Này, Thiên Thu, ta và ngươi, lại một lần nữa từ nơi này bắt đầu đi.
Chúng ta sẽ lấy giấc mộng của ngươi làm khởi điểm, chậm rãi cùng nắm tay nhau đi qua một đời. Để ta biến lời nói dối của ngươi trở thành sự thật.
Ngươi sẽ không còn phải an ủi chính mình bằng lời lẽ tuy êm đềm nhưng đau xót.
Ngươi sẽ không còn phải dùng nụ cười để khỏa lấp sự bất an.
Những ngày tiếp theo với Lục Bách Đông chỉ có thể miêu tả bằng hai từ “Hạnh Phúc,” chính bản thân hắn cũng không biết liệu còn từ ngữ nào khác thay thế được cho từ không.
Thế giới của hắn trở nên bé nhỏ vô cùng, bên trong thế giới của Lục Bách Đông chỉ tồn tại một người duy nhất. Hắn lấy những “hỉ, nộ, ái, ố” của Thiên Thu làm trọng tâm mà xoay tròn xung quanh, hắn vì Thiên Thu mà thực hiện những điều bọn họ từng ước định cùng nhau, lần thứ hai hắn đứng trên sàn runway.
“A, ta rốt cục nhớ ra ngươi là người nào rồi!”
Trước thời gian thi đấu vài giờ, bọn họ vùi trong xe của A Địch nghỉ ngơi. Thiên Thu ngoan ngoãn gối đầu lên chân hắn ngủ, hắn cẩn thận vì Thiên Thu che đi ánh mặt trời chói chang, hắn hi vọng giúp Thiên Thu ngủ ngon được thêm một chút — Tiểu Lục ngồi phía trước thét lên chói tai, đột ngột xoay đầu lại.
“Ngươi là tên người mẫu Nhật bản kia.”
Tiểu Lục hưng phấn muốn chết:
“Thời đại học, Thiên Thu cực kỳ mê hắn luôn! Chuyên môn sai người từ tận Nhật Bản gửi tạp chí về, chỉ cần tờ báo nào có hình của hắn đều không buông tha. Hắn hiện tại ở cùng với ngươi, coi như là mộng đẹp thành sự thật rồi!”
Mộng đẹp trở thành sự thật sao?
Đối với lời nói của Tiểu Lục, Lục Bách Đông chỉ mỉm cười.
Nếu như đây chỉ là giấc mộng ấm áp có thể chìm đắm vào, Lục Bách Đông không hi vọng mình sẽ tỉnh lại quá nhanh.
Nhưng hắn không ngờ không ngờ Thiên Thu đã tỉnh giấc, chậm rãi mở mắt.
Thiên Thu tỉnh giấc rồi.
Giấc mộng xinh đẹp mà hắn vẫn còn muốn ở bên Thiên Thu thật lâu, thật lâu.
Thiên Thu là người tỉnh giấc trước tiên, trong khi hắn vẫn muốn mãi mãi ở nơi đó.
Thời gian trước khi Tokyo, cử chỉ của Thiên Thu bắt đầu trở nên khác thường.
Trở nên càng ngày càng thêm dính người, càng lúc càng dễ bất an.
Hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, cho đến ngày Thiên Thu rốt cục không thể nhịn được nữa.
Đêm trước khi máy may cất cánh, Thiên Thu cuối cùng cũng chịu ngả bài với hắn.
————————————-
Một buổi tối Thiên Thu nói rất nhiều, thậm chí vì hắn mua một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn kia như một lời ước định, hắn cũng hiểu được Thiên Thu cho tới giờ vẫn không học được cách tin tưởng ở hắn.
Nhưng Thiên Thu vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết, điều Thiên Thu lúc nào cũng canh cánh trong lòng, lúc nào cũng bất an, thật ra Thiên Thu vốn luôn luôn sở hữu.
Là Lục Bách Đông yêu Trình Thiên Thu.
Là thế giới của Lục Bách Đông luôn xoay quanh Trình Thiên Thu.
Là Lục Bách Đông muốn nắm tay Trình Thiên Thu cùng nhau trải qua cả đời.
Hắn không hi vọng mình sẽ nhớ lại được mọi thứ. Hắn không muốn người tên Lục Bách Đông trước kia.
Thiên Thu, nếu như người trở về Đài Loan sau này không phải ta thì sao?
Ngươi sẽ phát hiện ra chứ? Ngươi liệu có thất vọng vì ta không phải là hắn hay không? Hay ngươi thật sự sẽ luyến tiếc ta khi hắn tồn tại còn ta thì không?
Khi máy bay đến Nhật bản, hắn nhận được điện thoại của vị phụ thân vô cùng xa lạ.
“Ta đã giúp các ngươi đặt khách sạn rồi.”
Người đó lễ phép hướng mẫu thân của Thiên Thu gật đầu, sau đó lái xe dẫn hai người đến khách sạn, check-in xong xuôi liền lập tức rời đi.
Tuy hắn đã từng nghe a di nói quan hệ của hắn và người phụ thân kia không thân thiết gì, nhưng Lục Bách Đông không nghĩ giữa họ lạnh nhạt đến mức còn hơn cả người lạ trên đường.
Có người nói rằng mẫu thân hắn vì chịu không nổi áp lực của bà nội hắn nên đã mang hắn lúc còn nhỏ, theo tình nhân bỏ trốn về Đài Loan. Đây chính là lúc bi kịch bắt đầu.
Về đến Đài Loan, mẹ hắn thất nghiệp nên không thể làm gì hơn là sống cam chịu, nhìn sắc mặt của tình nhân mình, người đó chỉ khi nào uống say mới không đối với mẹ con đánh đập. Mẹ hắn vì muốn hắn có thể bình thường lớn lên mới mang hắn đến nhà của chị gái gởi nuôi, nhưng con đường của mẹ hắn vẫn tiếp tục chìm trong tăm tối, cuối cùng vì trầm cảm mà thắt cổ tự sát trong phòng tắm nhà mình.
Rõ ràng người thân cận về huyết thống nhất của hắn, khi hắn nghe a di kể lại, hắn không hề cảm giác được một chút buồn đau nào, như thể đang nghe câu chuyện của một người xa lạ.
Lục Bách Đông băn khoăn phải chăng một phần trong cơ thể hắn vì xảy ra tai nạn xe cộ mà trở nên “tê liệt” cảm xúc hay không?
Lần thứ hai hắn nhìn thấy phụ thân mình, là ngày hắn nằm viện. Người đàn ông tóc hoa râm, luôn phong độ đĩnh đạc, vì hắn lo lắng mọi thủ tục của bệnh viện, không biết tại sao lòng hắn thoáng xuất hiện một cảm giác ảm đạm.
“Ta còn tưởng rằng lần thứ hai mà chúng ta có thể gặp mặt nhau, sẽ là ở tang lễ của ta.”
Buổi trưa ngày hôm đó, trong phòng ăn bệnh viện, người phụ thân ngồi đối diện với hắn đột nhiên cảm thán nói ra những lời này.
Hắn không hỏi người đó nguyên nhân vì sao nói như vậy, chỉ cúi đầu.
“Tuy rằng ngươi ở Nhật bản lâu như vậy, nhưng số lần chúng ta gặp mặt nhau, đại khái không quá một năm ba lần. Ngay cả ngươi xảy ra tai nạn xe cộ, ta cũng là từ dì của ngươi mới nhận được tin tức.”
Ngữ điệu của người là phụ thân hắn nhàn nhạt, không mãnh liệt chỉ trích, lại khiến hắn không ngẩng đầu lên được.
“Ta không nhớ được.”
Hắn không biết nói gì khác hơn.
Phụ thân của hắn không nói chuyện.
Hai người lặng im ăn cơm trưa, phụ thân của hắn lấy ra một tấm danh thiếp, nhét vào trong tay hắn.
“Có việc liền nói cho ta biết.”
Đó là lời cuối mà phụ thân nói với hắn.