Tô Chi từ chối lời cầu xin của anh hai, cô thu dọn ba lô, một mình đi ra ngoài.
Tô Quân Bạch víu lấy cửa vô cùng đáng thương: "Em gái, em thật sự nhẫn tâm bỏ anh ở nhà một mình à?"
Bố mẹ và Đại Chu đều không ở nhà, con dâu nhà cô chú Lý sinh con trai, cũng xin nghỉ về quê, có lẽ một tháng sau mới quay lại.
Cho nên anh thực sự trở thành người cô đơn.
Người cô đơn còn bị nhốt ở trong nhà đọc kịch bản, đây là chuyện đau khổ nhất, em gái, dẫn anh ra ngoài đi dạo đi.
"Buổi trưa anh muốn ăn gì? Em mang về cho anh." Tô Chi nói sang chuyện khác: "Đùi gà thì sao? Ba cái đùi gà thêm một ly trà sữa, anh có muốn hay không?"
Cô phát hiện anh hai rất thích ăn đùi gà, mặc dù thứ này là vật cấm đối với anh, không thể đụng vào, đụng vào thì phải tập luyện, nhưng anh hai không kiểm soát được cái miệng.
Vậy thì hãy để anh ấy ăn đi, sau khi ăn xong, còn có thể rèn luyện thân thể, gia tăng thể lực.
Em gái quyết tâm không dẫn anh theo, Tô Quân Bạch thất vọng: "Ôi, anh muốn."
Không muốn làm sao được? Dù sao cũng đến từ sự quan tâm của em gái, vả lại tài nấu nướng của anh còn chưa cải thiện.
"OK, em đi đây, tạm biệt." Tô Chi thay giày đi ra ngoài.
Tô Quân Bạch đau lòng vẫy tay: "Tạm biệt, đi đường cẩn thận, về sớm một chút nhé."
Chao ôi, đi rồi, không chơi với anh, anh lại đi nằm thôi.
Tô Chi mặc bộ quần áo chính tay Hàn Huyên thiết kế cho cô, bộ thể thao phong cách trung tính, sợi tổng hợp rất mềm mại dễ chịu, cô đội mũ lưỡi trai và khẩu trang màu đen.
Nhìn ngoại hình, không ít cô gái coi cô là chàng trai anh tuấn, còn có hai cô bé kích động che miệng ở bên cạnh, muốn đến xin cô WeChat.
Tô Chi định ngồi xe buýt để đi, điện thoại hiển thị xe buýt còn mười lăm phút nữa mới đến, bên này cách trạm tàu điện ngầm hơi xa, xung quanh cũng không có xe đạp.
Hoặc là đi đến trạm tàu điện ngầm, hoặc là bắt xe.
Nếu như trong vòng một phút không có xe đi qua, cô sẽ đi bộ tới trạm tàu điện ngầm, cô cứ vui vẻ quyết định như vậy.
Cô mở điện thoại ra đếm ngược thời gian, lúc còn năm mươi chín giây thì có một chiếc xe đi tới, ôi chao, xem ra ông trời không muốn để cô đi bộ, vậy thì cô sẽ ngồi xe, từ nơi này đến trung tâm thương mại khoảng ba mươi tệ, giảm một cái đùi gà cho anh hai.
Cô đang nghĩ như vậy, thì điện thoại thông báo tin chuyển khoản, nhận được 1.000.000…
Là tiền anh hai cô cho cô, hiện giờ tiền tiêu vặt đều bắt đầu từ một triệu tệ sao? Cô thật hạnh phúc.
"Em gái, ra ngoài dạo phố chơi cho vui, muốn mua cái gì thì mua cái đó, anh trai em có tiền, em thỏa thích làm phá sản."
"..."
Tô Chi nhận lấy, anh hai giàu có như thế, vậy thì cô sẽ cho anh hai thêm một cái đùi gà.
Cô giơ tay bắt xe.
Trong chiếc xe màu đen đi tới, người đại diện của Lục Úc là Chu Huy đang lái xe, anh ta nhìn thấy Tô Chi đang bắt xe ven đường thì cười nói: "Tiểu Úc, có người coi chúng ta là xe taxi."
Lục Úc ngước mắt nhìn sang, vừa nhìn một cái đã nhận ra Tô Chi, bởi vì chiếc mũ Tô Chi đang đội, là cái mà Tô Quân Bạch đã lấy đi ở chỗ anh trong chương trình giải trí.
"Đó là Tô Chi, dừng ở trước mặt cô ấy một chút."
Chu Huy nói với vẻ kinh ngạc: "Cô ấy che chắn kỹ như thế, cậu cũng có thể nhận ra à?”
Lục Úc: "..."
Lục Úc: "Cái mũ cô ấy đang đội là của tôi."
Cho dù không có mũ, Tô Chi cũng dễ bị nhận ra.
Chu Huy càng mơ hồ: "Ồ? Tại sao cô ấy lại đội mũ của cậu? Chẳng phải cậu với anh trai cô ấy không hợp nhau à?"
Lục Úc: "... Lúc đoán mối quan hệ, Tô Quân Bạch đã lấy không cái mũ của tôi, chưa trả lại cho tôi."
Cho dù có trả, bị Tô Quân Bạch cầm đến, anh cũng không cần.
Rốt cuộc Chu Huy hiểu ra với lời giải thích này: "Thì ra là thế, được thôi."
Tô Chi giơ tay bắt xe, xe dừng lại ở trước mặt cô, cô còn chưa nói gì, thì cửa sổ xe kéo xuống trước, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của Lục Úc.
"Lục Úc, tại sao anh lại ở đây?"
Tô Chi có chút kinh ngạc, bởi vì cô từng nghe anh hai nói rằng Lục Úc không ở đây, đã chuyển ra ngoài với mẹ và chị gái.
"Gần đây anh ở nhà ông nội." Lục Úc nhìn cách ăn mặc của cô: "Em đi đâu? Muốn ngồi xe không?"
Hiện giờ anh phải tới rạp chiếu phim ở trung tâm thương mại để quảng cáo phim mới, mười giờ đến đó là được, bây giờ vẫn còn sớm.
Chu Huy nghe thấy câu này, kinh ngạc nhìn cậu ta một cái, anh ta chưa từng thấy Lục Úc chủ động mời người khác ngồi xe, bởi vì cậu ta có bệnh thích sạch sẽ không dễ chịu đựng.
Tô Chi trả lời anh: "Có thể không? Em tới trung tâm thương mại Á Đạt mua chút đồ."
"Có thể, anh cũng tới trung tâm thương mại Á Đạt." Lục Úc gật đầu, tự tay mở cửa xe cho cô.
Tô Chi ngồi lên xe, tiện tay kéo cửa lên: "Cảm ơn."
Lục Úc: "Đừng khách sáo."
Tô Chi ngồi ở hàng sau, ở bên phải Lục Úc, sau khi cô lên xe, bỏ mũ và khẩu trang xuống, cuối cùng cũng được hít thở thoải mái.
Cô quay đầu phát hiện Lục Úc đang nhìn chăm chú vào mũ của cô, cô hỏi: "Sao vậy?"
Lục Úc: "Không có gì, mũ rất đẹp."
Anh có chút mê mẩn, theo tính cách ghét anh của Tô Quân Bạch, hẳn là đã vứt cái mũ của anh từ lâu.
"Em cũng cảm thấy rất đẹp." Tô Chi gật đầu: "Vốn dĩ anh hai đã ném mũ vào thùng rác, em nhìn thấy còn mới, nên nhặt lên."
Cái mũ này không chỉ còn mới, còn là một cái mũ hàng hiệu, trên trang mạng chính thức bán hơn mấy nghìn tệ, anh hai thật sự quá xa xỉ.
Lục Úc: "..."
Anh tuyệt đối không nghĩ tới câu trả lời này.
Nhìn thái độ của cô chú Tô đối xử với Tô Chi rất tốt, chẳng lẽ quên cho cô tiền tiêu vặt mua những thứ nhỏ bé này sao?
Lục Úc: "Nếu như em thích, trong nhà anh còn có mấy cái mũ chưa dùng bao giờ, có thể tặng em."
Lúc trước anh là người phát ngôn của nhãn hiệu mũ này, đối phương tặng cho anh một kiện mũ, các loại kiểu dáng, màu sắc đều không giống nhau.
"Ồ?" Tô Chi hơi bối rối: "Không cần, em có một cái là được rồi."
Cô chỉ đội khi đi ra ngoài, bình thường không dùng đến, có nhiều mũ như vậy cũng không có tác dụng gì.
Lục Úc: "Ừm."
Không nhận mũ của anh, có thể là sợ anh trai cô sẽ nói.
Tô Chi đột nhiên nghĩ ra: "À, em nhớ ra rồi, hình như cái mũ này là anh hai lấy của anh, anh còn cần không?"
Anh đã có nhiều mũ như thế, chắc là cũng không quan tâm đến một cái này.
"Không cần." Lục Úc nghĩ ngợi, đưa tay về phía cô: "Đưa cho anh đi."
Cái mũ này anh đã từng đội, rảnh rỗi sẽ đổi cho cô mấy cái mới, kiểu dáng đẹp mắt.
Tô Chi: "..."
Chẳng phải đã nói là không muốn sao? Ơ, tại sao lại lấy lại chứ? Biết trước cô đã không hỏi.
Ôi, cô nghĩ đến giá của cái mũ này, trị giá hơn nghìn tệ hẳn là không ai sẽ ngu ngốc vứt đi, cho dù là cô cũng sẽ không vứt đi.
Cô lưu luyến đưa mũ cho anh, giống như là cho đi hơn nghìn tệ, lòng đang rỉ máu, cũng không có cách nào, dù sao cũng không phải là mũ của cô.
Lục Úc lấy lại mũ, gấp gọn lại rồi bỏ vào trong thùng xe, thấy vẻ mặt cô buồn rầu không vui.
Anh hỏi: "Có phải em sắp khai giảng không? Đang lo lắng về chuyện đi học à?"
Anh nghe nói một ít chuyện của Tô Chi, sau khi được bố mẹ tìm về, sống ở trấn Thanh Thủy, trình độ giáo dục hẳn là không theo kịp bên này.
Mặc dù Tô Chi thông minh, nhưng thay đổi hoàn cảnh mới, cũng khó tránh khỏi cần thời gian thích ứng.
Tô Chi lắc đầu, vì cô rơi mất tiền, không, rơi mũ nên mới đau lòng
Lục Úc nghĩ đến chuyện xảy ra trên mạng gần đây: "Là vì chuyện của anh hai em à?"
Tô Chi tiếp tục lắc đầu, chuyện của anh hai đã giải quyết tốt đẹp, người xấu gặp báo ứng, sự việc trong cốt truyện nguyên tác sẽ không xảy ra nữa.
Lục Úc: "..."
Anh chưa từng tiếp xúc với con gái, không hiểu tâm tư của con gái, nhưng mà Tô Chi là một trong số ít những cô gái mà anh nói chuyện, có thể là liên quan đến biểu hiện bên ngoài và tính cách sảng khoái của cô.
Khiến người ta thích hơn nhiều so với cái tên Tô Quân Bạch kia.
Lục Úc: "Gần đây có bài khó giải à?"
Không giải được đề khó giống như là chuyện buồn bực nhất thời còn là học sinh, cho dù là học bá, cũng có một ngày gặp phải đề khó.
"Có."
Trái lại điều này lại có, Tô Chi gật đầu, quả thực cô có đề khó không biết giải, trên vở ghi nhiều đề khó để sau này làm.
"Đúng lúc em mang theo vở đề khó, anh muốn giảng đề cho em à?"
Đối phương hỏi như vậy, hẳn là muốn làm giáo viên phụ đạo học sinh, từ đó thu hoạch được cảm giác thành tựu và cảm giác thỏa mãn.
Anh ấy là như thế, anh cả cũng như này, anh hai cũng như này, nhưng mà gần đây anh hai không chủ động nhắc đến việc giúp cô phụ đạo làm bài tập, có lẽ là quá bận rộn.
Lục Úc: "... Có thể."
Đi đường nửa tiếng, hẳn là có thể giải một hai đề.
Tô Chi rất lễ phép: "Cảm ơn."
Cô đưa bút và vở cho Lục Úc, vừa nghe anh giảng đề, vừa gật đầu, thỉnh thoảng sẽ hỏi một chút vấn đề không hiểu.
Hai người ở cùng nhau bầu không khí vô cùng hài hòa tốt đẹp.
Chu Huy lái xe đã trợn tròn mắt, mấy phút ngắn ngủi đã ngẩng đầu nhìn lên kính chiếu hậu vô số lần.
Tại sao anh ta lại không biết Tiểu Úc còn thích phụ đạo người khác làm bài tập, trong nhà anh ta cũng con gái học tiểu học, hôm nào Tiểu Úc rảnh rỗi, nhờ cậu ấy dạy con gái anh ta một chút.
Sau nửa tiếng, xe tới trung tâm thương mại Á Đạt, đây là một trong ba trung tâm thương mại lớn của thành phố Kinh, lượng người qua lại rất đông.
Tô Chi được Lục Úc giải ba đề khó, thuận theo mạch suy nghĩ giải đề của anh, cô đã biết giải những đề tương tự.
"Cám ơn anh, làm muộn giờ của anh rồi."
Ngôi sao thần tượng như Lục Úc và anh hai, công việc đều rất bận rộn, bình thường có rất ít thời gian nghỉ ngơi.
Lục Úc lắc đầu: "Không có gì, tiện tay mà thôi."
Thường xuyên động não cũng là chuyện tốt với anh.
Tô Chi cất vở và bút, chuẩn bị xuống xe: "Em đi đây, chúc anh công việc thuận lợi."
Sau khi Tô Chi xuống xe, Chu Huy lái xe vào gara tầng hầm của trung tâm thương mại Á Đạt, anh ta nói: "Tiểu Úc, hôm nào cậu rảnh dạy học cho con gái tôi, để nó học cho giỏi."
Lục Úc: "... Nếu rảnh thì nói tiếp."
Anh đã gặp con gái của Chu Huy mấy lần, mỗi lần nhìn thấy anh, cô bé đều sẽ quấn lấy anh, yêu cầu anh đọc truyện cổ tích, chơi trò diều hâu vồ gà con, không chịu học hành.
Anh... Vẫn nên ít gặp cô bé.
Hai người đi thang máy từ tầng một lên rạp chiếu phim tầng năm.
Tô Chi đeo khẩu trang, đeo túi xách đi vào khu thương mại, sau khi mua đồ dùng học tập, đi dạo một vòng.
Cô về nhà lâu rồi, nhưng chưa mua quà cho bố mẹ và hai anh trai, hôm nay đúng dịp rảnh rỗi, nên đi dạo.
Bình thường bố thích uống trà, cô mua hai lon trà Mao Tiêm mới ra.
Bình thường mẹ thích sưu tầm khăn lụa, cô mua hai chiếc khăn lụa có kiểu dáng và màu sắc khác nhau.
Bình thường anh cả thích đọc sách, cô mua hai quyển sách lịch sử, cô cảm thấy không đủ lắm, lúc đi qua một cửa hàng thời trang nam, cô đi vào mua một chiếc áo sơ mi trắng.
Bình thường anh hai thích... Ừm, thứ anh ấy thích rất nhiều, gặm đùi gà, ăn đồ ăn vặt, sưu tầm đồ thể thao bản giới hạn, xem phim kinh dị…
Tô Chi nhìn quần áo bản giới hạn mà anh hai sưu tầm, hiện giờ không có hàng, cho dù có hàng, cô cũng mua không nổi bộ hơn mấy triệu.
Không mua được thứ tốt nhất thì mua tương đối vậy, cô mua đùi gà to, một gói quà đồ ăn vặt to, mười cái đĩa phim kinh dị nhất, anh hai nhận được những thứ này, hẳn là sẽ rất vui.
Danh Sách Chương: