“Ai, của ngươi tới đây.”
Ta vừa từ thương khố đi ra, vị lão bản kia kiêm cửa hàng trưởng hảo hữu A Địch lập tức thần bí hề hề ra hiệu, như bị rút dây thần kinh hướng cửa ra vào nháy nháy mắt liên tù tì.
Ngay từ đầu ta không thể giải mã được cái đoạn codes nháy nháy đó muốn nói gì, đến khi nhìn theo ánh mắt của hắn, thân ảnh của một vị sinh mãnh khốc nam nhân nhảy vào phạm vi trường nhìn của ta, ta hướng hắn mà mấp máy miệng.
“Ngươi cần giúp tư vấn không?”
Ta dựa gần, xuất ra chiêu bài vốn thường mang khả năng thuận lợi cao, đáng tiếc vị khốc nam nhân này một cái liếc cũng không nhìn đến ta, dùng âm thanh trầm thấp như khối băng tuyết ngàn năm:
“Không cần.”
Cho dù lãnh khốc dọa người, ta vẫn bị mê man tê dại, đại khái chắc là ta hơi có chút chút thiên hướng thể chất M. Một chút thôi nhé!
“Hiện giờ cầm trên tay ta là bộ sưu tập mùa đông sáng giá của cửa hiệu, ngươi thử nhìn một chút màu của nó đi, cùng màu da ngươi tương đối hài hòa.”
Mặc dù vị khốc nam nói không cần giới thiệu, nhưng ta sao lại chịu buông tha cơ hội rút ngắn khoảng cách với hắn chứ, liền nhờ động tác hướng hắn gần sát ta. Hắn cuối cùng cũng giương mắt nhìn ta, vùng xung quanh lông mày hơi co rúm, đại khái là biểu tình sinh động nhất của hắn hôm nay rồi.
“Vậy thì lấy món trên tay ngươi đi.”
Hắn không che giấu ánh mắt muốn đuổi người, ta tấm tắc, người này thật có cá tính nha!
“Cần mặc thử không?”
Ta tận lực bảo trì sắc mặt nghiêm chỉnh, đè nén tâm tình mong đợi.
Đại khái ta đoán vô cùng có khả năng hắn sẽ mặc thử nên đối với hắn động tay động chân, khốc nam nhân trực tiếp xuất ra thẻ tín dụng.
“Không cần, cứ như vậy bọc lại.”
Ta rất hối hận mà tính tiền.
Nhìn theo khốc nam nhân đi ra ngoài tiệm, A Địch lập tức không nín được, cười rộ lên, ta hung hăng trừng hắn liếc mắt, nên thủ tiêu loại bạn xấu xa không hiệp nghĩa bỏ đá xuống giếng này cho rồi.
“Ta còn tưởng rằng ngươi lần này sẽ thành công để hắn một lần trả lời được hơn hai câu.”
Hắn giả bộ đáng tiếc rung đùi đắc ý.
Ta thở dài.
“Ta cũng nghĩ thế.”
Từ khi vị khốc nam nhân mấy tháng trước lần đầu tiên vào tiệm, ta bắt đầu chú ý hắn. Hắn luôn luôn ăn mặc tây trang xa xỉ, luôn luôn qua khỏi một tiếng nghỉ trưa thì vào tiệm, mỗi lần đều chỉ mua một bộ y phục, bình quân một tuần tới một lần. Hắn và không giống với những khách nhân khác trong cửa hàng.
Cửa hàng này ở vào khu hành lang phía Đông, cha A Địch cấp vốn ban đầu giúp hắn mở, giữ độc quyền về … trang phục chuyên dành cho Nam, giá hơi cao, nhưng tuyệt đối tiền nào đồ nấy.
Vốn khách hàng đến đây đều bị cuốn theo trở thành vui vẻ mua đồ, bởi vì lão bản có sở trường tây trang khống, mối yêu thích của hắn chính là áo sơmi, hiểu được những người khách nhân tới cửa hàng đều có một sự kỳ vọng, người thì muốn nhã nhặn, người thì muốn nhìn thật bảnh bao.Nói chung là mỗi người đều có một loại sở thích, chỉ cần tinh tế đáp ứng sở thích của họ, ai bảo lão bản đã đào tạo đội ngũ nhân viên số khổ khiến cửa hàng giờ đúng là “yêu khí ngút trời”.
Haiz, giờ ngay cả khách cũng đúng là yêu tinh, khốc nam nhân từ trên trời giáng xuống, ngũ quan đẹp mắt, khí chất lạnh như băng, hơn nữa khi móc ra thẻ tín dụng sẽ không có thói quen nhếch lên ngón tay “liên hoa” ẻo lả, đương nhiên hắn trở thành khách nhân đứng đầu bảng đối tượng trên giường.
“Ta hôm nay về sớm một chút được không?”
Mắt thấy trong cửa hàng không có một người, hôm nay sinh ý đại khái thanh thanh đạm đạm, ta nhân cơ hội đưa ra yêu cầu về sớm.
A Địch liếc mắt.
“Hôm nay có hẹn sao?”
Ta ừ một tiếng, hắn bát quái cười rộ lên, lấy cùi chỏ đính đính ta.
“Ây do? Cho ta xem đi?”
“Biểu đệ ta.”
Ta công bố cho hắn một cái đáp án cực mất hứng.
“Người bị tai nạn xe cộ đó hả?”
“Người bị tai nạn xe cộ.”
Ta cũng chỉ có một tên biểu đệ như thế.
“Ác.”
Hắn mất mặt, nhưng vẫn khách sáo hỏi một tiếng.
“Hắn khỏe không?”
Ta nhún vai một cái.
“Hắn luyện thành công phu cải lão hoàn đồng rồi.”
Đại khái nghĩ ta đang nói đùa, A Địch xuy một tiếng, cũng không hỏi tiếp, dùng bút điện tử chuyên tâm viết trên diễn đàn đồng chí. Ta buồn chán tiến tới, cùng hắn bình luận mổ xẻ ngang dọc các hình ảnh nam nhân trên màn hình.
Một lát sau, A địch hình như nhớ tới cái gì thân thủ đó, trong ngăn kéo tìm ra một tờ giấy đưa cho ta. Ta nhận lấy, liếc mắt nhìn, thì ra là tờ báo danh thi thiết kế sư hàng hiệu quốc nội.
“Ngươi rảnh rỗi tới nhìn thử đi.”
Hắn tùy ý nói.
“Ác.”
Vì vậy ta cũng rất tùy ý nhét nó lung tung vào trong túi tiền.