Lạch cạch một tiếng, Khương Hề còn phản ứng dữ dội hơn Úy Lam, suy cho cùng thì quyển sách là cậu mang về, xấu hổ quá.
Viên Bưu thấy biểu cảm của hai người họ sai sai, bèn cũng định duỗi tay cầm lên xem, bị Khương Hề cản lại: "Tôi.. Trước đó tôi chưa từng xem qua nội dung quyển sách này, không biết là truyện H, nếu như anh thích, thì đem đi đi." Sau khi giải thích, lập tức ném văng ra.
"Truyện H?" Tay Viên Bưu hơi chần chờ, nhưng vẫn lật xem thử, sợ bỏ lỡ tin tức quan trọng gì đấy, kết quả phát hiện xác thật như lời Khương Hề nói, bèn đẩy quyển sách ra ho một tiếng rồi nói lảng sang chuyện khác: "Úy Lam thì sao? Có phát hiện manh mối gì không?"
Sắc mặt gã lạnh nhạt, dù sao trừ Khương Hề ra, người khác nhìn gương mặt Úy Lam thì sẽ luôn xem nhẹ anh, còn thể hiện ra mặt chả thèm giấu giếm luôn.
"Giữa trưa sau khi ông lão kia rời khỏi, đi đến nhà bà cụ làm rối, kết quả bị nhốt ngoài cửa không cho đi vào, lão một mình ở cửa tự nói hồi lâu, cầu xin bà cụ giữ lại cái mạng cho ba tên lưu manh lúc trước chặn chúng tôi ở ngõ nhỏ." Úy Lam nói.
Khương Hề sững lại: "Anh nói là bà cụ sẽ giết ba thằng lưu manh kia á? Tại sao?"
Úy Lam: "Không biết, nghe được hình như là vậy."
Mọi người thảo luận chuyện này vài câu, không có kết quả, Viên Bưu quay đầu nhìn lướt một vòng trong phòng: "Con rối của hai người đều đã quẳng rồi? Dùng cách gì?"
Cho dù Vương Tĩnh Tĩnh xảy ra chuyện như vậy, con rối của cô ta vẫn im lặng đứng trong góc, con của Viên Bưu vẫn còn, nhưng bên cạnh Úy Lam và Khương Hề đều không có con nào đi theo hết.
Khương Hề mở miệng không chút giấu giếm: "Trói lại là được, tôi trói con rối tại mặt sau của một cái cây to ở đầu thôn."
Úy Lam chỉ lạnh lùng ừ một tiếng, không biết là muốn nói mình cũng dùng cách giống cậu, hay là lười giải thích.
Kế tiếp, bốn người ngồi vây quanh chiếc bàn lúc lâu, rốt cuộc không tham khảo được tin tức hữu ích nào nữa, cuối cùng đều im lặng, chỉ có Vương Tĩnh Tĩnh thường thút thít một tiếng.
Sắc trời càng ngày càng tối, Khương Hề bỗng nhiên đứng dậy: "Tôi buồn ngủ quá, muốn ngủ, về phòng trước đây."
Vương Tĩnh Tĩnh cũng mau chóng đứng lên: "Chờ chút, đêm nay tôi có thể ngủ chung với cô không? Hai chúng ta cũng dễ dàng giúp đỡ lẫn nhau."
Khương Hề: "..."
Theo lý thuyết thì đề nghị của con nhỏ này không có gì lạ hết, ngặt nỗi cậu là một thằng con trai, đừng nhìn nửa người trên trông bự vậy, nhưng phía dưới cũng méo nhỏ đâu.
Chủ yếu là vào mùa hè Khương Hề thường ăn mặc thiếu vải, nóng nực cả ngày trời rồi cậu còn muốn đi rửa ráy đây nè, trạng thái lúc này của Vương Tĩnh Tĩnh thần kinh căng thẳng cực độ, cậu lo rằng mình đang tắm nửa vời thì đối phương nhảy xổ vào nói sợ hãi, muốn tắm chung với cậu luôn ấy chứ..
Đương nhiên đây chỉ là ví dụ, tóm lại tốt nhất là tìm lý do cự tuyệt đối phương.
Khương Hề xoay đầu qua, giả bộ khó xử nói: "Tôi hiểu ý cô, nhưng hai đứa con gái như chúng ta ở cùng nhau, lỡ xảy ra chuyện gì cũng chẳng có sức để ngăn chặn, hay là vậy đi, tính mạng đã nguy cấp thế này rồi, cũng đừng để ý gì mà nam nữ khác biệt nữa, đêm nay cô ở chung với Viên Bưu nhé? Tôi ở cùng Úy Lam."
Vương Tĩnh Tĩnh ngẫm nghĩ, thấy dường như cách này tốt hơn, Viên Bưu vai u thịt bắp mang lại cho người ta cảm giác an toàn, hơn nữa tại nơi lúc nào cũng có khả năng gặp nguy hiểm như này, cô ta không tin đối phương sẽ có hứng thú chấm mút gì mình.
Vì thế Vương Tĩnh Tĩnh liền chuyển ánh mắt qua Viên Bưu, vẻ mặt mong đợi.
Viên Bưu: "..."
Đành phải gật đầu: "Được rồi, nhưng nói gở trước nhé, nếu xảy ra chuyện, cứu được cô đương nhiên tôi sẽ cứu, không thể cứu thì tôi sẽ lựa chọn tự bảo vệ mình."
Vương Tĩnh Tĩnh không có ý kiến gì với việc này, vốn dĩ mọi người cũng chẳng biết nhau bao lâu, người khác không cần thiết phải chịu trách nhiệm với mạng sống của cô ta, lúc khả năng cho phép vươn tay giúp đỡ, là đã được coi như người tốt lắm rồi.
Úy Lam lại chẳng phát biểu ý kiến gì hết, chẳng qua lúc trở về phòng thì đóng cửa cái rầm một cái, vứt lại cái đuôi nhỏ ở ngoài cửa.
Khương Hề chả phải xoắn, điều này đều nằm trong dự đoán của cậu, nếu Úy Lam định che chở mình thật, cậu mới thấy đau đầu ấy.
Mỗi người ngủ một phòng không sướng hay sao? Khương Hề đứng ở hành lang duỗi lưng, mau chóng về phòng, cậu muốn tắm nước nóng, bằng không cả người sắp túi um lên rồi.
Kết quả vừa mở cửa phòng ra, liền bốn mắt nhìn nhau với thứ trong đấy.
Tiếng thét suýt nữa bật thốt khỏi miệng bị Khương Hề nuốt ực lại xuống cổ, ngay sau đó không chút nghĩ ngợi đóng cửa phòng lại, xoay người chạy tới phòng Úy Lam.
Rầm rầm rầm rầm rầm! Khương Hề liều mạng gõ cửa phòng người đàn ông: "Anh giai, xảy ra chuyện lớn rồi anh mau ra đây! Anh giai!"
Bẵng một lúc sau, Úy Lam mới sầm mặt mở cửa, Khương Hề chui tọt vào trong phòng từ dưới cánh tay anh, sợ mình bị xách cổ ra bèn giải thích ngay: "Con rối mà tôi trói đã trở lại, ở ngay trong phòng tôi, nửa đêm nó chắc chắn sẽ bóp chết tôi."
Úy Lam lạnh lùng nói: "Đâu liên quan gì đến tôi, đi ra ngoài." Vẻ mặt vô tình.
Khương Hề hít sâu một hơi, cố ý nói năng nhỏ nhẹ, nhấc chiếc cằm xinh đẹp nói một cách đáng thương yếu đuối: "Em chỉ ở nhờ một đêm thôi, bảo đảm không gây phiền toái gì cho anh đâu, nếu xảy ra chuyện anh vớt được em thì vớt, không được thì anh cứ chạy trước, được chứ?"
Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, với dung mạo của Khương Hề dùng mỹ nhân kế với người khác sẽ có lực sát thương vô cùng lớn, nhưng cố tình Úy Lam y như bị mù, sắc mặt vẫn chả thay đổi, ý rất rõ ràng, đi ra ngoài.
Khương Hề: "..."
Đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: "Em có thể giúp anh giặt quần áo!" Cái thời tiết quái quỷ này, chắc mọi mọi người đều muốn tắm rửa, vả lại cũng không có sẵn quần áo để thay, phải đem quần áo mặc đêm nay giặt sạch phơi khô.
Úy Lam nghe vậy cuối cùng cũng chịu liếc mắt, một hồi sau mới cho một đáp án khác: "Được."
Khương Hề: "..."
Trợn mắt trong âm thầm, cậu cảm thấy một ' mỹ nữ ' như mình không nên lưu lạc đến bước này, nhưng chuyện này thực sự đã xảy ra, trong lòng chưa làu bàu xong được mấy câu, thì đã thấy người đàn ông xoay người đi vào phòng tắm, rất mau bên trong liền vang lên tiếng nước tắm rửa rì rào.
Không biết qua bao lâu, Úy Lam mới mở cửa phòng tắm ra lần nữa, nửa người dưới bọc cái khăn tắm, ngọn tóc cũng ướt sũng, nước nhỏ giọt xuống người.
Khương Hề sửng sốt, trợn tròn mắt nhìn anh chằm chằm, tầm mắt rà quét từ trên xuống dưới, mọi người đều là đàn ông, cũng đều có cơ bụng, nhưng sao cậu lại cảm thấy mình kém xa so với đối phương nhỉ?
Về định nghĩa từ 'đẹp', Khương Hề cảm thấy mình rất okela, đường cong nuột nà, làn da vừa trắng vừa mịn, thân cao 1m8, gương mặt khi không trang điểm thì rất xinh đẹp nhưng không gái tính, cậu cực kì hài lòng.
Nhưng sau khi nhìn thấy Úy Lam của hiện tại, cậu nhìn kiểu gì cũng thấy đối phương thật quyến rũ? Làn da màu đồng, cơ bụng tám múi, đường nét cực kì nổi bật, tỉ lệ dáng cười cực kì đẹp, thân cao gần 1m9, đàn ông như vậy.. Khương Hề liếc phía dưới của anh, phương diện kia chắc người bình thường không chịu nổi đâu nhỉ?
Nghĩ vậy trong đầu Khương Hề bắt đầu ảo tưởng, lúc sực tỉnh lại, đối phương đã tới trước mặt cậu, trên cao nhìn xuống lạnh lùng nói: "Ngắm đủ chưa?"
Người đàn ông vốn có tính xâm lược cực mạnh, nay bước lại gần, Khương Hề cảm thấy không khí xung quanh tất cả đều là hương vị của anh, mặt bỗng đỏ ửng, vội vàng lui về phía sau vài bước: "Em đi tắm trước đã." Chạy vô phòng tắm chuồn lẹ.
Úy Lam từ tốn mở miệng: "Quần áo đều ở bên trong." Ý là mau giặt sạch cho tôi.
Khương Hề: "..."
Cực kì khó chịu rà quét phòng tắm một vòng, lúc này tất cả nơi đây đều là hơi nước người đàn ông kia để lại, sau khi đóng cửa lại bỗng nhiên cậu hỏi: "Quần lót của anh không cần giặt à?"
Danh Sách Chương: