Khương Hề chỉ vào Thiến Thiến: "Ý em là khí phách cứng rắn lên ấy, xử cô ta liền cho em!"
Soạt! Soạt soạt soạt!
Khương Hề vừa mới dứt lời, thì một cái bóng mờ vèo ngang qua, nhoáng cái đã nhào vô Thiến Thiến.
"Á a a!" Không lâu trước đó Thiến Thiến mới bị âm khí dọa tới nỗi suýt chút mất hết lý trí, thậm chí còn không biết sống chết mà đi khẩu nghiệp Khương Hề, nay gặp tình cảnh này cô ta gần như muốn ngất xỉu luôn.
Nhưng ba người khác có mặt ở hiện trường thì lại chẳng nói câu nào, trừ Thiến Thiến la làng la xóm ra, trong sảnh yên tĩnh tới độ nghe được tiếng muỗi luôn ấy chứ.
Một lúc sau, Khương Hề thấy Thiến Thiến sắp bị siết chết tới nơi, mới mở miệng nói: "Mẹ ơi, con chỉ giỡn với bạn thôi, thả cô ta ra đi."
Mẹ cậu không tin, ngọn tóc càng siết chặt cổ Thiến Thiến hơn, cậu nháy muốn lòi mắt ra luôn, nói với giọng bé xíu.
"Mẹ, bạn trai con đang ở đây, đừng dọa ảnh." Khương Hề tiu nghỉu, thỉnh thoảng lại quay ra liếc nhìn sắc mặt Úy Lam, kiểu như đang lo lắng sợ mình bị người ta bỏ vậy á.
Úy Lam: "..."
Lương Bỉnh: "..."
Hắn thật sự không tài nào đoán ra hai người này có thân phận gì, nếu đều là Chủ Thần, dám nhập cư trái phép yêu đương ở Đại Vũ Trụ luôn? Gan to bằng giời!
Nhưng nếu chỉ có một mình Úy Lam là Chủ Thần, Khương Hề là quỷ quái, Úy Lam điên rồi chắc? Gióng trống khua chiêng xà neo xà nẹo với Khương Hề như vậy, sợ Chủ Thần của Đại Vũ Trụ không phát hiện ra thân phận kẻ xâm lược của anh hay gì?
Về khả năng Úy Lam có thể là Chủ Thần của Đại Vũ Trụ ư? Ý nghĩ này đã bị Lương Bỉnh PASS rớt từ vòng gửi xe, tuy trông người đàn ông này rất mạnh, nhưng đấng tồn tại trong truyền thuyết khiến chúng Thần của ba ngàn vũ trụ run bần bật kia, sao có thể đi quấn quít không rời với một quỷ quái của tiểu thế giới chứ.
Khương Hề hoàn toàn không biết mình đã làm sụp đổ hình tượng của Úy Lam tới nỗi người khác không dám thừa nhận thân phận của anh luôn..
Mẹ nghe Khương Hề nói như vậy liền thật sự buông Thiến Thiến ra, sau đó hằm hằm nổi giận với Úy Lam, như kiểu đang nói cậu dám vứt bỏ 'con gái' tôi thử xem!
Úy Lam: "..."
Anh chỉ cần đứng im tại chỗ, chả cần cố tình phóng thích khí thế, khi gặp phải quỷ quái vô lễ thì sẽ tự động phản dame.
Người mẹ khiếp vía lùi sau hai bước ngay tắp lự, nhất thời không hiểu nổi 'con gái' mình đã quen với thứ bạn trai gì vậy?
Thiến Thiến đã sớm tê liệt ngã xuống đất, còn chưa bình tĩnh thì đã tru tréo cả lên thoát khỏi bên người quỷ quái trốn tót ra sau lưng Lương Bỉnh, không dám láo lếu nữa.
Khương Hề xúc cơm đặt trên bàn cho Úy Lam: "Ăn cơm trước nhé? Nếu không thức ăn sẽ nguội mất." Thật ra mục đích chủ yếu là muốn làm dịu bớt bầu không khí căng thẳng ở hiện trường, giữa mẹ và Úy Lam gần như đối chọi gay gắt với nhau.
Người đàn ông đương nhiên sẽ chẳng tính toán so đo gì với một con quỷ quái trong thế giới Game, anh đi đến ngồi vào bàn ăn.
Mẹ nhìn mấy món ăn liền muôn phần cảm động, 'con gái' lớn rồi, đã biết nấu cơm rồi, đồng thời cũng bay theo tới bên chiếc bàn, chuẩn bị ăn chung.
Cũng may Khương Hề nấu cũng khá nhiều, chẳng qua chỉ thêm chiếc chén thêm đôi đũa mà thôi.
Sau đó cậu quay đầu lại nhìn thấy em trai đang bò tới kéo theo vệt máu dài ngoằng..
Được rồi, thêm hai đôi đũa hai cái chén, Khương Hề ôm em trai tới bên bàn cơm.
Trừ Thiến Thiến đang tránh né thật xa thì bữa cơm này cũng xem như khá yên lành, em trai thích gặm thịt, Khương Hề uốn nắn cậu bé phải dùng đũa để gắp, không được dùng tay bốc ăn.
Lương Bỉnh cảm thán một tiếng, làm Chủ Thần như hắn, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình ăn chung mâm cơm với cái thứ máu me đầm đìa kia.
Thời gian kế tiếp mọi người đều hòa bình ở chung như vậy, Khương Hề phụ trách nấu cơm, mẹ phụ trách rửa chén rửa nồi dọn dẹp nhà cửa, em trai quang minh chính đại bò tán loạn trong nhà, vốn đang định ra tay với Thiến Thiến thì bị Khương Hề dạy dỗ một phen đành phải buông tha cô ta.
Suy cho cùng Úy Lam vẫn đang có mặt ở đây, Khương Hề biết mình nên làm như thế nào.
Mà bản thân Thiến Thiến gần như sắp bị rối loạn thần kinh luôn rồi, cô ta lại không dám chạy lung tung, bởi vì trừ ở chung với đám người Lương Bỉnh, mẫy chỗ khác âm khí cực nặng, một giây thôi cũng đủ mất mạng.
Cực khổ lắm mới lết qua được ngày thứ năm, cuối cùng thì người ba cũng xuất hiện, mới vừa bước chân vô cửa thì đã đụng ngay em trai đang trườn bò kéo theo vết máu bầy nhầy.
Ba: "..."
Ôi hình như vào lộn nhà, ông ta quay đầu bỏ chạy.
Đau lòng vì người nhà qua đời là một chuyện, nhưng thấy người đã chết lại đầm đìa máu xuất hiện trước mặt mình thì lại là một chuyện khác, cho dù đó là con trai ruột thì cũng sợ quéo cả người.
Soạt soạt soạt!
Ngay sau đó mẹ đã vọt tới sau lưng ông ta, mặt kề mặt với ba, hét lên một tiếng: "Vì sao ông muốn giết tôi!"
Ba trợn trắng cả mắt, nhoáng cái đã sợ đến ngất xỉu, ngã oặt xuống đất.
Mẹ: "..."
Đậu! Còn nhiều câu bà chưa kịp hỏi thằng cha này đâu đấy!
Khương Hề từ phòng bếp bưng ra một chậu nước xối thẳng lên đầu ba, ông ta từ từ tỉnh lại.
Nhưng sau khi thấy người nhà đang vây quanh mình, ba lại sắp trợn mắt tiếp tục ngất, Khương Hề âm u nói: "Dao đã chuẩn bị, ngất xỉu là bắt đầu mổ xẻ luôn đấy."
Quéo tới mức đang bệnh hấp hối ông bố cũng phải lết xác bật dậy.
Về mấy câu chất vấn của mẹ, toàn bộ quá trình ba đều lắc đầu, tình nghĩa ông ta đối với người nhà không hề giả, cho dù đang sợ hãi, cũng khó mà che giấu sự thiệt tình này.
Cuối cùng vẫn do Úy Lam nói rõ hết thảy, ba bị âm khí dưới tầng hầm ám nên mới ra tay giết hại người nhà, sau khi thức tỉnh lại không nhớ những gì đã xảy ra.
Rồi thì sao? Chỉ một câu giải thích như này là xong hết hả? Mẹ không ngừng trào máu mắt, bà đếch quan tâm, bà muốn giết quách thằng cha này, không vì mình thì cũng vì báo thù cho con trai con gái.
Việc đã đến nước này, chiếc xe đón người chơi đã từ từ đậu ở bên ngoài, Thiến Thiến là người đầu tiên phóng nhanh qua đó, cô ta hoàn toàn không muốn nghe tiếp câu chuyện trong màn chơi này nữa, chỉ muốn thoát đi ngay và luôn!
Lương Bỉnh khá từ tốn, nhìn thấy cuối cùng bé trai kia thọc dao vào ba, cậu bé còn quá nhỏ, chỉ biết là người đàn ông trước mặt này đã tra tấn dày vò mình tới chết, chả cần biết âm khí âm khiếc gì hết.
Vừa hay người một nhà đều đã đoàn tụ, sống với nhau trong căn biệt thự này mãi mãi..
Khương Hề vẫn luôn tưởng rằng Úy Lam đang đứng đằng sau mình, định quay đầu kéo anh một cái thì thấy người đàn ông đã lên xe từ hồi nào luôn rồi, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng chẳng nhìn ra được suy nghĩ thật sự trong mắt đối phương.
Ý nghĩ đầu tiên của Khương Hề là, mình bị vứt bỏ?
Hơ, thứ đàn ông.
Sự châm biếm bên khóe miệng cậu còn chưa kịp dập tắt thì đã tỉnh táo lại, đùng một cái đã trở về biên giới vũ trụ, ngồi trên thần tọa hoa lệ.
* * * Sau đó chết trân tại chỗ.
Vèo một cái nghĩ đến những gì đã xảy ra ở thế giới trước, cậu đã làm cái quần gì thế này?
Tuy là do bản năng cầu sinh, Khương Hề phát hiện thân phận Úy Lam có điều bất thường, sau đó điều chỉnh lại kế hoạch quăng mồi thả thính, nhưng mà! Nhưng mà mình lại dùng đủ loại chiêu trò khiến đối phương nhảy vào cái bẫy dục vọng, do đó đạt được mục đích khiến đối phương không nỡ giết mình!
Ối zồi ôi sao lại như này? Khương Hề hết duy trì nổi cái bản mặt giả vờ lạnh lùng của mình luôn, nhắm tịt hai mắt lại, kiểu gì cũng không thể đội quần trước mặt đám hệ thống được.
Hệ thống chủ tiến lên nhấp nháy vài cái, dường như đang quan tâm chuyến này Chủ Thần đại nhân có xảy ra việc gì ngoài ý muốn không?
Khương Hề cố gắng lắm mới không khẩu nghiệp: "Không có gì hết, chuẩn bị một chút, tao muốn đến Đại Vũ Trụ một chuyến nữa, lần này mang theo ký ức."
Hệ thống chủ tiếp tục nhấp nháy, không quá đồng ý với việc Chủ Thần đại nhân vừa trở về đã lại chạy ngay tới chỗ nguy hiểm đó.
Khương Hề có khổ mà chẳng nói được, đậu xanh rau má lão chó kia hạ cấm chế lên người mình, không nghĩ biện pháp giải trừ, tới chân trời góc biển đối phương vẫn có thể tìm ra được!
Danh Sách Chương: