Đôi khi ta cũng sẽ không nhịn được suy nghĩ, rõ ràng khi còn bé chúng ta tốt như vậy, vì sao khi lớn lên, cái gì cũng thay đổi?
Nếu như không phải bởi vì trận tai nạn xe cộ đó, ta nghĩ ta đời này, đại khái sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn nữa.
Nghĩ đến đây, cảm thấy lúc này, hắn ngồi trước mặt ta như là một kỳ tích.
◆◇◆
Ánh sáng mặt trời mùa hè rọi vào trong tiệm, chảy tới trên người hắn đang ngồi bên cửa sổ. Hắn cúi đầu xem tạp chí, nút áo sơmi vừa đúng mở hai cái, mái tóc đen xoã tung tán loạn tỏa ra một loại khêu gợi chán chường, hắn đẹp đến mức như là khung ảnh cắt ra từ trong phim. Hình ảnh đó vốn không thuộc về bất cứ kẻ nào.
Ta vừa nghĩ đến, đã nhìn thấy khung ảnh cắt ra này động đậy. Phảng phất như từ trong phim sống lại, hắn dùng một loại tư thế thong thả cũng rất duyên dáng xoay đầu lại, đôi mắt đen chằm chằm ta, ta chờ nghe hắn sẽ nói gì đây——
“Thu Thu, ta nóng quá, ta muốn ăn kem.”
Câu nói phảng phất ngại ngùng, hắn không quên thêm vào bộ dáng chu mỏ, thật đáng sợ.
Ta hoàn toàn tiêu tan đi cảm giác vi diệu ban nãy mất rồi. Ngồi ở bên cạnh, A Địch, đại khái cũng có cùng chung tâm tình với ta. Chỉ nghe hắn nặng nề thở dài một hơi, lần nữa đặt bút điện tử hí hoáy.
“Tan tầm ta sẽ mua cho ngươi, ngươi trước tiên ngồi ở kia đi.”
Ta đáp có lệ.
Từ khi ta bắt đầu đối xử với Lục Bách Đông như “con chồng trước” không bao lâu, ta và A Địch liền phát hiện Lục Bách Đông còn có một … công dụng khác.
Lúc đầu khách hàng quen trong cửa tiệm mỗi ngày đều gặp, sau đó, dần dần, trong cửa hàng xuất hiện một ít khách lạ mới. Ta và A Địch từ đầu không hề nghĩ ra lý đo, thế nhưng khi tỉ mỉ quan sát, liền phát hiện những khách nhân này đều có một chung điểm —— tầm mắt của bọn họ đều nhìn theo Lục Bách Đông.
Từ đó về sau, Lục đại thiếu gia thân phận từ “con chồng trước” một bước nhảy lên làm “trấn điếm chi bảo”, A Địch vì hắn mua thêm một bàn nhỏ, đặt bên cửa sổ, coi hắn như người mẫu biểu diễn, quả nhiên hấp dẫn một đống người bước vào, mà đồ trên người của Lục thiếu gia cũng trở thành biểu tượng được chỉ định mua nhiều nhất.
Sở hữu tướng mạo “hại người” như vậy không nổi tiếng mới là lạ. Ta bất bình,chóp mũi hừ một tiếng.
“Ngươi có thể kêu biểu đệ ngươi làm Người mẫu được đó.”
“Cái gì?”
Ta nhíu quay đầu nhìn A Địch, không hiểu nổi điều hắn tự dưng không đầu không đuôi mà nói.
“Cuộc thi thiết kế thời trang kia.”
A Địch nói, bỗng nhiên nhìn ta, sắc mặt trở nên dữ tợn.
“Đừng nói với ta ngươi quên rồi?”
Ta chột dạ, không dám dối diện hắn.
Cái gì mà thi thiết kế thời trang? Trong đầu ta khẩn cấp trao đổi thông tin, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ nổi.
“Biết ngay ngươi quên mà.”
A Địch lầm bầm hai tiếng.
“Thẻ căn cước lấy tên cửa hiệu cho ta, ta giúp ngươi đi báo danh.”
“Tại sao thẻ căn cước phải lấy tên cửa hiệu?”
Ta nổi lên cảnh giác đứng lên.
“Chẳng lẽ ngươi muốn đem ta đi bán?”
A Địch hừ hừ lên tiếng.
“Bán ngươi sao? Ta mà có bán cũng là bán biểu đệ ngươi kìa, bán ngươi làm cái gì được?”
Ta liếc hắn, đúng là “mắt chó coi thường người”, ta, Trình Thiên Thu, tốt xấu gì dáng dấp cũng là “người gặp người thích” chứ bộ.
Không biết có phải vì không chịu cô đơn, Lục Bách Đông không biết lúc nào, đi đến bên cạnh ta và A Địch, giành với ta một nửa cái ghế.
“Ngươi làm gì vậy? Chen chúc chật chội lắm biết không.”
Ta có chút khó chịu.
“Đông Đông đến đây nè, chỗ của ta rộng rãi hơn, ngồi sướng hơn đó.”
A địch xum xoe.
Thế nhưng Lục Bách Đông chỉ là nghiêng đầu, không nhúc nhích dù chỉ là một chút, tự mình gục xuống bàn.
“Keo kiệt.”
Lần này khiến cho A Địch mất hứng.
Ta lại thấy trong lòng vui vẻ, mặc dù ngoài mặt duy trì biểu tình bình thản.
Lục Bách Đông gục xuống bàn không bao lâu thì ngủ ngon lành, ta theo dõi hắn so với khi còn bé hầu như biểu hiện giống nhau, sau đó cảnh giác mà dời đi đường nhìn.
“Thế nào, hắn luôn luôn trông rất mệt mỏi, ngươi đó, chẳng lẽ không để cho nhân gia người ta ngủ sao?”
A Địch dùng một loại giọng rất mập mờ giọng nói, ta tuy rằng cảm thấy buồn chán, cũng rất phối hợp hướng hắn ném mị nhãn.
“Ngươi nói thử xem?”
Ta mang bộ dạng nhân vật “ăn kiền mạt tịnh”, tình sắc liếm môi một cái.
Mỗi lần ta sử xuất chiêu này, A Địch da lông muốn hủy hết, cam tâm chịu thua, đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ.
“Xem như ngươi lợi hại.”
A Địch sách một tiếng.
Ta chỉ nhìn hắn mà cười, đến khi thấy hắn chuyên chú vào bút điện trên màn hình, ta lại nhìn qua Lục Bách Đông. Chỉ là liếc mắt thôi, ta tự nói với mình.
Hắn trông thật bình thản, lông mi thật dài rũ xuống, vành mắt hơi đen.
Mấy ngày, chúng ta vẫn bảo trị loại tình huống này, không suy suyển dù là một li.
Hắn vẫn mỗi ngày ở nửa đêm, mặc quần áo tử tế, chờ hừng đông bồi ta đi làm; mà ta cũng như vậy, đối với ánh mắt khát vọng của hắn làm như không hề thấy được.
Ta đã không còn là kẻ nhu nhược như trước nữa rồi, bởi vì ta đã trưởng thành.
Năm tháng không thể quay lại, nhưng vận mệnh lại đưa hắn thời điểm năm tuổi tặng trở về.
Hắn đang ngủ, mi mắt nhắm chặt, trông rất không an ổn. Ta muốn đẩy ra vùng xung quanh lông mày đang trói chặt lại của hắn, nhưng như trước đây, ta vẫn không vươn tay chạm tới.