Rõ ràng là chuyện vừa mới nhớ ra nhưng chỉ một giây sau liền quên mất. Có đôi khi, một chút chuyện bản thân thấy vô cùng quen thuộc, nhưng lại nói không nên lời, cuối cùng không rõ cái nào là thực, cái nào là đang mơ.
Không nhớ được thì buông xuôi. Đôi khi hắn tuyệt vọng nghĩ như vậy. Thế mà Thiên Thu không cảm thấy hắn như vậy có gì không tốt.
“Nếu như không nhớ được thì thôi, cái đó cho thấy chuyện cũng không phải có gì quan trọng.”
Thiên Thu nói:
“Nếu như là chuyện rất quan trọng thì ta nhất định sẽ ở bên tai ngươi nhai đi nhai lại, nhai tới mức ngươi nhớ mới buông tha.”
Nghe được như vậy, Lục Bách Đông an tâm.
Ngay cả Thiên Thu mặc dù nhìn rất hoa tâm, thường thường nhắc hết tên người này lại gọi tên người khác, Lục Bách Đông đối với hắn vẫn toàn tâm toàn ý tin tưởng.
Bởi vì hắn biết, Thiên Thu với hắn là thật lòng.
Chỉ duy nhất điểm này, Lục Bách Đông khẳng định mình vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
—————————–
Khoảng thời gian khi hôn mê tỉnh lại, Lục Bách Đông quả thật không hề có được ấn tượng gì. Hắn chỉ có rải rác vụ vặt một chút ký ức, như một bức tranh ghép hình đã hoàn toàn vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, thế nhưng hắn không thể với tới bất cứ mảnh ghép nào, hai bày tay hắn hoàn toàn là hư không.
Trong thời gian đó chỉ có một mình Thiên Thu ở bên cạnh chăm sóc hắn.
Thiên Thu so với hắn vóc dáng nhỏ hơn, trên mặt biểu tình luôn luôn là cà lơ phất phơ, nửa đùa nửa thật. Hắn mặc quần áo màu sắc tươi sáng, thỉnh thoảng móng vuốt còn sờ soạn nam nhân khác hết sức mờ ám. Thân phận của Thiên Thu là biểu ca, từ nhỏ cùng hắn lớn lên bên nhau, nhưng trong trí nhớ của hắn không có ý niệm gì về con người này.
Hắn không biết con người là biểu ca Thiên Thu, hắn chỉ biết người mặc kệ thế nào vẫn luôn luôn ở bên cạnh hắn, Trình Thiên Thu.
Hắn vì người này mới muốn tỉnh lại.
Trong giấc ngủ say thật dài, tưởng chừng không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn nghe thấy âm thanh của người đó, hết lần này đến lần khác gọi Lục Bách Đông, còn trên lông mi chạm chạm vào rất ngứa. Qua thật lâu, hắn mới biết rằng ngón tay của hắn đã vì người này mà có cảm giác để cử động.
Khi hắn vì mong muốn của Thiên Thu mở mắt ra vào ngày hôm đó, hắn hiểu rõ một phần trong cơ thể hắn từ hôm nay về đến sau này, sẽ vì Thiên Thu mà sống.
Cảm giác yêu thích này quả thật như một hạt giống nhỏ bé đâm chồi, nhỏ đến nỗi chính bản thân của hắn cũng không phát hiện.
Cuộc sống trải qua với Thiên Thu thật kỳ diệu, giống như ngươi đi lạc ngoài hoang mạc mênh mông, tuyệt vọng bới móc lớp đất khô cằn lên. Lúc ngươi bắt đầu đào, hai bàn tay ngươi bẩn thỉu, người ngợm ngươi đầy bùn đất, ngoài cát và đất, ngươi không nắm được gì khác. Nhưng từ từ, bàn tay ngươi chạm tới lớp đất ẩm ướt mát mẻ, một luồng nước mạnh mẽ phun trào lên gương mặt của ngươi, cho đến khi dòng nước trong lành này phủ ướt toàn bộ người của ngươi, lan rộng ra, trở thành một ốc đảo, bắt đầu cuộc sống mới của ngươi.
———————————-
Thiên Thu nói có một đoạn thời gian rất dài bọn họ chiến tranh lạnh.
Bọn họ có lẽ sẽ tiếp tục không nói chuyện với nhau như vậy nếu một ngày nọ, Thiên Thu quyết định gửi tin nhắn hẹn gặp hắn ở công viên.
Khi Thiên Thu kể cho hắn nghe, dường như rất hoài niệm, mi mắt khép hờ, biểu tình nhu hòa như vậy lại khiến hắn không hiểu vì sao cảm giác khó chịu. Rất lâu, rất lâu sau đó hắn mới hiểu được vì sao.
Bởi vì Thiên Thu đang nói dối.
Trong lúc Thiên Thu nói chuyện sẽ có một thói quen nhỏ, hắn nắm nắm tay rất chặt, chặt đến mức các khớp xương ngón tay đểu trở nên trắng bệt.
Hắn rõ ràng là đang nói dối, rồi lại giống như đang tự bao bọc mình trong một lời hứa, một nguyện vọng, dùng lời nói dối của mình để tự vây hãm chính mình, xoa dịu chính mình. Để nguyện vọng của hắn trong trí tưởng tượng sẽ trở thành hiện thực, thật sự trở thành chuyện đã từng xảy ra.
Lúc đó Lục Bách Đông không hiểu được suy nghĩ của Thiên Thu.
Khi hắn nhớ tới ánh mắt lúc đó của Thiên Thu, trái tim hắn sẽ co rút đau đớn một chút, khiển hắn cảm thấy tâm hắn đau.
Vì vậy, một đoạn thời gian hắn giận Thiên Thu.
Giận Thiên Thu vì sao phải nói dối?
Giận Thiên Thu vì nói dối, vì lời nói dối của Thiên Thu, hắn đau lòng.
Thiên Thu giả vờ như không quan tâm đến chuyện hắn giận dỗi, tỏ ra vô cùng lãnh đạm. Nhưng chỉ cần hắn xoay lưng, Thiên Thu sẽ như sợ bị vứt bỏ, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào thân ảnh của hắn.
Mặc dù khi đó Lục Bách Đông không rõ cái gì gọi là ỷ lại, nhưng hắn bắt đầu cảm thấy thích biểu tình tịch mịch của Thiên Thu khi sợ mất hắn, luôn quan sát hắn. Như vậy hắn cảm thấy mình trở nên quan trọng đối với Thiên Thu.