• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tốt xấu gì mọi người cũng quen biết lẫn nhau, nghiêm túc mà nói, trong màn chơi này chúng ta không được coi là kẻ địch, đều chỉ cần cầm cự qua năm ngày là được, cho nên.." Khương Hề nhìn Nhiếp Ngạn: "Anh là ông chủ quầy bán quà vắt đúng chứ? Đồ ăn vặt ở đây cũng chẳng mang theo được, vậy thì đừng thu tiền của chúng tôi nữa nhé?"

Nhiếp Ngạn: ".. Cậu cứ tùy ý lấy đi."

"Cảm ơn ông chủ!" Dường như trong nháy mắt Khương Hề đã quên hết tất cả sự bực dọc, lập tức đứng dậy đi càn quét khu đồ ăn vặt.

Thấy như vậy An Ninh cũng đứng ngồi không yên, mắt trông mong nhìn về phía Nhiếp Ngạn: "Anh, tui muốn.."

Nhiếp Ngạn nhìn bộ dạng do dự của cậu ta sao mà không rõ được chứ? Bèn tạm thời buông người ra, nhàn nhạt ừ một tiếng xem như đồng ý.

Khu nghỉ ngơi nhoáng cái chỉ còn lại hai người, Úy Lam chả muốn ngồi nhìn nhau với đối phương, thế là đi theo Khương Hề giúp xách đồ.

Quầy bán quà vặt hằng ngày cung cấp đầy đủ cho đông đảo người chơi và NPC, cho nên quy mô khá lớn, dù Khương Hề và An Ninh có lấy nhiều cỡ nào cũng không hết hàng.

Nhưng kể từ đó trở đi quả thật tâm tình Khương Hề đã tốt hơn rất nhiều, cậu không chỉ nhét đầy tay Úy Lam, bản thân cũng xách không ít mang về phòng, sau đó mở TV, nằm ở trên giường ăn đồ ăn vặt, cuộc sống hài lòng hết xảy.

Đáng tiếc cho dù Khương Hề muốn xem nơi này là một làng du lịch thật sự, người chơi và NPC xung quanh vẫn không lúc nào là không ngừng nhắc nhở cậu rằng ở đây là Game.

Đôi chim cu cách vách lại bắt đầu gây gổ! Vả lại còn dữ dội hơn trước, Khương Hề trơ mặt ăn que cay, không lâu sau đó đã ngáp ngắn ngáp dài rồi lăn ra ngủ.

Úy Lam cũng bội phục có người có thể ngủ từ sáng tới tối như này, sau đó nhạt nhẽo vươn tay bẹo má Khương Hề.

* * * Dễ cưng quá.

Mãi đến giờ ăn tối thì Khương Hề mới thức dậy, cùng Úy Lam đi đến nhà ăn, kết quả đứng từ xa đã thấy một đống người túm tụm lại bên bờ hồ sen, còn có tiếng khóc văng vẳng truyền lại, đến gần mới biết có người chết đuối.

Thi thể là một cô gái vị thành niên, đã trương phồng tới mức trắng bệch, sắc mặt dữ tợn thống khổ, Khương Hề có ấn tượng với người này, là một NPC đi du lịch chung với bạn thân, người đang khóc lóc bên cạnh chính là bạn thân của cô.

Cho dù trong lòng có nóng nảy cỡ nào, mọi người vẫn rất kiêng kị đối với người chết, liền hỏi cô gái đang khóc nức nở kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô gái cố nén tiếng khóc, nói cả nửa ngày mới rõ, buổi trưa cô có ngủ trưa một giấc, sau khi thức dậy phát hiện bạn thân không ở trong phòng, còn tưởng rằng ra ngoài làm gì đó, nhưng đợi rất lâu vẫn chưa thấy trở về, nhắn tin gọi điện vẫn không thấy ai trả lời hay bắt máy, thế mà bây giờ lại phát hiện ra đã chết bên hồ sen.

Y như rằng hỏi một câu trả lời ba câu không biết, mà những người đứng xem khác cũng nói cả chiều chưa hề nhìn thấy cô.

Khương Hề chậm rãi rời khỏi đám đông, tiếp tục đi về phía nhà ăn với Úy Lam, không ngờ ngày thứ hai đã xuất hiện kẻ giết người, tố chất của NPC ở thế giới này kém ghê.

Đương nhiên, cũng có thể là giả thiết của trò chơi cố ý tạo ra một chút khủng hoảng cho mọi người.

Nhà ăn đêm nay rộn ràng hơn nhiều, không chỉ có NPC đang thảo luận chuyện người chết, người chơi cũng hỏi thăm manh mối khắp nơi, Khương Hề nhìn Úy Lam: "Nếu em có thể tìm ra sự thật về cái chết của cô gái kia, chắc sẽ được nhiều nguồn năng lượng lắm nhỉ?"

Úy Lam: "Kế tiếp chắc chắn sẽ không ngừng có người chết, em sẽ điều tra mệt lắm đấy."

Khương Hề sờ cằm: "Muỗi dù bé thì cũng là thịt, điều tra được bao nhiêu hay bấy nhiêu, còn nhớ thuật che mắt mà Nhiếp Ngạn thi triển lên người An Ninh không? Em cũng biết."

Bao gồm cả mỹ nữ ngực bự trong mấy màn chơi trước mà Khương Hề biến thành, nghiêm túc so sánh thì nó cũng cùng một loại với thuật che mắt, nhưng cao cấp hơn thuật che mắt bình thường, ít nhất dù có sờ hay thậm chí có chịch thì cậu cũng giống một 'cô gái' thứ thiệt.

Úy Lam biết Khương Hề lại muốn bày quỷ kế gì rồi, nhưng chỉ nói một câu: "Buổi tối về ngủ sớm một chút."

Khương Hề gật đầu: "Yên tâm đi, sẽ không để anh phòng đơn gối chiếc đâu."

Úy Lam: "..."

* * *

Cho dù nói như vậy, Khương Hề cũng không lập tức hành động ngay, cậu chờ đến đêm hôm khuya khoắt, mới biến thành hình dáng của cô gái chết đuối kia, thử soi gương trong toilet, trông khá hài lòng.

Cô gái bị chết tên là Hàn Y, sinh thời dáng người cao gầy, khí chất tương đối A, nhan sắc thuộc loại khá, sau khi Khương Hề ra khỏi toilet, đi đến sô pha Úy Lam đang ngồi lượn quanh một vòng: "Em đẹp không?"

Sắc mặt người đàn ông lạnh nhạt: "Đi sớm về sớm."

Câu này có ý muốn đuổi người? Khương Hề nhướng mày, nhéo cổ họng nói: "Có phải anh không còn yêu em nữa không? Em biết ngay đàn ông đều sẽ bội tình bạc nghĩa mà!"

Úy Lam biết cậu đang cố ý đùa dai, liền hỏi ngược lại: "Em muốn thấy tôi nói thích đối với khuôn mặt của người khác à?"

Khương Hề cau mày, cậu đương nhiên không muốn, lườm người đàn ông rồi hừ một tiếng: "Em đi làm chính sự trước đã, trở về sẽ tính sổ với anh."

Úy Lam: "..."

Thật ra chẳng phải anh ngại ngần gì đâu, dù sao chỉ cần hai người đứng gần nhau, người đàn ông liền có thể cảm nhận được lình hồn của Khương Hề, chẳng qua đối phương chỉ thay đổi dung mạo mà thôi, thậm chí còn chẳng biến ra ngực nữa là.

Nhưng đây là một câu hỏi bẫy rập, nếu trả lời là không có hứng thú thì Khương Hề sẽ không vui, nhưng nếu trả lời rằng có hứng thú, như vậy Khương Hề sẽ nói rằng 'anh dám có hứng thú với khuôn mặt của người khác'? Cũng méo vui luôn.

* * * Có điều tạm thời Khương Hề vẫn chưa suy nghĩ xa xôi như vậy, cậu thấy đã gần đến giờ, bèn ra khỏi cửa đi về phía phòng cô bạn thân của Hàn Y.

Cô bạn thân tên là Chu Tĩnh Hàm, gần như khóc suốt cả đêm, cũng không có cách nào báo cảnh sát được, hoàn toàn không thể nào liên lạc với thế giới bên ngoài, hướng dẫn viên du lịch giải thích rằng nơi này khá hẻo lánh, có từ trường gây nhiễu sóng, nên thường xuyên bị rớt mạng ngắt tín hiệu.

Mọi người đều cảm thấy Hàn Y tự mình bị chết đuối, thi thể tạm thời được hướng dẫn viên du lịch cho người chuyển sang căn phòng trống, chờ vài ngày sau xe buýt tới đón mọi người, thì sẽ liên hệ bên ngoài để xử lý.

Nhưng Khương Hề không cho rằng ở trong thế giới Game sẽ có người tử vong một cách bình thường, tạm thời chỉ có thể sử dụng phương pháp loại trừ để tìm kiếm hung thủ, cậu đến trước phòng Chu Tĩnh Hàm, phát hiện đèn trong phòng vẫn còn sáng, chắc do ban ngày bạn thân mình mới chết nên cô ta không ngủ được, hoặc là muốn bật đèn ngủ.

Một trận gió lạnh ập tới, Khương Hề búng tay một cái, đèn trong phòng Chu Tĩnh Hàm vụt tắt.

Một tiếng la hét vang lên, hóa ra cô ta vẫn chưa ngủ.

Khương Hề lấy một cọng dây thép từ trong túi ra, cọng dây này là do cậu mới tháo ra từ tấm lướt thép gặp lúc trên đường tới đây, khều mấy cái đã mở được khóa cửa.

Chu Tĩnh Hàm đang trong phòng đương nhiên cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, nhoáng cái hét lên: "Ai!" Đồng thời ấn mở công tắc lần nữa, đèn vẫn không sáng.

Vả lại cô ta la hét ầm ĩ lên như này, vậy mà phòng bên cạnh lại không hề chú ý?

Lúc nãy Khương Hề thử một chút, thế mà cậu vẫn có thể bày bố trong phạm vi khu vực này, xem ra trong màn chơi này cậu không bị hạn chế năng lực nhiều như những gì cậu tưởng tượng, việc bao phủ căn phòng của Chu Tĩnh Hàm hoàn toàn dễ dàng.

Trong bóng đêm, Khương Hề chậm rãi đẩy cửa ra, đi về phía Chu Tĩnh Hàm, cô gái trên giường chỉ biết la hét, vốn định xuống giường chạy trốn, nhưng cửa đã bị khóa kín, cô ta chạy đằng nào?

Đặc biệt là khi ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi lên mặt Khương Hề, Chu Tĩnh Hàm nhìn rõ khuôn mặt cậu, mắt trợn trắng gần như ngất xỉu tới nơi, khổ nỗi tinh thần vẫn tỉnh rụi chưa xỉu ngay được.

Khương Hề đi đến đầu giường, nhẹ nhàng bâng quơ nói bằng giọng của Hàn Y: "Tại sao lại muốn giết tôi.. tại sao lại muốn hại chết tôi!" Tiếng nói mang theo cảm giác du dương rờn rợn.

Chu Tĩnh Hàm làm chuyện trái với lương tâm nên bây giờ hoàn toàn tin tưởng đối phương là ma quỷ đến đòi mạng, chứ giọng của con người thì làm sao lại bay bổng vang vọng như vậy được? Hơn nữa Hàn Y mới chết chưa lâu, cảnh sát cũng không đến, toàn bộ làng du lịch làm gì có ai bản lĩnh tới nỗi trong thời gian ngắn như vậy giả làm Hàn Y đến lừa mình.

Cô ta sớm đã khóc ướt cả mặt, hai tay che lại lỗ tai để giảm bớt tiếng nói của ' nữ quỷ ', nhưng câu 'tại sao muốn hại chết tôi' kia vẫn lọt vào trong tai cô ta, trốn tránh cũng chả có tác dụng gì.

Móng tay Khương Hề biến dài ra, cố tình giơ lên dưới ánh trăng để Chu Tĩnh Hàm thấy rõ, sau đó bò lên giường.

Chu Tĩnh Hàm gần như la hét muốn bể họng luôn, khủng hoảng nói: "Dựa vào cái gì mà trách tao! Là mày giành bạn trai tao trước mà! Rõ ràng là mày, mày không những dụ dỗ anh ấy, còn sai người phế anh ấy!"

Khương Hề sượng trân: "..."

Ý trong cái câu 'phế anh ấy' chắc không phải giống như những gì cậu đang nghĩ đấy chứ?

Chu Tĩnh Hàm thấy ' nữ quỷ ' đứng im tại chỗ, thế là tiếp tục nói: "Xin lỗi, xin lỗi tớ biết là tớ không tốt, tớ cũng biết cậu dụ dỗ Tôn Nguyên là để tớ nhìn rõ bộ mặt thật của anh ấy, nhưng tớ thật lòng thích anh ấy, tại sao cậu lại cứ phải tỏ tình với tớ vào lúc này chứ? Khiến tớ cảm thấy tất cả những gì cậu làm trước kia, đều chỉ vì cố ý chia rẽ tớ và anh ấy!"

Khương Hề: "..."

Lượng tin tức lớn quá, cậu phải load não cái đã.

"Tớ không nên đẩy cậu xuống hồ sen, nhưng do cậu gây sự trước mà," Chu Tĩnh Hàm khóc dữ hơn: "Tớ chỉ xem cậu như chị em, sao cậu có thể như vậy.. xin lỗi, tớ cũng không biết lúc ấy đầu óc tớ thế nào nữa, cứ thế đẩy mạnh cậu xuống hồ sen, rất xin lỗi.."

Khương Hề: "..."

Cậu đã hiểu đại khái đầu đuôi câu chuyện rồi, người chết Hàn Y có lẽ là les, thích bạn thân của mình là Chu Tĩnh Hàm, mà bạn thân thì có một thằng người yêu cặn bã tên Tôn Nguyên, Hàn Y cố ý dụ dỗ thằng người yêu cặn bã, muốn cho Chu Tĩnh Hàm nhìn rõ bộ mặt thật của gã, thậm chí còn cố ý phế gốc rễ con cháu của gã?

Cuối cùng Chu Tĩnh Hàm đã thật sự chia tay với Tôn Nguyên, hẹn với Hàn Y đi du lịch giải sầu, nhưng ai ngờ trong lòng Chu Tĩnh Hàm thật ra vẫn còn vương vấn thằng người yêu cặn bã kia, khi Hàn Y bị oán khí ảnh hưởng, không nén được tình cảm của mình nên đã tỏ tình với cô ta, Chu Tĩnh Hàm cũng bị oán khí làm lu mờ tâm trí, cô ta cảm thấy tất cả đều do Hàn Y chia rẽ mình và bạn trai.

Ý nghĩ trỗi dậy, nhẹ nhàng đẩy một cái, Hàn Y không biết bơi thế là chết trong hồ sen luôn.

* * *

Thật ra lúc đấy Chu Tĩnh Hàm đã hối hận rồi, thậm chí cực kỳ khiếp sợ tại sao mình lại làm như vậy? Nhưng cô ta cũng không biết bơi, muốn kêu cứu mạng, đáng tiếc rằng oán khí một khi xuống tay thì làm sao có thể cho cô ta cơ hội sửa chữa? Cũng giống như bị Khương Hề nhốt như hiện tại vậy, Chu Tĩnh Hàm kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa.

Việc đã đến nước này, đợi đến khi những người khác chạy lại, cô ta chỉ đành phải làm bộ như không biết gì, cả đêm khóc vì Hàn Y là thiệt lòng, nhưng nước mắt của một tên hung thủ giết người thì có ý nghĩa gì đâu chứ? Người cũng đã chết rồi.

Có được đáp án, Khương Hề lặng lẽ xoay người bỏ đi, cậu chẳng hề an ủi cô gái lỡ làng này, cho dù phần lớn đều do oán khí, nhưng chẳng lẽ cô ta không sai tí nào hay sao?

Chu Tĩnh Hàm nhìn Khương Hề đã đi đến cửa, sắc mặt đờ đần, trong miệng chỉ lẩm bẩm ba chữ thật xin lỗi, không ngừng nói và khóc lóc.

Mãi đến khi cửa phòng hoàn toàn khép lại, ánh đèn sáng lên lần nữa, Chu Tĩnh Hàm vẫn hoang mang hoảng hốt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK