Hắn vừa tính tiền, rất kỹ xảo đưa danh thiếp của ta đặt trên thẻ tín dụng của lãnh khốc nam nhân trả lại cho hắn. Trên tấm danh thiếp kia cũng không viết gì nhiều, chỉ đơn giản, 9: 00 PM.
Đối với vấn đề này, ta không nói thêm, hướng hắn thiêu thiêu mi, sau đó bí hiểm cười.
Ta tới giờ, chăm chú gặp gỡ đối tượng kỳ thực không nhiều, thế nhưng, về loại kỹ xảo như thế này, mập mờ, lăn sàng đan, không phải hiếm lạ. Ta thích truy đuổi, cũng hưởng thụ cảm giác bị truy, tích lũy kinh nghiệm và cả trực giác, để ta luôn có thể nhanh chóng phán đoán mục tiêu đáng giá hay không đáng giá để xuất thủ, ta căm ghét cảm giác bị thất thủ. Cảm giác không thể nắm được thứ gì trong tay chắc chắn.
Ta không muốn như trước, bị người ta dùng ôn nhu, dùng quan tâm vây trong mây mù. Rốt cuộc, bản thân là gì trong mắt kẻ đó?
Một người, hắn cứ một tuần một lần tới cửa hàng ngươi công tác, mỗi lần đều mua một món y phục mà ngươi đề cử. Ngay từ đầu ngươi cố ý lấy cho hắn quần áo sai số đo, bởi vì ngươi muốn tạo ra cơ hội gặp mặt tiếp theo, quả nhiên tiếp theo các ngươi gặp lại sau, hắn lại không nhắc tới chuyện đổi lại y phục với ngươi.
Ngươi bắt đầu nghi hoặc, rốt cuộc y phục là hắn mặc, hay là dùng để tặng người khác?
Kỳ thực muốn xác định đáp án, phương pháp cũng rất đơn giản. Ngươi chỉ cần hỏi hắn, lần trước sơmi mặc vào thoải mái không? Sau đó khi nếu hắn nghĩ câu hỏi này của ngươi kỳ quái, ngươi sẽ bổ sung thêm một câu nữa, bởi vì người khác trước phản ứng nói là chất liệu cỗ áo sơ mi mặc bị ngứa.
Ta mặc chưa gặp vấn đề như vậy.
Khi ngươi nghe đáp án đó, ngươi chỉ biết ắt hẳn có quỷ rồi. Ngươi là bề ngoài bất động thanh sắc, tiếp tục giao cho hắn y phục sai số đo, hắn cũng không thấy khác thường, tiếp tục mua, những hắn căn bản mặc không mặc chúng.
Ngươi nói là do ta suy nghĩ quá nhiều, hay là hắn cũng dụng tâm kín đáo nhỉ?
Rất lâu sau, ta không phải không biết, chỉ là giả vờ không biết mà thôi.
Khoảng bảy giờ tối, ta nhận được tin ngắn, từ một chuỗi mã số lạ.
Chín giờ, gặp ở cửa tiệm. Neil.
Thực sự rất giống khởi đầu chuyện tình yêu thời xa xưa nhỉ. Ta vừa suy nghĩ, vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Bách Đông.
Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay ta, ngoại trừ Lục Bách Đông.
Đúng vậy, chính hắn. Cho nên ta không muốn bản thân bất lực như thế nữa. Phải, ta không còn như trước. Không còn bị xoay mòng mòng nữa.
Hơn tám giờ, ta ám chỉ A Địch hôm nay để ta đóng cửa, hắn rất hiểu ý tứ của ta muốn đuổi khéo hắn đi, liền thu dọn đồ đạc.
“Đông Đông, ta gần đây mới mua máy Wii, ngươi muốn đến chơi không?”
A Địch rất thông minh, xuất ra chiêu này, quả nhiên Lục Bách Đông động tâm nhìn hắn. Trong lòng ta vui vẻ, nghĩ rằng hắn nhất định sẽ cắn câu, hiểu được hắn rất khéo léo quay đầu lại nhìn thái độ của ta thế nào.
“Ta với Thiên Thu cùng đi.”
Hắn ngoan ngoãn nói.
“Ta hôm nay sẽ phải đóng cửa hàng, sẽ tan tầm trễ một chút, ngươi tới nhà A Địch trước đi, ta tối nay sẽ qua tìm các ngươi.”
Ta nói dối không chớp mắt, mặt không đỏ hơi thở cũng không loạn, hoàn toàn mang biểu hiện thành khẩn mỉm cười.
Nhưng Lục thiếu gia hoàn toàn không ăn chiêu của ta, ngây thơ cười đáp lại.
“Vậy, ta chờ ngươi.”
Ta không có cách nào đành phải hướng A Địch tìm cứu viện, hắn lại nhẫn tâm vờ như không phát hiện ta cầu cứu, ung dung ngồi một bên, thể hiện thái độ người đứng xem kịch vui.
“Ta hôm nay có việc, muốn đi tìm một người bạn. Ngươi đi tới nhà A Địch trước, tối nay ta đón ngươi, có được không?”
Ta kiên nhẫn dụ dỗ, hắn nhìn ta, ánh mắt xinh đẹp nhìn lom lom.
Không biết có phải vì chột dạ, ta luôn cảm thấy hắn hình như là hiểu được một chút gì đó.
Ta suy nghĩ, lời nói dối cũng tới miệng nhưng lại bị nuốt trở vào, không thể làm gì khác hơn là cùng hắn im lặng nhìn nhau.
“Ta chờ ngươi. ”
Rốt cục ta nghe hắn nói.
“Mặc kệ ngươi muộn bao lâu, ta cũng chờ ngươi.”
Nam nhân băng sơn ngàn năm đúng chín giờ đến, ta đã ở bên ngoài cửa tiệm chờ hắn, sau đó an vị trên xe của hắn.
“Muốn đi nơi nào không?”
Hắn hỏi, ta nói tùy tiện, hắn cũng không hỏi nhiều nữa, trong lòng đã có mục tiêu. Là một nam nhân có chủ kiến, trong lòng ta khẽ động.
Ta quay đầu nhìn hắn chuyên tâm lái xe. Bên trong xe rất tối, đường cong phân minh giữa ánh sáng và bóng tối chảy trên gương mặt hắn. Ta nhìn chằm chằm nhìn vài giây, sau đó thấy hắn quay sang nhìn ta.
“Có gì sao?”
Hắn hỏi ta, ta chỉ nhìn hắn lắc đầu.
Hắn mang ta tới một quán bar xa hoa.
Ta chưa bao giờ sợ người lạ, mà hắn đối với cồn cũng không phải xạ gì, dường như hắn ngoài thời gian vào trong cửa hàng ra, cũng không phải là khối băng vạn năm không thay đổi.
Ta không nhịn được liền cười, hắn hỏi ta vì cái gì mà cười, giọng nói cảm giác có một chút ôn nhu.
Loại hình những nam nhân này có một ưu thế đặc biệt, chỉ cần hiển lộ ra ôn nhu một chút, tựu sẽ cho người ta cảm giác đối phương là người đặc biệt, mặc dù cảm giác như vậy thường chỉ là ngộ nhận mà thôi.
Ta nam nhân trước mắt này là một ví dụ, và nam nhân kia trong ký ức của ta là một ví dụ rõ rệt nhất.
Ta lắc lắc chén rượu, từ bên trong lấy ra trái anh đào bỏ vào trong miệng, ngón tay của hắn thò lại, vuốt miệng của ta. Ta không né tránh.
Hắn là một nam nhân điều kiện rất tốt, gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, vóc người đẹp, cá tính cũng là tính cách mà ta thích nhất. Ta nghĩ không ra lý do cự tuyệt hắn.
Dưới ánh đèn hôn ám, hắn và ta cách một đoạn không gần không xa, màu đen làm ta nhìn không thấu được ánh mắt hắn, hoàn toàn là hình ảnh của ta phản chiếu lại.
Chỉ cần ta nguyện ý, ta biết chúng ta sẽ cùng một chỗ. Mà ta có cái gì tốt để không muốn chứ nhỉ?
Ta không chịu đựng được lâu, tính dục bừng bừng phấn chấn, còn xém nữa ăn tươi nuốt sống tiểu biểu đệ thanh thuần động lòng người có một bước nữa thôi. Như vậy thì ta vì cái gì mà động lòng tốt không làm đây?
Ngươi là thật không biết, hay là giả vờ không biết?
Lời A địch nói bên tai vọng lại một lần, ta nghĩ có lẽ chính ta cũng không biết được, liền mỉm cười mời người nam nhân trước mặt:
“Chúng ta đổi một nơi khác đi.”