• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mày, mày muốn giết tao?" tên Béo kia cũng suýt nữa bị thứ mùi trên người mình xông cho xỉu ngang, chỉ vào Khương Hề trông như muốn nhào vô đánh lắm nhưng lại không dám, gã sợ nếu đánh nhau thì sẽ bị cậu cả Hoắc tống cổ ra ngoài.

Vân Mặc đứng bên cạnh nói: "Anh không phát hiện ra rằng nữ quỷ kia tuy gắng sức cấu vào cổ anh, nhưng lại không hề chảy máu hay sao? Trừ việc đu bám ra, năng lực của ả đã bị Gương Bát Quái khóa lại, chẳng thể gây ra vết thương nào cho anh được đâu."

Khương Hề nói với vẻ vô tội: "Hơn nữa là tại anh không tin đấy thôi, làm đại sư bắt quỷ, một ả nữ quỷ cỏn con mà đã sợ như vậy, làm sao bắt được mấy con quỷ đằng sau ả được?"

Chủ Thần đại nhân vì muốn bênh vực người nhà mà ngay đến người chơi của vũ trụ mình cũng xử luôn, dù sao thì một người có ích với vũ trụ một người thì vô dụng, ai mà chẳng có lúc thiên vị cơ chứ.

Cậu cả Hoắc lập tức mở miệng: "Người đâu, mang vị đại sư này đi rửa lại mặt ngay." Ít ra thì người ta cũng góp công làm nữ quỷ tan thành mấy khói, đương nhiên đâu thể đuổi người đi được.

Người chơi Béo kia chỉ vào Khương Hề, mặt mày xanh mét: "Mày đợi đấy cho tao!" Nói xong cũng chịu không nổi cái bộ dạng này của mình nữa, vội vã đi rửa ráy lại.

Khương Hề cười hì hì duỗi tay đưa Gương Bát Quái trả cho Vân Mặc: "Đồ chơi này cũng thú vị đó."

Vân Mặc không nhận: "Chủ.. Nếu cậu thích, có thể tặng cho cậu."

Những người khác: "..."

Loại đạo cụ nhốt được quỷ này mà cũng tặng luôn hả? Y không có ý đồ gì với tên đỏm dáng kia đấy chứ? Người đàn ông của người ta còn đang ngồi bên cạnh kia kìa.

Đương sự Úy Lam không lấn cấn gì vụ này, anh sống đến tận bây giờ thì có gì mà chưa gặp qua cơ chứ, Vân Mặc ở trong mắt người đàn ông là một kẻ thẳng thắn bộc trực..

Khương Hề: "Tôi không biết dùng, giữ cũng chỉ lãng phí hàng tốt, đặt ở trong tay cậu mới là điều đúng đắn."

Vân Mặc: "Cứ soi trực tiếp vô quỷ là được, đơn giản lắm."

Khương Hề vẫn lắc đầu, nói đùa rằng: "Thôi, dầu sao cũng là đạo cụ của cậu, bị tôi lấy đi rồi lỡ sau này cậu xảy ra chuyện thì phải làm sao?"

Đến lúc đó biết đâu chừng vũ trụ của cậu sẽ truyền tai nhau một truyền thuyết, đường đường Chủ Thần lại đi lấy đạo cụ của cấp dưới, làm hại người ta đi chầu ông bà ông vải, lúc ấy có mà quê một cục.

Vân Mặc: "Không sao hết, Gương Bát Quái là do tôi tự luyện chế, vẫn còn đây nè."

Những người khác: "?"

Khương Hề ngẫm nghĩ liền hiểu ra, cẩn thận để lộ ra ba chữ: "Luyện khí sư?"

Vân Mặc gật đầu, lại lắc đầu: "Tình trạng ở chỗ của chúng tôi khi tới đời của tôi, đã đến nông nỗi cái gì cũng phải tự tay làm hết." Luyện đan sư, luyện khí sư, linh dược sư vân vân và mây mây, không phải chuyên nghiệp, nhưng đúng là biết tuốt.

Khương Hề gật đầu: "Hiểu rồi, bờ rồ lắm."

Những người khác: "..."

Ủa đây là 'nông nỗi' mà y nói đó hở?

Gã đàn ông đeo mắt kính đứng bên cạnh cười nói: "Hai vị hình như có quen biết nhau thì phải?"

Khương Hề liếc mắt nhìn gã, gã đàn ông mắt kính lịch sự văn vẻ, trên người mang cảm giác rất có văn hóa, nhưng trông không hề èo uột xíu nào, cứ như một thầy giáo có thể cầm sách vở lên đánh người ấy.

"Buổi chiều tôi và Vân Mặc lúc đi tra xét ở nhà họ Hoắc có gặp nhau tán phét đôi câu, chỉ hận gặp nhau quá muộn luôn ấy," Khương Hề chậc một tiếng, sau đó vừa than thở vừa vênh váo nhìn gã đeo kính: "Cho nên tôi phát hiện năng đi làm thân làm quen là điều đúng đắn lắm nhé, được tặng đạo cụ luôn nè." Nói rồi cậu giơ chiếc Gương Bát Quái lên cao hơn chút, trông như đang khoe của.

Không phải muốn nghe ngóng quan hệ của tụi này sao? Show cho bây xem đó.

Những người chơi khác: "..."

Ánh mắt lạnh nhạt của Úy Lam vương thêm nét cười, duỗi tay xoa đầu Khương Hề, sao lại đáng yêu đến thế nhỉ?

Tuân Qua: "..."

Một người tính tình khá đứng đắn như hắn đúng là thấy hơi cạn lời, dầu cho đối tượng mình thấy cạn lời là sếp sòng trực tiếp - Chủ Thần đại nhân, sau đó liếc nhìn Vân Mặc bên cạnh: "Cậu còn Gương Bát Quái không? Nếu còn dư thì tôi lấy đạo cụ đổi với cậu nhé?"

Trong tay Vân Mặc xuất hiện thêm một chiếc Gương Bát Quái nữa: "Không cần đổi, tặng anh, cái này dễ làm lắm, lúc trước để luyện tập nên chế tạo hơi bị nhiều."

Tuân Qua cầm Gương Bát Quái, nghĩ thầm trọng bụng, nếu là mình thì chắc chắn sẽ chẳng cho không người khác..

Lão già ăn mặc như nông dân thấy vậy, cũng mở miệng nói: "Nhóc con, cậu còn Gương Bát Quái gì đó không?"

Vân Mặc gật đầu: "Có."

Vẻ mặt lão vui mừng khấp khởi: "Nhóc con, dù sao cậu cũng có nhiều Gương Bát Quái, có thể cho ông một cái không?"

Vân Mặc lật mặt nói lời từ chối: "Không được, nếu như ông muốn thì phải lấy đồ để đổi."

Tuân Qua giương mắt, xem ra không phải tên ngáo lòng tốt rải tràn lan, chỉ là đối đãi với người nhà thì hào phóng vậy thôi, khá lắm.

Lão già kia sắc mặt khó coi: "Ranh con, tuổi tác ông đã lớn vậy rồi, cậu không biết xấu hổ khi đòi đồ của ông hả? Ông chỉ không muốn chết ở chỗ này thôi, nhóc con, cầu xin cậu cho ông một cái đi mà." Nói rồi lã chã như sắp khóc đến nơi.

Khương Hề thấy vậy liền cau mày, xin người ta thì xin cho đàng hoàng, nói gì mà tuổi tác đã lớn không biết xấu hổ khi lấy đồ của lão, chơi hệ đạo đức?

Bên cạnh có một gã mặt rỗ cũng hát bè mấy câu: "Đúng vậy, dù sao không phải cậu nói mình có nhiều Gương Bát Quái lắm à? Đưa một cái cho người khác thì có sao đâu? Mọi người đều rất khó khăn, cho chúng tôi mỗi người một cái, chúng tôi sẽ rất mang ơn cậu."

Tuân Qua: "..."

Khương Hề: "..."

Quào!

Úy Lam nâng ly trà lên thưởng thức, chả thèm đếm xỉa đến những gì đang diễn ra trước mắt.

Vân Mặc vẫn chưa tức giận, mà là nói: "Xin lỗi hiện giờ Gương Bát Quái chỉ còn lại một cái, mấy cái khác không mang theo."

Gã mặt rỗ cười nhạo một tiếng: "Xạo vừa thôi, không muốn cho thì cứ nói thẳng, nếu chỉ còn lại một cái sao lại yêu cầu người khác lấy đồ để đổi? Không giữ lại cho mình xài hả?"

Vân Mặc mặt không cảm xúc: "Anh xem trên người tôi giống kiểu cất được mười mấy hai mươi cái Gương Bát Quái lắm sao? Chính vì chỉ còn lại một cái, cho nên ai muốn mới phải lấy đồ để đổi, nếu không ngay cả đồ nghề kiếm cơm cũng chẳng có, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao?"

Không, y có, nhưng dựa vào cái thái độ với giọng điệu như này, còn lâu y mới chịu lấy ra nhé.

Lão già đối diện trở nên nóng nảy: "Thằng nhóc kia, có thể cho tao cái Gương Bát Quái cuối cùng ấy không? Tao không muốn chết."

Vân Mặc: "Tôi nói rồi, có thể lấy đồ để đổi với tôi, không có đạo cụ thì tôi cũng xảy ra chuyện."

Lão già bắt đầu bù lu bù loa lên: "Nhưng tao thật sự không muốn chết mà, nhóc con, mày cho tao cái Gương Bát Quái đi, chẳng lẽ mày không có ông nội hay sao? Mày thử nghĩ xem lỡ ông nội mày lớn tuổi rồi gặp tình cảnh như tao, có phải sẽ hi vọng người khác liều mình cứu giúp hay không?"

Vân Mặc không dao động: "Thế ông ơi ông có con trai không? Gặp phải hiểm nguy ông sẽ đưa Gương Bát Quái cho con trai à?"

"Ơ.." Lão già ngập ngừng: "Mày là con trai tao đấy thôi! Hiếu kính trưởng bối là việc mày nên làm!"

Tuân Qua: "..."

Khương Hề trợn mắt nhìn trời, duỗi tay chọt Úy Lam bên cạnh một phát: "Vũ trụ nào cũng sẽ có loại người như vậy, méo liên quan gì đến em."

Trước kia lúc gặp rắc rối trong Game ở Đại Vũ Trụ cậu từng cà khịa Úy Lam, bây giờ có cảm giác như đang tự vả, mấy người chơi và mấy chuyện xảy ra trong Game thật sự méo dính dáng gì đến Chủ Thần hết nhá!

Vân Mặc từ đầu tới đuôi không có biểu cảm nào khác, nhưng sâu trong ánh mắt y biểu hiện sự phẫn nộ: "Thứ nhất, tôi xem xương cốt ông cũng chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, chẳng qua trông già vậy thôi, chả làm ông nội của bất cứ ai ở đây được đâu, thứ hai, tôi không phải con trai ông, mắc mớ gì tôi phải liều mình hiếu kính ông? Giúp ông là tình cảm, không giúp là bổn phận."

Lão già há mồm gào toáng lên, ôm ngực ăn vạ như mấy thằng lưu manh đầu đường xó chợ: "Sao mày lại như vậy, mày làm tao tức tới bệnh rồi đây nè, mày có còn lương tâm hay không?"

Không ít người chơi thấy cảnh này đều trợn mắt há hốc mồm, lúc trước lão già đây có thể qua màn được, là dựa vào tinh thần vô lại này đó hở?

Mọi người đoán đúng rồi, lúc trước lão già đã vượt qua hai màn chơi, hiện giờ là màn thứ ba, toàn bộ đều dựa vào cái nết láo lếu này nên mới bình yên vô sự đến giờ.

Màn chơi đầu gặp được người chơi giỏi giang, theo lý thuyết lão chỉ cần lo núp thôi, ngẫu nhiên giúp đỡ một tay là được rồi, nhưng lão cậy già lên mặt, chả giúp được cái vẹo gì, còn chèn ép những newbie khác, màn chơi thứ hai lão nhắm trúng một người chơi trẻ tuổi non dạ, dùng cách tương tự để sai bảo cậu ta, người trẻ tuổi kia chỉ ước gì cả đời này đừng bao giờ gặp lại lão nữa!

Nhưng lần này Vân Mặc còn chưa kịp nói gì, cậu cả Hoắc đã lạnh lùng lên tiếng: "Vị lão tiên sinh này chẳng phải là đại sư à? Vậy tại sao lại nói mình sẽ chết ở trong nhà họ Hoắc này? Còn không biết xấu hổ mà khóc lóc bắt ép người khác lấy báu vật ra nữa chứ? Lần đầu tiên tôi chứng kiến phường vô lại nói như đúng rồi kiểu này đấy."

Lão già sượng hết cả người, vừa nãy lão đã quên mất nơi này là nhà họ Hoắc, bên cạnh còn có cậu cả Hoắc đang lăm le lấy mạng.

Không đợi lão già lên tiếng, Hoắc Uyên tiếp tục nói: "Nếu thật sự sợ bản thân xảy ra chuyện, bây giờ lão tiên sinh có thể rời đi ngay lập tức, Hoắc mỗ quyết không ngăn đón."

Hắn mời đại sư tới bắt quỷ, đây mà là đại sư cái quái gì!

Lão già nghe vậy lập tức ngay ngắn lại, giống như kẻ lúc nãy lã chã chực khóc không phải là lão vậy, vội vàng lắc đầu: "Tôi chỉ muốn nhìn thử Gương Bát Quái một tí mà thôi, không có sợ sệt gì đâu."

Hoắc Uyên nhíu mày thật chặt: "Cho nên lão tiên sinh hiểu đạo lý muốn bảo bối của người khác thì phải lấy vật để đổi, nhưng lúc nãy lại cố ý ép người khác giao bảo bối ra ư?"

Lão già toát hết mồ hôi lạnh, cố gắng suy nghĩ nên giải thích như thế nào, lão đương nhiên biết chuyện trước đó mình làm là không đúng, nhưng dùng đạo đức bắt cóc chèn ép người khác là thói quen mấy chục năm của lão già, hơn nữa lần nào cũng đúng, nhiều năm nếm qua trái ngọt, bây giờ không sửa được.

Đương lúc Hoắc Uyên định tống cổ lão đi, cách đó không xa truyền đến tiếng gào toáng của tên đày tớ: "Không xong rồi! Không xong rồi cậu cả ơi có người rơi xuống nước!"

Mấy ngày nay Hoắc Uyên bị vụ ma quỷ quấy phá làm cho đau hết cả đầu, nghe vậy biết ngay lại là do quỷ quái làm ra, bèn lập tức đứng dậy đi đến nơi có người bị té nước.

Người chơi khác cũng đi theo, đến bây giờ lão già mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó trộm liếc về phía Vân Mặc, lườm nguýt y một cái, thanh niên bây giờ đúng là bất hiếu!

Ngũ quan Vân Mặc cực kỳ nhạy bén: "..."

Gần như có thể phiên dịch không sót một chữ những gì lão đang nghĩ trong lòng, nhất thời bị làm cho tức quá hóa cười.

Tuân Qua ở bên cạnh vỗ vỗ vai y xem như an ủi.

Khương Hề trực tiếp đi tới nói: "Khu rừng nào mà chẳng có chim lớn, nhiều vũ trụ như vậy đâu thiếu mấy tên ất ơ, cho nên đừng để ý, lần sau cứ trực tiếp đập chết là được."

Vân Mặc: "..."

Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Dù sao buổi chiều đã bị bắt quả tang, thế là Khương Hề ngang nhiên khoác tay Úy Lam đuổi theo người chơi khác đi hóng hớt.

Vân Mặc muốn nói lại thôi, liếc nhìn Úy Lam một cái, người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Tuy rằng toàn bộ hành trình không nói lời nào, nhưng lại mang đến cho y một cảm giác hết sức nguy hiểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK