Chờ Khương Hề tỉnh táo lại, thấy Úy Lam đã đi xa, cậu không đuổi kịp, đành phải một mình rề rà quay về nhà trọ, đập vào mắt đó là thân xác thê thảm của Vương Tĩnh Tĩnh.
Khương Hề: "..."
Khắp nhà đều là mùi máu tanh, cậu hoàn toàn không sợ hãi, chỉ cảm thấy buồn nôn.
Khương Hề xoay người đi về phía phòng bếp, nơi này còn lưu lại vết máu của Vương Tĩnh Tĩnh khi cắt phải đầu ngón tay, cậu kiểm tra một chút, dọn dẹp sạch sẽ xong bèn nấu tô mì để ăn.
Đừng hỏi tại sao giờ phút này rồi mà Khương Hề vẫn còn nuốt trôi, bởi vì không lâu sau đấy, có lẽ cậu sẽ phải trải qua mười hai tiếng chạy thục mạng, còn không mau chóng ăn thêm vài miếng nhân lúc chân cẳng bà cụ chưa lành không kịp thông báo với tất cả con rối trong thôn tới bắt cậu?
Ngay lúc cậu bưng tô mì đã được nấu xong đi ra ngoài, cố tình né tránh thi thể Vương Tĩnh Tĩnh để lên lầu, trở về phòng, còn chưa kịp đưa mì vào miệng, liền nhìn thấy người đàn ông quen thuộc đang đứng ngay cửa.
Khương Hề kinh ngạc nói: "Sao anh lại trở về đây? Không trốn à?"
Úy Lam: "Về tìm thức ăn." Nhưng tất cả phần mì còn lại đều đã nằm hết trong tô của Khương Hề.
Khương Hề: ".. Em nấu nhiều lắm, cùng ăn nhé?"
Úy Lam: "Ừm."
Khương Hề: "..."
Thấy đối phương nhấc đôi chân dài bước vào, cậu đành phải yên lặng đứng dậy, chủ động đi lấy hai cái chén đũa, có thêm một người ăn nên mình không thể ngốn nguyên cái tô được.
Sau khi ăn xong, nhất thời hai người cũng chẳng nói năng gì, đợi lúc người đàn ông sắp rời đi, Khương Hề mới hỏi: "Anh định trốn ở đâu? Trong thôn còn có nơi nào an toàn không?"
Rốt cuộc ăn đồ của người ta, Úy Lam đáp lại một câu: "Thế giới này cũng không nguy hiểm gì lắm, con rối ngoại trừ sức lực lớn ra, thì chẳng còn bản lĩnh nào khác, thôn này nhìn thì có vẻ nhỏ, nhưng lại khá rộng, có rất nhiều chỗ để trốn."
Người đàn ông nói xong bèn hoàn toàn rời đi, Khương Hề suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy đối phương nói rất chí lý, thừa dịp bà cụ còn chưa dẫn đại quân con rối đến gần, mau chóng đi ra tìm chỗ để trốn.
Cậu vốn định đến từ đường, nhưng nơi đó quá nóng, Khương Hề lo lắng mình ở lâu trong đó sẽ phát sốt luôn ấy chứ, vòng đi vòng lại, liền chạy tới chỗ ở của bà cụ.
Trùng hợp đối phương không ở nhà, cửa sổ cũng không đóng, nhưng hơi cao, Khương Hề chui nửa ngày mới lọt vào được, nơi này nhiều âm khí, cũng khá mát mẻ đấy, cậu bò xuống gầm giường.. Bốn mắt nhìn nhau với đống tay chân đứt gãy..
Phòng của bà cụ sao gớm ghiếc quá vậy? May mà cậu bình tĩnh, bằng không đã la hét ỏm tỏi rồi.
Nhưng nhìn kĩ có thể phát hiện mấy thứ này đều là chất liệu gỗ dùng để làm con rối, chẳng qua điêu khắc tốt quá mức, mới trông ghê sợ vậy thôi.
* * *
Không biết đã qua bao lâu, Khương Hề xém xíu nữa nằm dưới gầm giường ngủ một giấc luôn rồi, bỗng nghe thấy tiếng bà cụ mở cửa, lại không ngờ rằng ngay sau đó trong phòng lòi ra thêm một người, Úy Lam bắt lấy bà cụ.
Khương Hề: "?" Tên này đi vào từ khi nào vậy?
"Không muốn chết thì ở yên cho tôi." Giọng nói lạnh lùng của Úy Lam cất lên.
Bà cụ giận mà không dám nói gì, khó trách mụ dẫn đám quân rối đi lùng sục cả nửa ngày cũng chẳng thấy người, kết quả lại đang trốn trong nhà mình?
"Mày muốn giết tao?" Bà cụ hỏi, gương mặt tuy có hơi dao động trong thoáng chốc, nhưng chẳng sợ hãi gì lắm, đối với mụ mà nói mình sống tạm bợ lâu như vậy, sớm nên chết rồi.
"Tôi không giết bà, mượn phòng của bà ở một ngày." Người đàn ông nói xong liền kiếm thứ gì đó, đem trói bà cụ lại, trong miệng cũng nhét đồ vật phòng ngừa mụ ta kêu lên.
Đã đến nước này rồi, Khương Hề sao có thể không biết người đàn ông đang toan tính gì chứ, chuyện tốt, cậu mau chóng thò đầu ra khỏi gầm giường chào hỏi với Úy Lam: "Hello, anh."
Người đàn ông nhìn xuống phía dưới chân: "..."
Nếu không phải năng lực khống chế của anh tốt, thì phản ứng đầu tiên đó là sút ngay quả đầu này.
"Ra đây." Úy Lam lạnh lùng nói.
Khương Hề nhanh chóng bò ra, phủi phủi trên người, gầm giường là nơi bà cụ dùng để cất mấy linh kiện làm con rối, thật ra được quét tước rất sạch sẽ.
"Chúng ta từ giờ trở đi, có thể ở lì tại đây cho đến khi rời khỏi nơi này à?" Khương Hề mắt sáng long lanh hỏi anh.
Úy Lam: ".. Ừ."
Không cần trốn đông trốn tây lo lắng hãi hùng, ôi tốt quá rồi, Khương Hề lập tức chạy về phía phòng bếp: "Nơi này chắc chắn có gạo, em đi nấu đồ ăn ngon cho anh!"
Úy Lam: "..."
Khương Hề bận túi bụi, trong lòng đắn đo, nhà bà cụ được thôn dân hiếu kính rất nhiều loại thịt, miệng cậu hai ngày gần đây nhạt như nước ốc, hôm nay cuối cùng đã có thể ăn một bữa sảng khoái rồi.
Thời gian kế tiếp cũng chẳng xảy ra sai sót gì, tuy có thôn dân tới tìm bà cụ, nhưng chỉ cần mụ không lên tiếng, người ta sẽ nghĩ mụ không ở nhà, không dám xông vào.
Mãi cho đến buổi chiều ngày hôm sau, Úy Lam canh thời gian ra cửa, có một cái đuôi nhỏ là Khương Hề đi theo phía sau, thôn dân không có bà cụ giám thị, sẽ không mải miết tìm họ, chỉ khi nào bắt gặp thì mới ra tay.
Có người đàn ông dẫn đường, suốt dọc đường đều rất thuận lợi, cho đến khi nhìn thấy chiếc xe từ phía xa đang tới, đỗ ở ven đường, Khương Hề đang định chạy tới, thì bỗng thấp thoáng nhìn thấy có hai người đang ẩn núp phía sau đại thụ.
Hình như là con rối thì phải? Khương Hề giật mình.
"Chạy!" Úy Lam chỉ khẽ nói một chữ, liền phóng vèo về phía chiếc xe.
Khương Hề chậm một nhịp: "..."
Cũng nhanh chóng lao như điên về phía trước, thuận tiện liếc mắt nhìn thấy trong bụi cỏ xung quanh khắp nơi đều có con rối ẩn náu, khó trách một đường thuận lợi vậy, hóa ra đang đứng chực sẵn ở đây.
Bọn họ cần thiết phải ăn thịt người, mới có thể ' sống '.
"Đệt!" Chân của Khương Hề vốn đang bị đau, lúc này tự nhiên bị tụt lại phía sau Úy Lam khá xa, người đàn ông nhoáng cái đã lên xe, cậu thì còn cách một khoảng nữa.
Điều khiến người ta sợ hãi nhất là, xe đã khởi động, nhưng dường như đang cho cậu một cơ hội cuối cùng, cửa xe không đóng, xe mới bắt đầu chạy vài giây nên cũng chưa nhanh.
Khương Hề chịu đựng sự đau đớn trên chân bắt đầu tăng tốc, trán toát mồ hôi lạnh: "Chờ một chút, chờ một chút!"
Cậu đã chạy tới chỗ xe đỗ lúc ban đầu, hiện tại đang chạy đuổi theo phía trước, rõ ràng chỉ cần vài giây mà thôi, tại sao cứ phải khởi động xe? Cái Game rác rưởi này cũng ít có gớm chó quá ha!
Ngay sau đó, một bàn tay của Khương Hề đã bám lên cửa xe, nhưng xe đang chạy, nhất thời cậu không nhảy lên được.
Hơn nữa mấy con rối phía sau cũng đã đuổi sát nút, một con trong số đó thình lình tóm được cánh tay còn lại của cậu, giật mạnh một cái.
Ánh mắt Khương Hề còn đặt trên xe: "Đợi tôi với.."
Sức lực của người bình thường không thể nào sánh với con rối, Úy Lam là một ngoại lệ, nhưng Khương Hề không phải, dù cậu dùng hết sức mình cũng vẫn bị giật cho tuột tay khỏi cửa xe.
Trời muốn mị chớt! Bỗng chốc trong lòng Khương Hề chỉ có mỗi cái ý đấy.
Đúng lúc này, một cánh tay rắn chắc hữu lực vươn từ trong xe ra, vớ một cái đã tóm được cậu, dùng sức kéo một phát, khiến con rối tuột tay, cướp được người về.
Khương Hề cũng không biết mình lên xe bằng cách nào nữa, khi tỉnh táo lại thì cái đầu của cậu đã theo quán tình mà chui tọt vào trong lòng của người đàn ông, cái mũi đụng phải ngực người ta, đau muốn chết.
"Cảm ơn anh." Khương Hề lúc này trông cực kì chân thành, vừa rồi suýt nữa là khóc luôn! Tử vong thực đáng sợ, nhưng điều khủng khiếp nhất là, cậu sẽ bị con rối gặm từng miếng từng miếng nhai hết thịt trong trạng thái còn đang sống sờ sờ.
"Ừm." Vẻ mặt Úy Lam vẫn hờ hững như xưa, cứu người chẳng qua là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng bình thường gặp phải tình huống như này thì anh sẽ chẳng thèm quan tâm, chẳng hiểu sao lúc nãy bản thân mình lại ra tay nữa..
Danh Sách Chương: