Điền An An đưa tay gõ cửa: “Tô Quân Bạch, Tô Chi, hai người đã về chưa vậy? Chúng tôi cố ý đến đây thăm hai người này.”
Tô Chi đang bận xào rau, âm thanh khi đảo rau có hơi lớn cho nên không thấy bên ngoài có tiếng gì.
Bây giờ cô đang làm món thịt kho tàu, khi bọn họ trở về, trước tiên cô rửa sạch thịt, sau đó dùng muối và gia vị ướp chừng mười lăm phút.
Sau khi cô và anh hai đi nhặt củi khô sau núi về, hai người đã thu dọn lại phòng bếp đã lâu không ai dùng này một chút.
Bếp trong phòng không phải bếp gas mà là bếp lò kiểu cũ, cần có củi khô để nhóm lửa mới làm cơm được.
Động tác của cô rất thuần thục, dường như đã làm qua vô số lần vậy.
Tô Quân Bạch ở bên cạnh làm phụ bếp cho cô, vừa sợ hãi thán phục em gái anh sao lại có thể mạnh mẽ như vậy, vừa đứng một bên tán dương cô.
“Chi Chi, em giỏi thật đó, sao cái gì em cũng biết vậy?”
Loại phòng bếp nấu cơm bằng bếp lò này anh chỉ từng gặp qua khi quay phim, chưa bao giờ thật sự sử dụng, đến củi lửa cũng không biết nên dùng thế nào.
Vấn đề anh hỏi cũng là câu hỏi mà dân mạng muốn biết.
“Tô Chi giỏi thật đấy, loại bếp lò này tôi chưa bao giờ thấy, nghe nói rất khó dùng.”
“Khá tốt, quê tôi có bán kiểu bếp lò thế này, nhưng mà phiền phức lắm, cần phải không ngừng cho củi vào.”
“Nồi thịt kho tàu này xem ra không tệ đâu, cách màn hình mà tôi vẫn có thể ngửi được mùi thơm đấy, đói quá đi.”
“Tôi cảm thấy Tô Chi và Tô Quân Bạch khác xa nhau quá, có hơi không giống anh em ruột lắm, một người là đóa hoa trắng nhỏ cái gì cũng không biết, một người là một chị gái xinh đẹp cái gì cũng biết làm.”
“Ha ha ha, mấy vị khách mời đến ăn chực kia, mau mở cửa nhanh đi.”
...
Nồi thịt kho này đang ở trạng thái nửa chín, mùi của món thịt tươi ngon tỏa ra trong phòng, thật sự là rất thơm.
Quá thơm.
Tô Quân Bạch ngồi bên dưới châm củi cũng bị mùi thơm của thịt kho tàu dụ dỗ đến nỗi con sâu thèm ăn cũng bò ra.
Anh thật sự nhịn không nổi mà hít sâu một hơi, thơm quá đi mất.
“Đợi thêm ba phút nữa là có thể ăn rồi.” Tô Chi tính toán thời gian: “Hôm nay vất vả quá, rau quả quá nhiều, chúng ta làm nhiều hơn một chút.”
Cô cũng đói bụng, bây giờ đang tuổi ăn tuổi lớn, một bữa cô có thể ăn ba bát cơm to cộng thêm đồ ăn.
“Được.” Tô Quân Bạch gật đầu: “Để anh đi rửa rau.”
Mặc dù anh chưa từng ăn cơm em gái nấu nhưng chỉ bằng vào mùi hương này cũng đủ biết món này rất ngon.
Hai người đang bận rộn trong phòng bếp cho nên đều không nghe được âm thanh bên ngoài.
Điền An An thu tay lại nói với mọi người: “Chắc là bọn họ đã trở về rồi, có phải là do đang bận nên không nghe thấy hay không?”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là chúng ta đi thẳng vào luôn đi.” Dịch Kinh Hòa đề nghị.
Anh ta nghĩ tất cả mọi người đều là khách mời, chỉ cần qua cửa là được.
Bạch Lộ gật đầu: “Cũng được.”
Dù sao cửa cũng không khóa mà chỉ là đóng tạm thôi, bọn họ đã gõ cửa, đâu phải là lén xong vào.
Loại tình huống này không chỉ có đám dân mạng thích mà tổ chương trình cũng thích xem nữa, có mâu thuẫn.
Nhưng nhà đầu tư đã từng nói qua không được đùa giỡn khách mời quá trớn, muốn gây nên mâu thuẫn cũng được, nhưng không được làm quá, bọn họ không hi vọng Tô Chi bị thương.
Đạo diễn đã nhận được ý của nhà đầu tư, ông ta tỏ ra mình đã hiểu, không phải đây là đang mở cửa sau cho Tô Chi đó sao? Chẳng phải bọn họ đang cố gắng làm sao?
Chẳng qua khi đạo diễn nhìn thấy hết hành động này đến hành động khác của Tô Chi thì cảm thấy dù không cho cô đi cửa sau thì cô cũng có thể trở thành bug của trò chơi.
Giống như cảnh trước mặt này, đạo diễn nhìn thấy Tô Chi móc ra một gói hồ tiêu từ trong túi rồi rắc vào trong nước mì vừa ra lò.
“Tiêu bột của cô ở đâu ra vậy?”
Liên quan đến vấn đề ăn uống, dù là đồ ăn vặt hay là các nguyên liệu thì tất cả đều đã bị bọn họ tịch thu rồi mà, cho nên cô lấy tiêu bột ở đâu ra nhỉ?
Đám dân mạng đã trực tiếp trả lời giúp ông.
“Ha ha ha, tôi thấy Tô Chi móc găng tay, khăn tay từ trong túi quần ra, cuối cùng trong túi của cô có bao nhiêu thứ nhỉ?”
Câu trả lời của dân mạng tất nhiên đạo diễn thấy được, nhưng ông ta muốn nghe Tô Chi nói.
“Nhặt trên đường.”
Con mẹ nó chứ nhặt trên đường, hai anh em các người sao có thể nhặt được những thứ này vậy?
Một người nhặt sô cô la, một người lại nhặt tiêu bột.
Tô Chi đổ chút tiêu bột ra rồi cất phần còn lại: “Tổ chương trình các người hẳn là sẽ không nghèo đến nổi giành gói tiêu của tôi đấy chứ?”
“Đúng vậy, chuyện bỏ bọn tôi lại vườn đào bọn tôi còn chưa tính sổ đâu.” Tô Quân Bạch nói tiếp.
May mà em gái anh lợi hại tìm được công việc chuyển đào, không chỉ có thể kiếm được năm mươi tệ mà còn có thể bắt xe trở về.
Đạo diễn: “...”
Đừng có nói lung tung, chuyện này không liên quan đến ông ta, đâu phải ông ta làm đâu.
Nói đến đây, Điền An An và những khách mời khác cũng cùng nhau đi tới, bọn họ đi theo mùi thơm mê người đến phòng bếp.
Phòng bếp không có cửa cho nên vừa liếc mắt là bọn họ có thể nhìn thấy ngay hai người đang bận rộn trong phòng bếp.
Điền An An đứng ở cửa, giọng ngọt ngào nói: “Tô Quân Bạch, Tô Chi, hai người trở về lúc nào đó? Đang làm món gì ngon vậy? Thơm quá đi.”
Mùi này thật sự rất thơm, mặc dù chiều nay cô ta chẳng hái được bao nhiêu đào nhưng lao động lâu như vậy, cũng đói bụng lắm.
Sữa bò mà nhà tài trợ cấp căn bản không đủ để ăn no bụng, vì tìm đồ ăn mà bọn họ đã lật tung xung quanh lên nhưng vẫn không thấy thức ăn.
“Thơm quá đi, anh Bạch, không ngờ anh còn có thể nấu cơm.” Dịch Kinh Hòa cũng dò xét nhìn vào bên trong: “Lúc trước anh đâu biết làm, học được kỹ năng này từ bao giờ vậy?”
Anh ta và Tô Quân Bạch cũng đã từng có một khoảng thời gian là bạn thân, những tin tức cơ bản và sở thích về nhau bọn họ đều biết.
Ánh mắt Bạch Lộ sắp sáng như sao rồi: “Các người đang làm thịt kho tàu à, tôi thích ăn thịt kho tàu nhất đấy.”
“Không chỉ có thịt kho tàu, còn có thịt xào rau, rau cải xanh, ớt xanh xào thịt, trứng xào cà chua, mì nữa...” Thị lực của Miêu Họa Họa cũng không tệ lắm, một hơi đọc hết tên các món ăn.
Miêu Văn Quân đứng ở đằng sau cũng nói tiếp: “Còn có bánh mì, cơm nữa...”
Sau khi đọc qua một lượt thì mọi người lại càng cảm thấy đói hơn, nếu không phải bận tâm về mặt mũi thì bọn họ đã đi lên lâu rồi.
Tô Chi bận rồi làm gần xong, khi nghe được tiếng mọi người thì mới biết bọn họ đã tới rồi.
“Sao mọi người đều đến vậy? Có chuyện gì không?”
Bây giờ đã hơn bảy giờ nhưng chẳng qua là mùa hè, ngày dài đêm ngắn cho nên trời vẫn chưa tối hẳn, những đám mây phía chân trời bị nhuộm đỏ, xinh đẹp cực kỳ.
Cô còn đang muốn ngồi ăn cơm ở bàn đá trong sân, vừa ăn vừa thưởng thức cảnh mây đỏ xinh đẹp.
“Có chuyện gì không?” Tô Quân Bạch rửa tay xong đi qua: “Có chuyện gì thì nhanh nói đi, tôi và Chi Chi đang chuẩn bị ăn cơm.”
Anh đã đói không nhịn được nữa, vừa rồi ăn miếng bánh Chi Chi làm mới dịu lại một chút, trước kia cảm thấy bánh mì ăn không ngon nhưng bây giờ anh thấy mình có thể ăn thêm một cái.
Đám người không có lương tâm này thế mà bỏ lại bọn họ chạy mất, bây giờ chạy đến làm gì, đừng quấy rầy bọn họ ăn cơm.
“Rau của hai người còn không?” Điền An An dùng giọng điệu ôn hòa hỏi: “Chúng tôi muốn mua lại một ít.”
“Không còn.” Tô Chi thấy Điền An An như đang thấy một quả bom hẹn giờ, cô bưng đĩa đến: “Anh, không phải anh đói rồi sao? Bưng thức ăn ra sân ăn cơm.”
Rau dại đúng là không còn thật, cô đã chế biến hết rồi, rau xào, rau trộn, làm gỏi, nhiều hương vị khác nhau.
Đã bảo bọn họ mua từ lâu họ lại không chịu, bây giờ chậm mất rồi.
Cho dù Tô Quân Bạch có ý muốn nói chuyện phiếm với Điền An An nhưng bây giờ anh đã đói đến sắp nhịn không được, những chuyện khác đều cho qua một bên, ăn cơm là quan trọng nhất.
Anh nhận lấy cái đĩa trong tay Tô Chi, tâm tình không tệ nói: “Nhường đường nào, bọn tôi muốn ăn cơm.”
Đám người: “...”
Ánh mắt của mọi người nhìn theo đồ ăn trên tay hai người đi ra đi vào kia, càng đến gần thì mùi càng thơm.
Đám người: “Bọn tôi giúp hai người bưng thức ăn.”
“Không cần.” Tô Quân Bạch thẳng thừng từ chối: “Tay chân các người lóng ngóng, lỡ như làm đổ đồ ăn thì làm sao bây giờ? Đây đều là do Chi Chi vất vả làm ra đấy.”
Em gái làm, không ai được động vào, trừ anh ra.
Đám người: “...”
Thấy toàn bộ thức ăn đều đã được bưng lên bàn, cả bàn đầy ấp, bữa tối cực kỳ phong phú, đáng tiếc là bọn họ chỉ có thể đứng ở một bên nhìn.
“Các người còn có chuyện gì sao?”
Tô Chi bưng bát cơm trắng ra, ý rất rõ ràng là không có chuyện gì thì rời đi nhanh đi, đừng làm phiền bọn họ ăn cơm.
Điền An An mấp máy môi rồi nói: “Bọn tôi vẫn còn chưa ăn cơm.”
Cho nên không thể giữ bọn họ lại cùng ăn sao, làm nhiều món như vậy, hai người bọn họ cũng không ăn hết.
“Ù, đói thật.” Bạch Lộ cũng phối hợp gật đầu.
Tô Chi nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái: “Vậy các người đi ăn cơm đi, nhìn bọn tôi cũng không no được.”
Điền An An: “...”
Bạch Lộ: “...”
Trên mưa đạn, nhóm bạn trên mạng cười ha ha:
“Chi Chi có phải là đang hiểu sai về dáng vẻ của mình rồi không, đẹp thay cơm luôn, tôi nhìn cô thôi cũng thấy no.”
“Đám người: Bọn tôi ám chỉ rõ ràng như vậy rồi mà cô vẫn nghe không hiểu à, đang muốn ăn chực đó.”
“Tô Chi làm cơm trông không tệ thật đó, tôi cũng muốn ăn chực.”
“Ha ha ha, dáng vẻ bảo vệ đồ ăn của Tô Quân Bạch trông cũng đáng yêu ghê.”
“Đây không phải là tiền đưa tới tận cửa sao, Chi Chi mau bán cơm kiếm tiền.”
...
Ám chỉ với bọn họ không được, cho nên chỉ có thể nói rõ.
Cuối cùng vẫn là Thi Bách Thủy lên tiếng: “Chúng tôi không tìm được chỗ ăn cơm, cho nên có thể ăn ở chỗ các người...”
“Không thể.” Tô Chi lại nói thêm một câu: “Trừ phi các người trả tiền thì tôi có thể bán cho các người một chút.”
Muốn ăn chực là chuyện không thể nào, cô với anh hai khó khăn lắm mới làm ra, bản thân còn chưa kịp ăn nữa.
Nếu như đưa tiền thì, cô sẽ nhín ra chia cho bọn họ một chút, dù sao thì tiền dâng đến tận cửa ngu sao mà không kiếm, nhất định phải tính tiền.
Thi Bách Thủy: “...”
Anh ta còn chưa nói xong câu, sau khi bị câu ngắt lời thì không tiện nói thêm nữa. Dùng tiền mua cơm không phải là không được, nhưng không biết giá cả ra sao?
“Các người có muốn mua cơm hay không? Cơm em gái tôi nấu siêu ngon.” Tô Quân Bạch nghe thấy có thể kiếm thêm thì trong mắt liền có tinh thần ngay: “Muốn mua thì nhanh lên, không mua đừng hối hận đấy.”
Thì ra kiếm được tiền lại vui sướng đến vậy, đặc biệt là khi anh có thể móc tiền từ trong túi bọn họ để làm đầy túi mình, anh cảm thấy mình vô cùng thỏa mãn, đây là chuyện mà trước kia anh chưa bao giờ cảm nhận được.
Thế mà Lục Úc lại không ở đây, bằng không thì anh muốn hung hăng làm thịt cậu ta một trận.
“...Bán thế nào?” Miêu Văn Quân hỏi thăm.
Bởi vì làm đạo diễn quay phim nhiều năm, ba bữa cơm ăn không đúng cữ, lịch làm việc lại đêm ngày đảo ngược cho nên dạ dày bà có hơi không tốt lắm, không chịu đói được.
Vốn Tô Chi định bán với giá thấp nhưng anh hai lại đụng đụng cô, đôi mắt anh sáng lấp lánh đầy vẻ chờ mong sẽ được làm thịt bọn họ, cô lui về bên cạnh, nhường sân khấu lại cho anh hai.
Tô Quân Bạch ưỡn ngực, vô cùng có dáng vẻ của một người anh cả nói: “Thức ăn chay mười tệ một phần, món mặn mười lăm tệ một phần, một mặn một chay hai mươi lăm tệ.”
Anh còn nói thêm một câu: “Muốn mua thì nhanh đi, đợi lát nữa không còn đâu.”
Chờ xíu nữa là vào bụng anh hết rồi.
Giá tiền này rất bình dân nhưng đối với bọn họ bây giờ mà nói thì có hơi đắt, nhưng bọn họ rất đói, lại không thể không ăn.
Đám người: “...”
Điền An An đại diện đám người nói: “Không thể rẻ hơn một chút được sao? Mọi người chiều nay đi hái đào đã rất mệt mỏi mới kiếm được ít tiền như vậy.”
Tô Quân Bạch và Tô Chi kiếm được nhiều nhất, ngoại trừ tiền hái đào còn có tiền bán rổ, cộng lại cũng không ít.
Quan trọng là rau quả, thịt và gạo của bọn họ đều được tổ chương trình thưởng cho, chẳng cần dùng đến tiền của bọn họ.
Những người khác cũng phụ họa: “Đúng đó, rẻ xíu đi, bọn tôi đều rất nghèo.”
Có thể miễn phí cho bọn họ là tốt nhất.
Tô Quân Bạch đáp lại bọn họ một cách lạnh lùng: “Các người nghèo thì liên quan gì đến bọn tôi, muốn mua thì mua, không mua lát đừng tiếc.”
Anh nói thêm một câu: “Khi các người trở về không phải đều chạy rất nhanh sao, thế mà bây giờ vẫn chưa ăn được cơm.”
Những câu nói châm chọc của anh làm cho bọn họ không nói nên lời. Được rồi, là do bọn họ không đúng trước.
Cho nên.
Sau khi xoắn xuýt một hồi, đám người cũng chịu thua cái bụng.
Người là sắt cơm là thép, mặc dù không ăn một bữa cũng không đói chết nhưng vẫn khó chịu lắm.
Miêu Văn Quân lên tiếng trước: “Cho tôi hai phần thức ăn chay.”
Bạch Lộ cũng nhanh chóng nói: “Tôi muốn đồ ăn mặn, tôi ăn thịt kho tàu.”
Thi Bách Thủy cũng nói: “Tôi muốn một mặn một chay.”
Dịch Kinh Hòa: “Tôi không ăn cơm, có canh không? Cho tôi một chút.”
Điền An An đứng bên cạnh chỉ nhìn mà không nói, dù sao cũng có người mua cho cô ta rồi.
“Ok, đưa tiền trước đi rồi tôi xới cơm cho các người.” Tô Quân Bạch hí hửng đi lấy tiền, năm tệ, mười tệ, hai mươi tệ, đến bây giờ anh cũng chưa từng cảm thấy đi thu tiền lại sảng khoái như thế.”
Ha ha ha, cảm giác khi làm thịt người ta vui thiệt á.
Sau này anh muốn được trải nghiệm cảm giác thu tiền đến mỏi tay này nhiều hơn nữa.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Quân Bạch: “Lại thu được một số tiền lớn, sảng khoái.”
Tô Chi: “Kiếm tiền thoải mái lắm, tiếp tục cố gắng.”
Danh Sách Chương: