• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Úy Lam: "..."

Nếu là con gái thật, có mấy câu chắc chắn nói chẳng nên lời, nhưng nếu là giới tính nam, Khương Hề có thể buột miệng thốt ra một cách dễ dàng, đại khái ý là một khi đàn ông trở nên lẳng lơ thì trình độ ăn đứt luôn phụ nữ.

Mấy tên lưu manh kia cũng cảm thấy Úy Lam kỳ quái, trên gương mặt người đàn ông cũng không tỏ vẻ sợ hãi bọn chúng xíu nào, nhưng hành động thì ôi thôi vừa dứt khoát vừa quyết đoán, chả có tí ý muốn ra mặt dùm 'cô gái' kia.

"Sao lại nhát như vậy hả?" Một trong số tên lưu manh nói: "Tao rất khinh thường loại đàn ông này, nếu không đánh một trận đi, lột hết quần áo của anh ta ném ven đường."

Mấy tên lưu manh khác không phản đối, sôi nổi tiến lại gần Úy Lam.

Khương Hề xém chút nữa không nhịn nổi phải cười ra tiếng, người đàn ông vậy mà bị lưu manh nói khinh thường! Lúc này chắc chắn rất tức giận, cậu im ỉm lui về phía sau hai bước thu nhỏ cảm giác tồn tại lại.

Trực giác nói cho cậu, Úy Lam không phải loại người dễ dàng chịu thiệt, suy cho cùng thì đến gương mặt thật mà cũng có thể che giấu, ắt hẳn có chút tài năng, cùng lắm thì nếu bị đánh thật, Khương Hề sẽ cắp đít chuồn lẹ lần nữa.

Quả nhiên, gương mặt người đàn ông tối sầm, khi đám lưu manh công kích ập tới liền nhanh chóng đánh trả, chưa đánh được mấy cái thì đã hạ gục bọn chúng, hơn nữa xuống tay cực nặng, có điều tất cả con rối bên cạnh đều đứng im bất động từ đầu đến cuối, nom y như tượng gỗ vậy.

Người đàn ông lạnh lùng nói: "Cút!"

Đám lưu manh gắng sức nửa ngày mới bò ra khỏi ngõ nhỏ, rất mau nơi đây chỉ còn lại hai người là Khương Hề và Úy Lam, về phần con rối được Úy Lam lựa chọn, chả khác gì khúc gỗ, không được xem như con người.

Sau đó người đàn ông bèn ghim chằm chằm Khương Hề bằng ánh mắt sâu thẳm, người sau có loại ảo giác, đối phương sẽ chả thèm suy nghĩ mà phanh thây mình luôn ấy?

"Xin.. Xin lỗi, lúc nãy tôi sợ quá nên mới nói vậy, trưa rồi, anh có đói bụng không? Hay là về rồi úp cho anh ăn?" Làm một playboy, Khương Hề vừa mở miệng liền cảm thấy hơi sai sai, vội vàng chân thành bổ sung nói: "Tôi chỉ biết làm ấy thôi, không có ý gì khác đâu, không lừa anh."

Hình như càng bôi càng đen.. Khương Hề ảo não ngậm miệng lại.

(chú thích: Khương Hề dùng từ 下面 có nghĩa là phía dưới, nằm dưới, ngoài ra còn có nghĩa là úp mì, nấu mì. Bởi vậy bạn thụ nói câu này nghe chẳng khác nào "em nằm xuống cho anh xơi")

Cuối cùng Úy Lam cũng chẳng làm gì cậu, chỉ là lúc quay người bỏ đi thì lạnh lùng nói với cái đuôi nhỏ đang lon ton theo mình: "Đừng đi theo tôi."

Khương Hề: "..."

Yên lặng nhìn người đàn ông đi xa, cậu thở dài.

Nói thật, Úy Lam tuy rằng có bí mật, nhưng cho đến nay không chỉ chưa từng làm hại cậu, còn chẳng thèm nhỏ dãi 'sắc đẹp' của cậu, thực lực lại mạnh mẽ, có thể đi theo người ấy, sẽ an toàn rất nhiều.

Nhưng lúc đầu Khương Hề không biết chuyện này, lỡ đắc tội đối phương, hiện giờ thật sự khó mà làm lành.

Thôi, đến đâu hay đến đấy vậy, Khương Hề nhìn thử sắc trời, đã giữa trưa, cậu xoay người trở về.

Chờ tới nơi, mới phát hiện trừ hai cô gái là Vương Tĩnh Tĩnh và Điền Điềm ra, những người khác đều không trở về, hơn nữa hai cô còn mang về rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nói là thôn dân nhiệt tình đưa cho, người ở đây thật tốt.

Khương Hề nhớ tới ánh mắt thôn dân nhìn cậu, không dám gật bừa.

Có điều bữa cơm trưa nay khỏi cần lo nữa, Khương Hề lục lọi nguyên liệu nấu ăn nửa ngày, đúng là làm mì thật, Úy Lam vừa đến cửa, liền thấy cậu bưng một thau mì ra tới: "Mọi người tạm chấp nhận xíu đi, nơi này không có thứ gì khác để ăn."

Cho tới bây giờ, mọi người vẫn không biết bữa sáng từ đâu mà tới.

Chờ sau khi gã cơ bắp Viên Bưu trở về, mọi người liền ngồi tụm lại, Úy Lam từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Khương Hề lấy một cái, như kiểu trước đó giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Mọi người lần lượt nói lên những gì mình trải qua sáng nay và manh mối tìm được.

Hai cô gái mở miệng trước, các cô cảm thấy người dân nơi này rất tốt bụng, lại còn từ chỗ người dân thám thính được, tất cả con rối đều có được từ chỗ một bà cụ nọ.

Trong thôn chỉ có mỗi mình bà cụ biết làm rối, đây là một manh mối quan trọng.

Mà Viên Bưu ngẫm nghĩ rồi nói mình không có tin tức gì hữu ích, chỉ gặp phải một tên điên khá khác thường ở cửa thôn, đi khắp nơi nói có quỷ, thậm chí còn chỉ vào Viên Bưu nói là quỷ.

Khi đến phiên Khương Hề và Úy Lam, người trước đang muốn qua loa lấy cớ mình gặp phải lưu manh, chưa kịp hỏi thăm chuyện gì, thì người sau đã nói anh phát hiện ở phía bắc có một từ đường, bên trong có rất nhiều linh vị, nhưng không có mấy thứ đại loại như hũ tro hốt hay nhang khói, rất khả nghi.

Khương Hề kinh ngạc nhìn anh một cái, quả nhiên là mình kéo chân sau sao? Lúc này mới tách ra bao lâu chứ, người đàn ông thoắt cái dò ra tin tức.

Mọi người tiếp tục ăn mì, tính toán buổi chiều tiếp tục điều tra theo ba phương hướng là bà cụ làm con rối, tên điên khắp nơi nói có quỷ ở cửa thôn và từ đường cung phụng bài vị.

Không bao lâu sau, mọi người vừa ăn uống no nê xong buông bát đũa, thì ông lão hôm qua dẫn đường cho bọn họ lại xuất hiện, hơn nữa đứng bên cạnh ông ta là con rối nữ mà Khương Hề lựa chọn.

"Tới thôn chúng tôi cần thiết phải có con rối đi theo bên người, cô đã làm gì con rối? Sao nó lại tự mình chạy về chỗ tôi?" Ông lão chưa gì đã tức giận chất vấn Khương Hề.

Người sau nhìn chằm chằm con rối kia hồi lâu, mới tỏ thái độ không chùn bước nói: "Ông thấy nó có cụt tay cụt chân hay gì không? Rõ ràng là cái ngữ này đêm hôm khuya khoắt cầm dao chém tôi, sau đó tự dưng lặn mất tăm."

Ông lão vội vàng xua tay: "Không thể nào, con rối ở thôn chúng tôi không chủ động gây hại con người, chắc chắn là cô đã làm chuyện xấu gì với nó rồi."

Khương Hề khoanh tay trước ngực: "Một cô gái điện nước đầy đủ như tôi thì làm gì nó cơ chứ? Hơn nữa con rối này dáng gầy tong teo.. À đúng rồi, tối qua tôi cũng chỉ cà khịa một xíu chê nó zú lép thôi, cái này mà gọi là làm chuyện xấu với nó đấy hả? Nói cũng không cho nói, vậy các ông còn làm ngực nó nhỏ thế làm gì?"

Những người khác: "..."

Nghe xong lời này, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía cup E của Khương Hề, một lời khó nói hết..

So sánh với cậu, phụ nữ bình thường đều nhỏ chứ gì?

Mặt ông lão dỏ bừng, không biết là giận hay là nghẹn, chỉ vào cậu nửa ngày mới thốt nên lời: "Cô, cô.. Con gái con đứa như cô sao lại ăn nói thô tục vậy chứ."

Khương Hề cười lạnh một tiếng: "Người dân toàn bộ thôn các ông đều làm búp bê bơm hơi, vậy mà còn nói tôi thô tục?"

Mọi người: "..."

Đậu mè câu nào câu đấy đều trúng điểm nóng, người vây xem chẳng muốn nói năng gì nữa, run tay châm thuốc lá.

Khương Hề tiếp tục nói: "Sáng hôm nay tôi bị ba thằng lưu manh chặn ở con ngõ nhỏ, nếu không phải có anh tôi, ông đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì? Giờ còn không biết xấu hổ tới chất vấn tôi thô tục, con rối rác rưởi nói nó zú lép liền muốn giết người, có ngon thì đi chém ba thằng lưu manh kia đi."

Biểu cảm tức giận của ông lão sượng lại, bỗng nhiên sửng sốt: "Cô nói cái gì? Có người chặn cô?"

"Sao nào, ông còn không tin?" Khương Hề làm một động tác lẳng lơ quyến rũ, nhấc ngón tay hoa lan bắt đầu chém gió: "Dù sao anh tôi đã giúp tôi dạy dỗ bọn chúng, chuyện xem như đã tính sổ xong, tin hay không tùy ông." Lẳng lơ hết chỗ nói.

Cái động tác này của cậu, nếu đổi thành người khác, sẽ kéo đầy giá trị thù hận, thậm chí làm người ta thấy mắc ói, nhưng Khương Hề mặt đẹp dáng ngon, nom hết sức gợi cảm, quyến rũ muốn chết.

Úy Lam vẫn mải suy nghĩ, bèn phóng tầm mắt đặt đại một hướng nào đó, tỉnh táo lại thì phát hiện mình đang nhìn chằm chằm ngón tay hoa lan của Khương Hề, hơi giương mắt lên thì gặp phải đôi môi đỏ đầy ướt át của cậu, ánh mắt tối sầm lại.

Màu môi đỏ như máu tươi, có thể gợi lên dục vọng bí ẩn của người đàn ông, nhưng là dục vọng giết chóc hay loại nào khác, thì không biết được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK