Trong lòng ta cảm thấy không ổn, còn có điểm sợ hãi nữa, lập tức sải bước ra chỗ xe máy vượt vài lượt đèn xanh đèn đỏ lao về nhà.
Ở dưới lầu ta nhìn thấy đèn trong nhà không sáng, tâm đã lạnh đi phân nửa, cuống quít mở cửa nhà tỉ mỉ tìm một vòng, quả nhiên quỷ ảnh cũng không phát hiện ra, ta tức giận đến mức đem đồ vật chướng mắt hướng mặt đất ném xuống, cầm chìa khóa lao ra cửa.
◆◇◆
Hoàn toàn không biết hướng đi của hắn, ta không đầu không đuôi đi tìm chỗ mấy con phố, một cọng lông cũng tìm không thấy.
Ta phiền não vò đầu bứt tóc, gần hè khí trời về chiều ngày càng oi bức, mồ hôi chảy đầy đầu, giơ tay lên sờ một cái, chết tiệt! … quả nhiên lo lắng đến mức đổ cả mồ hôi lạnh.
“Lục Bách Đông!”
Kẻ đó không đoái hoài tới tiếng gọi cũng chẳng thấy mặt mũi đâu, ta hô to tên của hắn. Chỉ có cảnh vật xa lạ chướng mắt sờ sờ hiện hữu, ta nghĩ ngay cả bên trong mạch máu cũng từ từ bắt đầu chuyển lạnh luôn rồi.
Thảm, thảm, mới ngày thứ hai liền để mất hắn.
Ta cắn răng, không biết là hận tên ngu ngốc kia nhiều một chút, hay là tự hận bản thân nhiều một chút đây.
Biết rất rõ ràng hắn hiện tại cùng một tiểu hài tử năm tuổi như nhau, thế nhưng ta tiềm thức lại coi hắn là tên Lục Bách Đông hai mươi lăm tuổi, cái kẻ vốn trước đây độc lập đến mức chẳng cần liếc mắt nhìn ta một cái, ta rốt cuộc đang làm cái gì?
Ta tinh thần rối loạn, chật vật bứt tóc.
“Ngươi thử nhớ lại một chút, hắn bình thường thích đi nơi nào?”
Xa lạ phu nhân bị ta nửa đường ngăn lại hỏi, hảo tâm nhắc nhở ta.
Thích đi nơi nào sao? Ta trong đầu trống rỗng.
Nếu như là khi còn hắn bé, ta đương nhiên biết rõ hơn bất cứ ai, nhưng bây giờ kẻ đi lạc chính tên lớn Lục Bách Đông kia, ta sao có thể biết hắn thích đi nơi nào chứ …
Ta bỗng nhiên dừng bước.
Nếu như hắn vẫn như khi còn bé, ta nghĩ, ta biết hắn sẽ ở nơi nào rồi.