Không hiểu nổi vì sao ta bỗng nhiên làm như vậy, Lục Bách Đông hỏi ta vài lần, đến khi ta bị hỏi đến không nhịn được nữa, đành phụng phịu giải thích:
“Bởi vì trên xà phòng có chất sẽ ăn rụng tiểu kê kê”.
Sau đó hắn không hỏi lại vấn đề này nữa.
Ta và A địch chiến tranh lạnh vài ngày, cuối cùng ta là kẻ nhượng bộ trước tiên.
“Mà nè, cái kia, chủ đề tranh tài là gì?”
Ta một bên sắp xếp hàng áo sơ mi mới, một bên dùng lời lẽ bâng quơ “vô tình” hỏi hắn.
A Địch liếc mắt, rốt cuộc cũng miệng ngàn vàng cũng chịu hé ra:
“Làm thế nào mang trang phục của một nam nhân bình thường trở thành GAY.”
Hắn nghiêm túc nói xong, ta lại nhịn không được cười. Ta tới gần hắn, ghé vào lỗ tai hắn như kẻ trộm mà hỏi:
“Ta giúp ngươi làm quần chữ đinh đính đá được không?”
Hắn hanh cười một tiếng.
“Lão nương muốn chỉnh ngươi, món nào thể hiện được đẳng cấp sang trọng ấy.”
Cái này đúng là “nhân lúc cháy nhà đi hôi của”!
Ta luôn luôn nói được thì làm được, tan việc đưa Lục Bách Đông đến một cửa hiệu trước đây hay mua vải.
Mua được món mà A Địch chỉ định, ta lượn qua khu bán vải vóc chọn mấy khối. Kỳ thực làm quần chữ đinh nho nho đâu có tốn nhiều vải như thế? Ta tự biết là bản thân rõ ràng cũng ngứa tay rồi đây, chỉ là chính mình làm bộ không thừa nhận mà thôi.
Lục Bách Đông an tĩnh đi theo bên cạnh ta, mở to hai mắt, không ngừng đánh giá bốn phía trong cửa hàng.
Ta nhìn hắn vài lần, hắn giống như vẫn còn chưa tỉnh, trong lòng ta thấy có điểm không bình thưởng, bởi vậy gọi hắn một tiếng.
Hắn xoay đầu lại nhìn ta, ta hỏi hắn đang suy nghĩ cái gì, trên mặt hắn biểu hiện mờ mịt. Ta kiên nhẫn chờ, sau một lát thì nghe hắn nói:
“Ta trước đây hình như đã tới nơi này.”
Ta cười nhạo.
“Ngươi ở Đài Bắc không bao lâu, sao có thể từng tới đây được.”
“Ta nghĩ ta đã từng tới đây rồi.”
Hắn vẫn kiên trì.
Ta không muốn cùng hắn so đo, nhún nhún vai, cầm theo đủ thứ tạp thất tạp bát đông tây đi khỏi cửa hàng.
Buổi tối, ta mang máy may ra.
Trong nhà có một căn phòng nhỏ, thực sự phi thường nhỏ, giường cho một người ngủ còn nhét không vừa. Vốn ta dự định coi nó như phòng làm việc, không nghĩ tới sau này ta dẹp bỏ mộng tưởng đó đi, phòng công tác phòng cũng bị bỏ phế, hơn nữa đồ lung tung càng ngày càng nhiều, ta đem nơi này coi như thương khố.
Gian phòng này tới hiện tại ta đều khóa lại, Lục Bách Đông ở chỗ này đã một thời gian, cũng không hề thấy qua căn phòng nội bộ này. Đại khái bởi vì nhìn thấy dạng phòng này thật khác, hắn có vẻ vô cùng hưng phấn, ở bên trong như đang thám hiểm hết nhìn đông lại ngó tây, mặc kệ ta thét to cỡ nào cũng không chịu đi.
“Lục Bách Đông.”
Thanh âm của ta hạ thấp, ý tứ có chút uy hiếp rồi đây.
Hắn đang chúi mũi vào một cái thùng giấy thì ngẩng đầu lên, trong tay nắm thứ gì đó.
“Ta thấy ảnh chụp.”
Hắn rất ngạc nhiên nói.
“Lục Bách Đông.”
Giọng ta thể hiện thái độ không hề tốt muốn nhắc nhở hắn thêm một lần, lần này hắn đã biết ta sắp phát hỏa, rất thức thời lui ra ngoài, mang cả quyển kia theo.
Gian phòng đã rất lâu không có người bước vào, bụi đóng tầng tầng lớp lớp. Ta nhíu kiểm tra tay chân Lục Bách Đông, dính bẩn thì ảnh hưởng sức khỏe, ta không chút khách khí lôi hắn vào phòng tắm, muốn tắm hắn sạch sẽ từ đầu đến chân mới bỏ ra.
Hắn không phản kháng, hình như hắn có được quyển album kia đã thấy mỹ mãn rồi.
Thừa dịp hắn ở phòng tắm còn đang loay hoay, ta đi vào phòng, mang mấy thùng giấy bừa bộn dọn dẹp xong, sau đó một lần nữa khóa cửa lại.
Ta hiện tại sinh hoạt theo Lục Bách Đông để làm việc và nghỉ ngơi, đúng mười một giờ lên giường, cũng không kém gì người già về hưu cả.
Về chuyện này, ta thủy chung không dám nhắc với A Địch. Trước đây ta và hắn từng vì đùa giỡ như thế mà châm ngòi một trận lửa to, ta hiểu hiện tại hắn vẫn còn lưu luyến chiến trường, hắn vì bị trục xuất trở về quê dưỡng lão.
Ta thở dài một hơi, khép lại tạp chí.
Lục Bách Đông chuyển mắt nhìn ta, cặp mắt kia từ nhỏ đến lớn đều như vậy, là một hài tử vô tội. Có một đoạn thời gian ta từng nghĩ, không hiểu được nếu như hắn yêu một người thì vẻ mặt của hắn sẽ như thế nào?
Hắn đương nhiên sẽ không biết được loại ý niệm xấu xa trong đầu của ta lúc này, hắn hoàn toàn tín nhiệm, đem quyển album nhét vào tay ta.
“Thu Thu.”
Hắn chỉ vào hình ta nói.
Ta cầm album lên, đến độ cao mà hai chúng ta đều có thể nhìn thấy.
“Đây là ngươi.”
Ta chỉ vào trong hình, người đang dính bên cạnh ta.
Hắn khi đó đại khái bảy tuổi, cao hơn ta hẳn một cái đầu,có lẽ khi còn bé hắn dinh dưỡng không đầy, chúng ta ai cũng không biết rằng hắn sau đó sẽ lớn như vậy, cao hơn ta nửa cái đầu có thừa.
“Tờ này, là buổi lễ tốt nghiệp của tên tiểu nhân ngươi.”
Ta lật đến trang kế tiếp.
Ta nhớ kỹ ngày đó. Ta đã quên mất thời gian hắn làm lễ, trái lại còn hẹn bằng hữu đi chơi, thời gian cũng bàn bạc xong xuôi hết rồi. Hắn vì thế mà chiến tranh lạnh với ta suốt một tuần, ta nghĩ như vậy thực phiền.
Chỉ là ta vẫn nhẹ dạ.
Ta mua một bó hoa, thực hợp với hắn, hoa hướng dương, ở rất xa đứng nhìn hắn đại biểu cho học sinh tốt nghiệp đọc diễn văn. Hắn cho tới bây giờ luôn là một người rất ưu tú, vô luận là ở trường học, vô luận là trong cuộc sống xã hội, cho tới bây giờ chưa hề để mẫu thân ta phải lo lắng.
Hắn đạt được rất nhiều thứ mà ta muốn, thế nhưng ta luôn cảm thấy, hắn không hề sung sướng. Tựa như lúc đó, hắn đại biểu cho học sinh toàn trường đứng ở bục danh dự, bao nhiêu vinh dự, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt, một cái tươi cười cũng không có.
Đến khi lễ tốt nghiệp kết thúc, hắn thấy ta, biểu tình lãnh đạm rốt cục cũng tan rã.
Ta nhớ mãi cười của hắn nên lập tức chụp tấm ảnh đó.
Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được, một khắc kia, ta đã vô cùng may mắn vì đã không bỏ qua lễ tốt nghiệp của hắn.
Album rải rác đủ loại ảnh chụp. Sinh nhật của hắn, sinh nhật của ta, ghi lại hình ảnh ra ngoài chơi cùng nhau … cho đến buổi lễ tốt nghiệp trung học của hắn.
Ảnh chụp trung học, chúng ta sóng vai bên nhau, cười đến khoái trá, dáng dấp của một đôi hảo huynh đệ.
Tấm hình kia chính là một điểm mốc. Từ đó về sau, chúng ta sẽ không còn chụp ảnh chung với nhau nữa rồi.
“Vì sao?”
Hắn hỏi ta, ta chỉ cười khổ.
“Vì sau này chúng ta không ở cùng một chỗ nữa.”
“Vì sao?”
“Bởi vì chúng ta đã trưởng thành.”
“Vì sao khi trưởng thành thì không thể ở cùng một chỗ?”
Hắn hỏi. Rất đơn thuần.
Ta không trả lời. Ta chỉ hỏi lại hắn:
“Ngươi thực sự — một điểm cũng không nhớ sao?”
Hắn vẫn nhìn ta, sau đó như làm sai điều gì mà cúi đầu. Ta sờ sờ tóc hắn.
“Xin lỗi.”
Ta hướng hắn nói xin lỗi.
Là ta không nên hỏi như vậy. Ta đã sớm biết, hắn căn bản cái gì cũng không thể nhớ rõ. Đây vốn là lỗi của ta.
Chỉ là đôi khi khó tránh khỏi suy nghĩ, chỉ có một mình mình cố gắng khiêng những hồi ức đó, kỳ thực cũng rất tịch mịch.