Lục Úc: "...”
Cậu cũng chỉ biết nghĩ ra thủ đoạn này thôi, sao không dám dùng cách thức chính thức để thi đấu.
Tô Chi cũng bị anh hai làm cho cạn lời rồi, cô biết anh hai có bản chất ngốc nghếch, lần đầu tiên vừa biết trí tưởng tượng phong phú của anh hai vừa mới lạ như vậy.
Những khách mời khác cũng che miệng cười, trận đấu này của Tô Quân Bạch, thật sự khá phù hợp với anh.
Tất nhiên phù hợp với anh rồi, cách thức thi đấu mà tự Tô Quân Bạch đưa ra, đương nhiên phải nhắc đến có lợi với bản thân, còn chắc chắn có thể thắng Lục Úc.
Thằng cha Lục Úc kia, cả ngày chỉ một biểu cảm nghiêm túc, còn không biết có biết cười hay không nữa?
Ha ha ha, anh không phải đã định sẵn sẽ chiến thắng sao.
“Lục Úc, muốn thi đấu hay không? Cười hết ga cũng cần phải có sức lực.”
Lục Úc: "... Loại sức lực này thắng cũng không có gì đáng tự hào hết.”
Tên nhóc Tô Quân Bạch này chỉ lớn tuổi, suy nghĩ vẫn dừng lại thời thơ ấu, trẻ con hết sức.
Tô Quân Bạch ưỡn ngực: "Nhưng tôi chính là rất tự hào đấy.”
Chỉ cần có thể thắng, anh quan tâm cách thức gì chắc?
Điền An An cười nói: "Trận đấu này vẫn là lần đầu tiên em nghe nói, có điều em rất hiếu kỳ dáng vẻ cười hết ga của hai người các anh, chắc là cũng rất đẹp trai nhỉ?”
Cô ta khen hai người một câu, lại là dùng cách nói đùa này để nói chuyện.
Tô Quân Bạch vén tóc mái trước trán: "Chắc là vậy.”
Ai làm cho anh có khuôn mặt ưa nhìn, anh có thể cố gắng ra vẻ.
Miêu Hoạ Hoạ lên tiếng hỏi: "Nghe có vẻ rất thú vị, các em có muốn so thử không?”
Cô cũng muốn tham gia, để giành công việc phục vụ thức ăn.
Thi Bách Thuỷ cũng nói: "Tôi chắc là cũng được.”
Đa số đều đã tham gia, đương nhiên An Lan Giai cũng không có rớt lại phía sau: "Tôi cũng có thể tham gia.”
Lần này ông ta nói xong, ánh mắt của mọi người lại chuyển sang nhìn chằm chằm ông ta, giống như là phòng bị kẻ xấu vậy, làm trò gì thế? Coi ông ta là kẻ thù?
Một công việc phục vụ, vậy mà cũng nổi bật lên như vậy.
Bình luận.
“Ha ha ha, Tiểu Bạch anh cũng giỏi thật, thế mà có thể nghĩ ra một trận đấu như vậy.”
“Cười ha hả không ngừng, ha ha ha, tôi xin cười trước.”
“Tôi rất mong đợi trận đấu này đấy, dàn trai xinh gái đẹp có thể so tài được không?”
“Tôi cũng mong đợi nụ cười của ông xã, con trai Úc cũng tham gia nhé.”
“Tổ chương trình mang chút phúc lợi nhé, để bọn họ cười nghiêng ngả đi nào.”
...
Chủ đề này hot ngoài mong đợi, đạo diễn nhìn thấy bình luận, những bình luận của cư dân mạng đều nói về trận đấu cười lớn.
Như vậy cũng tốt, Tô Quân Bạch đúng là chọn được chủ đề rất hay, đây cũng là một làn sóng lưu lượng đấy.
Đạo diễn nói: "Tôi cảm thấy chủ đề này có thể đi sâu vào một chút, có rất nhiều cư dân mạng mong đợi ngôi sao cười nghiêng ngả, đây là một làn sóng lưu lượng đấy, vị trí đầu tiên chiến thắng sẽ có phúc lợi, mọi người không phải thiếu tiền sao? Phần thưởng chính là tiền.”
Phó đạo diễn bật ngón tay cái: "Hay, đạo diễn, tôi cảm thấy rất hay, đây cũng là một điểm bùng nổ.”
Những nhân viên công tác khác cũng nói: "Chúng tôi cũng muốn xem thử dáng vẻ cười nghiêng ngả của bọn họ, hahahahaha.”
Tổ đạo diễn thương lượng xong, quyết định lấy chủ đề này làm một nhiệm vụ, hậu kỳ còn có thể tạo ra một cảnh đặc tả, chắc chắn sẽ càng thu hút sự chú ý.
Ngay khi mọi người đang cạnh tranh công việc phục vụ, đạo diễn lên tiếng nói: "Mọi người yên lặng chút, bên này chúng tôi có một nhiệm vụ, tất cả đều có thể tham gia, phần thưởng rất hậu hĩnh.”
Tô Chi còn muốn kéo anh hai đi, đạo diễn đã giao nhiệm vụ rồi, nhiệm vụ bất thình lình như vậy đoán chừng cũng không phải là nhiệm vụ gì tốt.
Cũng chính xác giống như cô nghĩ.
“Nhiệm vụ này, chính là trận đấu cười nghiêng ngả mà mọi người tích cực tranh công việc bồi bàn.” Đạo diễn nói: "Ba vị khách mời cười đến cuối cùng đều có thưởng, hạng nhất 60 tệ, hạng hai 40 tệ và hạng ba là 20 tệ.”
Ông ta lại bổ sung một câu: "Tất cả mọi người đều có thể tham gia, ba người đứng đầu có thưởng nhé.”
“Đạo diễn, các ông nghiêm túc?” Như vậy cũng có thể thi đấu?
Vốn dĩ những khách mời tuỳ tiện nói chuyện, nghe có phần thưởng, cảm thấy cũng không tệ, có điều là cười nghiêng ngả không nghỉ này có chút mất hình tượng.
Điền An An sẽ không muốn tham gia cuộc thi kiểu này, cho dù có phần thưởng, cô ta cũng không muốn phá hỏng hình tượng của mình.
Miêu Hoạ Hoạ có phần muốn tham gia, chiến thắng còn có thể nhận được tiền của tổ chương trình đấy.
Miêu Văn Quân không tham gia, chủ yếu là bà ấy cười không được.
Cuộc thi này là do Tô Quân Bạch đề xuất, đương nhiên anh phải tham gia rồi, nếu cạnh tranh trở thành hạng nhất, còn có thể kiếm hơn 60 tệ, tiền rất thơm, ai cũng muốn.
“Tôi muốn báo danh.”
Anh khiêu khích liếc nhìn Lục Úc: "Muốn so tài hay không vậy? Chiến thắng còn có thể có tiền nhỉ? Ồ, cậu có lẽ không thể thắng được rồi.”
Lục Úc: "...” Im lặng đi.
Công việc thể chất hoặc những công việc khác, anh đều có thể làm được, chuyện cười nghiêng ngả này hay là bỏ đi.
Anh đã quên mất bản thân cười lên là như thế nào rồi, cũng không muốn cười ở chỗ này.
Lục Vũ Điểm biết anh cậu không thích cười, chủ động nói: "Anh, anh đừng tham gia nữa, để em tham gia, em chắc chắn có thể cười đến cuối cùng, lấy được phần thưởng.”
Lục Úc dặn dò: "Nếu không được, không cần phải miễn cưỡng.”
Lục Vũ Điểm xua tay: "Anh đừng lo, em chắc chắn sẽ làm được. Đạo diễn, tôi cũng tham gia.”
Đã có hai người tham gia rồi, Tô Chi cảm thấy cô có thể thử xem, tuy nhiên Tô Quân Bạch nhìn thấy được tâm tư của cô, cười nghiêng ngả thời gian dài là rất khó, anh không muốn khiến cho em gái khó chịu.
“Chi Chi, em đừng tham gia nữa, ở một bên cổ vũ cho anh là được rồi, anh sẽ cố gắng lấy được hạng nhất.”
Tô Chi nể tình anh hai muốn thắng như vậy: "Vậy được rồi, em cổ vũ cho anh.”
Nếu công việc bồi bàn cạnh tranh như thế, vậy cô đi tìm ông chủ hỏi thăm thử xem, tìm kiếm công việc khác.
Thi Bách Thuỷ, An Lan Giai, An Nguyệt Nguyệt, đều tham gia.
Thế là mấy vị khách mời vì giành được giải nhất 60 tệ, đã bắt đầu cuộc thi cười thả cửa không ngừng.
Tiệm ăn có trên dưới hai tầng, bọn họ chuyển đến tầng hai ghi hình, ngay cả như vậy, tiếng cười của bọn họ vẫn xuyên qua bức tường thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Ha ha ha a ha ha ha ha.”
“Ha ha ha a ha ha ha ha ha.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
...
Trong số các khách mời chỉ có Tô Quân Bạch cười điên cuồng ngang ngược nhất, tiếng lớn nhất và liên tục không ngừng nhất.
Đạo diễn không phải là con người, đem những bức ảnh cười nghiêng ngả của anh làm đặc tả, đôi mắt biết cười Tô Quân Bạch đều biến mất, nhưng cho dù là như vậy, giá trị nhan sắc của anh cũng có thể đánh bại.
“Tổ chương trình không phải là con người! Vậy mà quay cận cảnh ông xã tôi rõ ràng như vậy! Ôi, vừa xấu lại vừa đẹp!”
“Nụ cười này của Tiểu Bạch cũng thật tuyệt, híp hết cả mắt, tôi đã chụp màn hình rồi hahahaha.”
“Cho dù ông xã như thế nào đều đẹp trai như vậy, thích lắm.”
...
Những khách mời khác cười rất kín đáo, ít nhiều vẫn để tâm đến hình tượng của mình, bọn họ không có không kiêng dè gì như Tô Quân Bạch vậy.
Người đầu tiên rời khỏi là An Nguyệt Nguyệt, cổ họng của cô ấy khô và khàn: "Tôi không được rồi, tôi cười không nổi nữa.”
Người thứ hai là Thi Bách Thuỷ, cười nghiêng ngả thực sự rất tốn sức, hơn nữa rất khó chịu.
Người thứ ba là Miêu Hoạ Hoạ, cô ta cũng cười không nổi nữa.
Người thứ tư là An Lan Giai.
Người cười đến cuối cùng là Tô Quân Bạch và Lục Vũ Điểm, hai người này tràn đầy năng lượng, hiện giờ vì để tranh giành hạng nhất, đã bắt đầu đối mặt cười nghiêng ngả.
Âm thanh cũng càng ngày càng khó nghe.
Tô Chi: "...”
Trời ơi, ồn ào đến đau cả tai, cô vẫn nên làm việc đứng đắn chút.
Cô quay người đi xuống lầu, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy Lục Úc: "Lục Úc, anh đi đâu vậy?”
“Hít thở không khí.” Lục Úc hỏi cô: "Còn em?”
“Tôi cũng vậy.” Tô Chi cười cười: "Nhân tiện tìm ông chủ hỏi xem công việc ở gần đây.”
Cái này mới là chuyện quan trọng nhất.
Lục Úc gật đầu: "Cùng đi đi.”
Tiền vốn của bọn họ đã gần như không còn, ngay cả tiền để thuê chỗ ở tối nay cũng không có.
Tô Chi: "Được.”
Cô chưa quên món quà lớn mà Lục Úc tặng cho cô, cho dù là tiền lì xì hay mũ, đều là những thứ vô cùng quý giá.
Bọn họ là nằm vùng, muốn phá ai thì phá, muốn giúp ai thì giúp.
Hai người xuống tầng hai, ở tầng một cũng có thể nghe thấy tiếng cười phía trên, đúng thật là.
Tô Chi: "...”
Anh hai có thể khiêm tốn một chút không, tiếng cười này quá điên cuồng ngang ngược rồi, rất dễ bị đánh đấy.
Lúc này hơn 12 giờ, việc kinh doanh của cửa tiệm này không tệ, khách đến một đợt lại một đợt, ông chủ và nhân viên đều bận rộn.
Tạm thời Tô Chi đem chuyện muốn hỏi gác lại phía sau, cô hỏi: "Lục Úc, anh biết làm bồi bàn không?”
Việc bồi bàn ở tiệm cơm cũng là một kỹ năng, cần phải học tập.
Lục Úc: "Chắc là biết.”
Mặc dù anh chưa làm bồi bàn, nhưng anh đã nhìn người khác làm, việc rất đơn giản.
Tô Chi mời: "Vậy đúng lúc, chúng ta đi làm trước.”
Tiếng cười này của anh hai đã kéo dài được 10 phút rồi, ai biết lúc nào anh dừng lại.
“Ừ, được.” Lục Úc thiếu tiền, vô cùng thiếu tiền.
Tô Chi cùng Lục Úc đi về phía ông chủ, đợi anh ta bận xong việc tính tiền, Tô Chi mới nói: "Ông chủ, tôi và anh ấy làm bồi bàn trước, anh trai tôi có thể vẫn cần một lúc nữa.”
“Được, tôi sẽ đào tạo đơn giản cho các bạn một tí.” Ông chủ là một NPC, chỉ cần có câu hỏi của khách mời, ông ta đều sẽ cố gắng hết sức để giải đáp.
Tô Chi không biết ông ta là NPC, cảm thấy ông chủ này rất dễ nói chuyện.
Việc bồi bàn thực sự rất đơn giản, sau khi ông chủ giải thích một vài nội dung chính đơn giản cho hai người, thì phát hiện Tô Chi làm tốt hơn những gì ông ta chỉ.
“Cô học tập rất nhanh đấy, còn chuyên nghiệp hơn tôi.”
Tô Chi đã làm mấy năm rồi, đương nhiên chuyên nghiệp đối với việc này, hiện tại việc kinh doanh bận rộn, ông chủ cũng không nói thêm nhiều, sau khi hướng dẫn mấy câu, liền để bọn họ đi làm việc.
Tô Chi đã phát huy khả năng giao tiếp siêu mạnh của mình, mỗi lần đưa thức ăn cho khách xong, cô đều sẽ hỏi bọn họ xem có thể tìm được công việc tạm thời mà mức lương cao ở đâu, thu được rất nhiều tin tức có ích.
Lục Úc và cô phân công hợp tác, hỏi về việc tìm công việc và nhà ở, cũng nhận được rất nhiều thông tin.
Tiếng cười ở trên lầu kéo dài nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng dừng lại, cuối cùng là Tô Quân Bạch đã thắng, cái giá của sự chiến thắng là cổ họng của anh vừa khô lại vừa đau.
Nhưng khi nhận được phần thưởng hạng nhất của tổ chương trình, anh lại sống lại rồi.
May mà không thua thằng nhóc Lục Vũ Điểm này, nếu không thì không thể khoe khoang trước mặt em gái, cũng không nhận được lời khen của em gái.
“Em gái tôi đâu? Mọi người có ai biết em ấy đi đâu rồi không?”
Anh vẫn muốn đưa 60 tệ kiếm được này cho em gái, mới có thời gian của một cuộc thi mà đã không thấy người rồi.
Điền An An để ý thấy Tô Chi đã đi xuống lầu, chắc là đi nhà vệ sinh hay ra ngoài rồi.
Quay phim đều ở bên này, cô ta không muốn phải rời đi.
“Em nhìn thấy cô ấy đi xuống lầu, chắc là đi nhà vệ sinh rồi.”
“Uống chút nước trước cho nhuận cổ họng.”
Cô ta đã chuẩn bị mấy cốc nước vào sáng sớm, khi bọn họ nối tiếp nhau kết thúc cuộc thi sẽ đưa cho bọn họ.
“Cảm ơn.” Tô Quân Bạch lấy cốc nước rồi uống sạch: "Tôi phải đi tìm Chi Chi, xuống lầu trước.”
Anh vội vàng đi tìm em gái để đưa tiền, mặc dù phần lớn là khoe khoang và muốn được khen.
Điền An An: "... Đừng khách sáo.”
Cô ta vẫn muốn tìm đề tài để nói chuyện với Tô Quân Bạch, đúng lúc Tô Chi không có ở đây.
Trong tiềm thức, cô ta đã xem Tô Chi như đối thủ cạnh tranh, mặc dù điều kiện hiện tại của Tô Chi tốt hơn cô ta, nhưng cô ta tin rằng thông qua những nỗ lực của mình, cũng có thể sống tốt hơn so với Tô Chi.
Tô Quân Bạch không biết suy nghĩ của cô ta, bước vài bước liền đi xuống tầng một, nhìn xung quanh một vòng thì bỗng nhiên phát hiện Tô Chi và Lục Úc làm bồi bàn cùng nhau?!
Làm bồi bàn là công việc của anh, chén cơm mà Lục Úc cướp được thì cũng thôi đi, còn ở gần em gái như vậy, không muốn sống nữa phải không?
Danh Sách Chương: