• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này ông lão đã trở nên lặng thinh, vẻ tức giận trên mặt đã sớm bay biến, hút ngụm thuốc rồi nói: "Con rối tiếp tục đi theo cô, tôi còn có việc cần xử lý, đi trước đây."

Bước chân vội vội vàng vàng trông như có người đang đuổi theo vậy.

Chờ thấy ông lão ra khỏi cửa, sau khi xác định đối phương không nghe được mình nói, Khương Hề lập tức nhìn về phía Úy Lam: "Anh! Đi theo lão, lão này chắc chắn đang giở trò mèo gì đấy!"

Vương Tĩnh Tĩnh nghi ngờ hỏi một câu: "Trò mèo? Sao cô biết?"

Khương Hề: "Dựa vào trực giác phái nữ của tôi." Nói ra câu này mà không biết ngượng mặt.

Úy Lam vậy mà chả thèm hỏi nhiều, trầm tư một thoáng, bèn nhanh chóng đi theo.

Người xưa có câu 'kẻ không biết xấu hổ vô địch thiên hạ', dù sao Khương Hề chẳng thân quen gì với mấy người này, cũng không có khả năng bị bóc mẽ, muốn quẩy sao thì quẩy.

Cậu không bảo người khác đi theo ông lão, ngược lại chỉ định Úy Lam, là bởi vì biết người đàn ông kia có mấy phần bản lĩnh, chắc sẽ không đến mức bị cắt đuôi hoặc là bị phát hiện đâu nhỉ?

Khương Hề vốn định ngồi chờ tin tức, nhưng Viên Bưu là kẻ thuộc phái hành động, sau khi gã thấy Úy Lam rời đi liền nói: "Chúng ta cũng phân công nhau xuất phát, Vương Tĩnh Tĩnh hai người các cô thử đi tìm bà cụ làm con rối, tôi lại đi hỏi thăm tên điên kia, Khương Hề cô.. Không thì đi theo tôi?"

Suy cho cùng trong cảm nhận của gã thì Khương Hề là một 'cô gái ', tuy rằng cái mỏ của cô gái này có sức chiến đấu cực mạnh, hơn nữa vóc dáng cũng cao tới 1m8, thế nhưng cũng không thay đổi được việc cậu là một 'người đẹp' cúp E đâu ớ!

Có điều bản thân 'người đẹp' cũng không cảm kích, Khương Hề cười lắc đầu: "Tôi có thể đi từ đường tra xét một mình."

Viên Bưu: "Một mình cô rất nguy hiểm."

Khương Hề: "Tin tưởng sức chiến đấu của tôi," nói xong liền nhìn về phía con rối mới bị ông lão đưa tới: "Hơn nữa tôi còn phải xử lý con này, nếu đã đắc tội, tôi cũng chả dám tiếp tục giữ nó lại, nếu không nửa đêm nửa hôm sẽ bị lấy mạng thật đấy."

Vương Tĩnh Tĩnh dè dặt mở miệng: "Thẳng thừng nói vậy trước mặt con rối, không tốt lắm thì phải?"

Khương Hề chả thèm để bụng nhún vai: "Chuyện đã đến nước này, nếu con rối thực sự có tư tưởng, chắc chắn sẽ hiểu, tiếp tục ngụy trang là điều không cần thiết, nhắc nhở các người một câu, nếu có thể hãy gắng hết sức quẳng con rối đi."

Cậu nói xong liền một mình ra cửa, đứng dưới cái nắng của mặt trời, thoáng nghĩ tới Úy Lam, đối phương tuy rằng hơi ' nguy hiểm ', nhưng anh có tấm lưng rộng, có thể che nắng ớ.

Hơn nữa gương mặt kia, chậc, thật mẹ nó ngon nghẻ, Khương Hề ngẫm nghĩ bèn liếm liếm đôi môi khô khốc, cái nắng quá lớn, ra cửa liền chảy mồ hôi, ra mồ hôi liền khát nước.

Cậu đủng đỉnh đi tới chỗ bóng râm bên cạnh dãy nhà, giương mắt nhìn con rối nữ vẫn cẩn trọng đi theo bên mình, hít sâu một hơi, bỗng nhiên không hề báo trước liền nhấc chân bỏ chạy!

Băng qua vài con ngõ nhỏ, lại lách người một cái, núp lùm trong bụi cỏ, Khương Hề lén lút lộ nửa cái đầu ra ngoài, muốn nhìn thử xem con rối có đuổi theo không.

Kết quả nhìn nửa ngày chả thấy gì hết, cắt đuôi được rồi hở? Vừa quay đầu lại, đờ mờ một tiếng, con rối đang đứng sau cậu với cặp mắt vô hồn, toàn bộ hành trình không phát ra tiếng nào, y chang hồn ma vậy.

"Má nó!" Khương Hề chửi thầm hai câu, con rối tuy rằng mặt không cảm xúc, nhưng không biết vì sao cậu cứ cảm thấy đối phương đang vô cùng đắc ý? Ảo giác chăng?

Khương Hề sờ soạng một chút mồ hôi trên chóp mũi, đành phải tiếp tục nhấc chân dạo quanh, mắt nhìn đây nhìn đó, nom giống một tên trộm không biết đang tìm gì.

Người trong thôn vừa qua giờ cơm trưa liền ít khi ra cửa, hầu như đều đợi đến hai giờ chiều mới bắt đầu làm việc, Khương Hề đi tới trước cửa một căn nhà chòi, túm bừa một sợi dây ni lông trong đống đồ lỉnh kỉnh, nom hơi mục nát.

Cậu dùng tay giật hai cái, còn khá chắc, ít nhất dùng tốt hơn khăn trải giường, Khương Hề giương ánh mắt không có ý tốt lành gì nhìn chằm chằm con rối, định làm gì khỏi nói cũng biết.

Con rối: "..."

Cậu không lập tức động thủ, nghênh ngang tiếp tục đi về nơi hẻo lánh vắng người, trong miệng hừ hừ nói: "Tới tới tới, không phải thích đi theo anh sao? Anh dạy mày chơi trò dây trói không dành cho con nít nha."

Con rối: "..."

Thân thể vẫn không chịu khống chế phải đi theo.

Chờ tới nơi đã đủ vẳng vẻ, Khương Hề quan sát xung quang một lượt, mới lộ ra tiếng cười ' hiểm ác ': "Hì hì hì hì hì hì hi.." Cái giọng điệu này đủ để sánh với 'nữ quỷ' lúc đêm khuya.

Cậu dùng dây ni lông nhanh chóng trói con rối vào mặt sau của một thân cây lớn, chỉ cần không phải cố tình đi về phía này, người bình thường cho dù có đi ngang qua đấy thì cũng chả phát hiện được rằng trên thân cây đang bị trói thứ gì đó.

Sau khi Khương Hề trói xong còn cười khiêu khích với con rối, cố ý ưỡn bộ ngực trông thật lẳng lơ: "Hâm mộ hông? Mày~méo~có~" gợi đòn hết chỗ nói.

Con rối kia: "..."

Rốt cuộc giải quyết xong đại sự ban đêm, cậu vốn định tìm nơi nào đó ngủ trưa, kết quả vừa nhấc mắt liền nhìn thấy từ đường cách đấy không xa.

Có câu ngạn ngữ nói rất đúng, tới cũng tới rồi..

Khương Hề đi về phía từ đường một cách tâm không cam tình chẳng nguyện, nơi này chỉ có một ông cụ cao tuổi trông coi từ sáng tới tối, lâu lâu quét tước vệ sinh một lần, những lúc không bận bịu gì thì xách ghế ra ngồi trước cửa, tay trái cầm quyển sách, tay phải cầm cái kính lúp, xem một cách mê mẩn, người khác ai muốn tới tế bái đều được, lão mặc kệ không hỏi.

Khương Hề lia mắt nhìn ông cụ và chồng sách bên cạnh ổng, thầm nghĩ giáo dục trong thôn này ổn phết, trời nóng như chó mà cũng chẳng ngăn nổi hứng thú đọc sách của ông cụ cao tuổi.

Trên bàn thờ trong từ đường có rất nhiều linh vị, nhất thời đếm không xuể, nhưng so sánh với mấy bài vị khác đều đặt gần nhau, có một bài vị cực kì đặc biệt tọa lạc ở chính giữa, không gian rộng mở và còn có đồ cúng..

Cái tên được viết trên đấy là ' Giản Thu Nhi ', Khương Hề nhìn chằm chằm đánh giá hồi lâu.

Cái thời tiết quái quỷ này, trong từ đường còn oi bức hơn, cậu thu lại tầm mắt rồi láo liên đảo hai vòng, thấy không phát hiện gì khác bèn rời đi, kết quả lúc tới cửa, bỗng nhiên chú ý thấy trên người của ông cụ chẳng có lấy một giọt mồ hôi nào.

Điều này không khoa học, Khương Hề đã mướt mồ hôi như tắm luôn rồi đây nè, cho dù là người ít ra mồ hôi, thì cũng không đến mức như vậy.

Vì thế cậu bước hai bước tới gần ông cụ rồi quan sát cẩn thận, thuận miệng bắt chuyện: "Ông ơi ông xem sách gì á? Nơi này nhàm chán quá, đề cử cho cháu đi."

Ông cụ chậm rãi mò mẫm hai quyển sách từ bên cạnh, đưa cho Khương Hề, sau đó lại tiếp tục dùng kính lúp xem, chưa nói một câu.

Khương Hề: "..."

Tiếp tục mở miệng: "Ông ơi, người trong thôn sau khi qua đời đều đặt bài vị ở chỗ này à? Sao cái bài vị ở chính giữa kia lại khác biệt vậy?"

Vừa nói xong, động tác ông cụ khựng lại, bỗng nhiên nhấc kính lúp lên nhìn về phía Khương Hề, kinh ngạc nói: "Cô không phải con cái trong thôn?"

Khương Hề lúc này mới vỡ lẽ, hóa ra đối phương bởi vì già cả mắt mờ không nhìn rõ mình, ban nãy mới tưởng cậu là người trong thôn.

"Không phải, cháu tới du lịch, đi đến đây phát hiện có rất nhiều bài vị, muốn hỏi thôn các cụ có kiêng cử gì không, để cháu còn biết đường mà tránh." Khương Hề muốn thử dò xét điều kiện tử vong một phen.

Kết quả ông cụ kia chả lên tiếng, vậy mà chậm rãi dời cái kính lúp từ trên mặt cậu xuống tới bộ ngực, híp mắt lại nhìn cậu.

Cho dù cách lớp quần áo, Khương Hề vẫn cảm thấy hơi khó chịu, phải hiểu rằng tự mình lẳng lơ và việc bị mạo phạm là hai chuyện khác nhau, cậu lập tức lui về phía sau một bước ánh mắt trở nên lạnh lùng, muốn chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK