẫn nên nghiêm túc ở trong căn nhà nhỏ rách nát thôi, ít nhất còn có cửa ha ha ha ha ha.
Tô Chi thấy thiếu hai người, hỏi Bạch Lộ: "Lục Úc và em trai anh ấy đâu? Không gọi họ đi cùng à?”
Cảm quan của cô đối với Lục Úc vẫn tạm được, hơn nữa Lục Úc cũng không phải là không ra gì giống như anh hai nói, cho nên tập trung vẫn nên gọi một tiếng.
Bạch Lộ trả lời cô: "Hai người họ đi trước rồi, có lẽ đã đến quảng trường.”
Quả thực Lục Úc đã đến quảng trường, nhà anh và Lục Vũ Điểm ở có khoảng cách xa nhất, cũng là căn nhà rách nhất trong tất cả các nhà.
Nhà rách thì vẫn có thể chịu đựng được, không chịu đựng được là bên cạnh quây một cái chuồng gà, chuồng ngỗng, chuồng heo, cách xa mấy mét cũng có thể ngửi được loại mùi thối đó.
Toàn bộ quá trình quét tước vệ sinh Lục Úc phải nín thở, mua một chiếc giường và đồ dùng sinh hoạt, toàn bộ nguồn vốn ban đầu đã hết.
Sau khi họ thu dọn xong đồ đạc, đã rời khỏi nơi đó.
Dân mạng xem phát sóng trực tiếp nhìn thấy tình cảnh gay go của họ, tất cả đều cười ác ý ha ha ha.
Mưa bình luận đều bị “Quá thảm ha ha ha” spam.
…
Lục Vũ Điểm: "Anh, chúng ta có thể xin đổi nhà ở không? Em không muốn ở nơi đó.”
Cậu vốn có tính ham chơi, nghĩ rằng cùng anh họ tham gia chương trình giải trí có thể chơi rất vui, kết quả là như này?
Lục Úc: "Buổi tối ngủ đóng cửa sổ sẽ không có mùi, mùa hè ở nhà ngói mát mẻ, em có thể thử trải nghiệm, sẽ là một ký ức khó quên.”
Nếu như tổ chương trình đã phân nhà cho họ ở như này, chắc chắn sẽ không cho họ đổi nhà.
“Vậy được rồi.” Lục Vũ Điểm: "Em trải nghiệm một chút, nói không chừng còn viết được một bài cảm ngộ.”
Thành tích học tập của cậu cũng được, đương nhiên không thể so sánh với anh họ Lục Úc mỗi lần thi cử đều đứng nhất khóa, cậu đang nỗ lực học tập anh.
Lục Úc gật đầu: "Ừ.”
Anh vỗ vai cậu ta: "Họ còn chưa tới, chúng ta qua bên kia ngồi.”
Hai người ngồi vài phút mới nhìn thấy mọi người khoan thai tới muộn, vừa đúng mười giờ đã tới trung tâm quảng trường.
Điền An An thấy họ thì lên tiếng chào hỏi: "Lục Úc, các anh tới sớm thật đấy, phòng ở đã thu dọn xong rồi à?”
Lục Úc trả lời ngắn gọn: "Ừm.”
Anh không thích người rõ ràng là không quen biết lắm, càng muốn biểu hiện ra dáng vẻ rất quen thuộc.
Cảm quan của Lục Vũ Điểm về Điền An An cũng không tệ lắm: "Đã thu dọn xong từ lâu, ở trong căn nhà ba gian, chỉ có một gian là người có thể ở.”
Cậu lại nói cho họ nghe căn nhà ở bên cạnh chuồng gà, mọi người đột nhiên phát hiện thật tốt khi không ở hạng cuối cùng.
Sung sướng nhất khi Lục Úc xui xẻo chính là Tô Quân Bạch còn có fan hâm mộ của anh, anh cố ý nói: "Rất không tồi mà, bên cạnh còn có gà vịt ngỗng heo làm bạn, Lục Úc cậu không cô đơn.”
Lục Úc: "…”
Lục Úc: "Đúng vậy, dù sao cũng tốt hơn người nào đó chó gặp cũng chê.”
Tô Quân Bạch: "…”
Cái tên này luôn có thể khiến anh muốn đánh cậu ta vì một câu mắng chửi.
Tô Chi nhìn hai người ngươi tới ta đi, có chút cạn lời, tại sao đều ấu trĩ như vậy.
Toàn bộ ngôi sao giới giải trí đều biết Tô Quân Bạch và Lục Úc không hợp nhau, ngay cả thỉnh thoảng thể hiện hợp tác với nhau ở ngoài mặt để làm việc mà cũng không thể, xem ra là sự thật.
Vì không để hiện trường tẻ nhạt, mọi người trêu đùa với nhau, chuyển đề tài.
Tới mười giờ, đạo diễn cầm loa kêu gọi: "Mọi người đã đến đông đủ chưa?”
“Tới rồi.”
“Mau bắt đầu đi.”
Đạo diễn nói: "Đến đông đủ rồi thì chúng ta bắt đầu nhiệm vụ của ngày hôm nay.”
“Tôi tin rằng chắc chắn mọi người rất mong chờ nhiệm vụ kiếm tiền tiếp theo, đúng không?”
Hiện trường không có người đáp lại đạo diễn, duy nhất Tô Quân Bạch tiếp lời mà nói câu: "Không mong chờ.”
Đạo diễn: "…”
Đạo diễn không hổ danh là đạo diễn, dù vậy, ông vẫn bình tĩnh thản nhiên mà nói: "Tôi tin rằng mọi người đều rất mong chờ.”
Dân mạng xem phát sóng trực tiếp bị cái nghẹn lời của đạo diễn làm cười chết.
Sang năm nói tiếp thôi: “Ha ha ha tôi cười chết mất, Tiểu Bạch không hổ danh là Tiểu Bạch, thật ngay thẳng.”
Trà bưởi mật ong: “Ha ha ha, đạo diễn: Nhân sinh gian nan, tôi vẫn mặt dày tồn tại như cũ.”
Như si như say: “Tô Quân Bạch thật vui, trước kia không thích anh ta, bây giờ càng xem càng muốn nhìn anh ta.”
…
Đạo diễn nhân sinh gian nan, mặt dày tồn tại tiếp tục giới thiệu.
“Nhiệm vụ này vô cùng đơn giản, hoàn thành nhiệm vụ mỗi nhóm có thể được thưởng năm mươi đồng.”
“Thành viên mỗi nhóm có thể tha hồ tìm kiếm một người qua đường ở trên quảng trường giúp mọi người quay một video ngắn ba phút trở lên cõng người thân quảng bá về eo biển Ba Châu La Hải.”
“Chú ý: Mọi người không thể bị người qua đường nhận ra, nếu bị nhận ra, nhiệm vụ sẽ được quyết định là thất bại.”
“Nhóm thất bại sẽ không có cơm trưa, cũng không có tiền thưởng.”
Cuối cùng đạo diễn hỏi câu: "Mọi người nghe hiểu không?”
“Đạo diễn, tôi có vấn đề muốn hỏi.” Tô Chi giơ tay.
Đạo diễn có ấn tượng rất tốt với Tô Chi, ông ta gật đầu: "Cô hỏi đi.”
Tô Chi hỏi rõ ràng mạch lạc: "Ông nói bị nhận ra, là chỉ người qua đường giúp chúng tôi quay video ngắn, hay là tất cả người đi đường trên quảng trường.”
Tô Quân Bạch cũng phụ họa: "Đúng vậy, phải nói rõ ràng về điểm này.”
Các khách mời khác cũng gật đầu, vậy mà không chú ý tới vấn đề soi từng chữ.
Đạo diễn ho một tiếng rồi nói: "Tất cả người trên quảng trường.”
“Việc này hơi bắt ép, trên quảng trường nhiều người như vậy, chúng tôi đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị người khác nhận ra.”
Đạo diễn trả lời: "Cho nên tổ chương trình còn chuẩn bị đồ hóa trang cho mọi người, sẽ mang tới đây cho mọi người.”
Ban đầu ông không định cung cấp đồ hóa trang, để cho họ tự giải quyết, nhưng mà nếu như là Tô Chi nêu ra, ông nghĩ nên cho cô chút thuận tiện.
Rất nhanh đã có nhân viên công tác mang mấy cái cái thùng lại đây, chất đống ở trước mặt họ.
Trong thùng có quần áo, giày, túi, mũ, đầu hoa, dây lưng v.v của nam nữ.
Đạo diễn lên tiếng nhắc nhở: "Bây giờ mọi người có thể bắt đầu rồi, thời gian của nhiệm vụ là hai giờ, mười hai giờ vẫn tập trung tại đây, nhóm đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ có thể ưu tiên chọn cơm trưa, các nhóm khác không có sự lựa chọn.”
Nghe thấy nhiệm vụ có thời gian hạn chế, hạng nhất còn có thể ưu tiên chọn cơm trưa, mọi người thu hồi dáng vẻ không tập trung, nghiêm túc chọn đồ vật bản thân cần.
Tô Quân Bạch vừa chọn đồ, vừa hỏi cô: "Chi Chi, anh cõng em quay, em muốn cải trang thành gì, có muốn mặc váy không?”
Mặc dù ngoại hình, tính cách của em gái đều giống con trai, nhưng thực chất bên trong là một người con gái, nếu là con gái thì hẳn là đều muốn mặc chiếc váy xinh đẹp.
Mẹ anh chính là như vậy, từ trước tới giờ váy mặc mỗi ngày chưa bao giờ trùng kiểu.
“Em không cần hóa trang, anh mới phải thay.”
Tô Chi không phải nghệ sĩ, có lẽ rất ít người qua đường có thể nhận ra cô, thậm chí là không có, cô chỉ cần giả dạng một chút là được.
Anh hai của cô thì không được, ra mắt ba bốn năm, còn nổi tiếng ở giới giải trí như vậy, trạm tàu điện ngầm ven đường, xe buýt, trung tâm thương mại đều có ảnh của anh.
Gương mặt kia của anh quá xuất chúng, cũng rất có độ nhận diện, có lẽ đi tới là có thể bị người ta nhận ra.
Vậy còn chơi cái gì nữa?
Cô nhìn mái tóc giả dài màu nâu bị anh hai lục lọi rơi xuống một bên, cô duỗi tay nhặt tóc giả lên.
Ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt tuyệt mỹ của anh hai, bỗng nhiên cô cảm thấy gương mặt này của anh hai, đóng giả thành con gái chắc chắn sẽ thành công.
Cô chọn tiếp một chiếc váy dài màu đỏ vô cùng xinh đẹp, đặt cùng một chỗ với bộ tóc giả.
Tô Quân Bạch lục được một bộ quần áo, cầm tới hỏi Tô Chi: "Chi Chi, bộ thể thao màu lam này thế nào? Có phải kiểu dáng rất đẹp hay không? Anh có nên mặc không?”
Thấy Chi Chi nhìn chằm chằm mình không nói, anh nhìn tóc giả và chiếc váy đỏ trong tay cô, quả nhiên như anh nghĩ, mặc dù Chi Chi giống con trai, nhưng bên trong là con gái, con gái thích tóc dài thướt tha cùng với váy, cũng rất bình thường.
“Tóc giả trên tay em không tệ, váy cũng đẹp, bên kia có gương, em có thể đi thử xem.”
Tô Chi không nghe, đưa tóc giả và váy trong tay cho anh: "Những thứ này là chọn cho anh, hay là anh mặc lên cho em xem.”
Tô Quân Bạch: "???”
Cái quái gì vậy? Anh là một người đàn ông! Kiên quyết sẽ không đội tóc giả mặc váy!
Danh Sách Chương: