• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Bỉnh dẫn theo Thiến Thiến rời đi, chàng trai nhỏ tuổi Tóc Húi Cua kia cười với Khương Hề rồi cũng đi nốt, lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có, tuy tuổi cậu ta không lớn, nhưng đương nhiên có ấn tượng rất tốt với ' chị bé ' xinh đẹp.

Chủ yếu là, bản lĩnh mà Úy Lam biểu hiện không hề thấp, Khương Hề trông lại rất 'thân mật' với Úy Lam, không nói đến gì khác, chàng trai Tóc Húi Cua cũng không muốn trở mặt với hai người.

Mắt Kính nghe Lương Bỉnh nói đến nước này rồi, cuối cùng cũng không định tiếp tục làm con thiêu thân đi gây sự nữa, những người khác cũng không ngu ngốc, đã nhìn ra được chỗ dựa hiện nay của Khương Hề là Úy Lam, không cần mình an ủi, bèn nối đuôi nhau rời đi.

Trình Phong Nhã trước khi đi còn liếc mắt nhìn hai anh em Tiền Kim và Tiền Quý đang nằm ở lầu một, xì một tiếng khinh thường, cô ta rất mệt, tối hôm qua hầu hạ ngon lành cành đào vậy mà hai thằng này lừa cô ta, ha ha trừng phạt đúng tội.

Thoáng cái hiện trường chỉ còn lại hai người, Khương Hề và Úy Lam vẫn còn giữ một khoảng cách nhất định, hai người liếc nhau một cái, người trước hít sâu một hơi, cố gắng không đỏ mặt chất vấn nói: "Anh trông cũng muốn giết chết tụi nó đấy thôi, vừa rồi còn vào đây làm gì?"

Úy Lam: "Bọn họ có thể bị loại, nhưng không có nghĩa là cậu có thể tùy ý giết chết."

Khương Hề: "Có khác gì nhau đâu?" Cậu từ lầu hai nhẹ nhàng nhảy xuống, lại ngó xung quanh một vòng xác định phụ cận không có ai, trong tay xuất hiện lưỡi dao nhẹ nhàng cứa qua trước mặt hai người Tiền Kim và Tiền Quý.

Sau đó thu hồi lưỡi dao khiêu khích nhìn Úy Lam: "Chẳng phải cũng chết trong tôi đấy thôi."

Người sau trong lòng nói không rõ là cảm giác gì, nói tức giận thì cũng chả giận gì mấy, nếu không tuyệt đối sẽ không thờ ơ đứng nhìn như vậy.

Ánh mắt Úy Lam trở nên sâu hơn: "Thứ cậu ăn vụng, cuối cùng cũng phải nhổ ra."

Đại Vũ Trụ không biết đã từng bị bao nhiêu tiểu Chủ Thần mơ ước, nhưng kết quả cuối cùng đều là đối phương bị Úy Lam nuốt chửng, cho nên Đại Vũ Trụ cũng càng ngày càng mạnh, đã sớm trở nên vững chãi không gì phá vỡ nổi.

Cho đến ngày nay, đương nhiên vẫn có vài tiểu Chủ Thần không hiểu tình hình muốn gặm vài miếng, nhưng chẳng có ai dám nói mình muốn nuốt chửng Đại Vũ Trụ, bởi vì điều đó là không thể nào, nhiều lắm là ăn vụng thôi, ví dụ như Khương Hề.

Có điều Úy Lam cũng không làm từ thiện, chỉ cần có người xâm nhập, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua, đây là phép tắc của vũ trụ, cắn nuốt là bản năng.

Cho dù Khương Hề không có ký ức, cũng bị lời nói của đối phương làm cho rùng mình, loại cảm giác này cậu không phải chỉ mới trải nghiệm qua một lần từ Úy Lam, cho nên.. người đàn ông nói thật đấy ư?

Khương Hề hết dám ngang ngược luôn, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, thậm chí giọng điệu của cậu cũng trở nên mềm nhũn: "Úy tiên sinh, thân phận chúng ta khác nhau, anh là người chơi tôi là quỷ, làm ra mấy chuyện đó không phải ý muốn của tôi, tôi không động chạm đến anh, anh cũng đừng nhằm vào tôi nhé?"

Cuối cùng Úy Lam chỉ lạnh lùng liếc cậu một cái, không nói tiếp nữa, quay người bỏ đi.

Khương Hề: "..."

Ý này là hông chịu bỏ qua hở?

* * *

Khương Hề không cần tra manh mối, làm bộ làm tịch xong liền đi vào phòng bếp nấu nướng, lần này cậu nấu cơm cho tất cả mọi người, sắc hương vị đều đầy đủ, chỉ hơi lấy làm tiếc vì trong biệt thự không có thuốc độc, bằng không làm một mẻ diệt hết mấy người kia là đẹp luôn.

Thiến Thiến vẫn chướng mắt Khương Hề, nhưng suy cho cùng đang ăn đồ người ta nấu, không hạch sách gì trên bàn cơm.

Buổi chiều, gã Mắt Kính phát hiện ra một cái tầng hầm trong căn biệt thự, khắp nơi đều là mùi mốc, có mấy thiết bị khá kỳ lạ, hình như là dụng cụ tra tấn bị tháo gỡ ra, nơi này trước kia là địa lao?

Gã không nghiên cứu thêm được gì, bèn thông báo với những người khác cùng đến xem.

Khương Hề kinh ngạc lắm luôn, tuy rằng cả nhà cậu chuyển đến biệt thự này cũng khá lâu rồi, nhưng nơi này có tầng hầm từ khi nào, cậu hoàn toàn không biết.

Có thể là thân phận khác nhau, người chơi không có cảm giác gì với nơi này, nhưng từ khi Khương Hề tiến vào đây toàn thân liền dần dần lạnh run, còn chưa đứng đây được bao lâu, thì đã giống như đang ở trong mùa đông rét buốt vậy.

Cậu nhịn không được hai tay ôm ngực sưởi ấm, môi bị cóng lạnh đến trắng bệch cả ra.

"Cô làm sao vậy?" Người chơi nữ lúc trước từng an ủi Khương Hề thấy cậu hơi khác, lấy làm lạ hỏi.

Cô tên Dư Hân, chỉ mới trải qua hai màn chơi, tính cách rất tỉ mỉ.

Khương Hề run rẩy toàn thân nói năng cũng chẳng nhanh nhẹn được "Lạnh.. lạnh quá, cô không cảm thấy nơi này rất lạnh sao?" Cậu vừa nói vừa cố gắng dịch ra phía ngoài.

Nhưng ngay sau đó liền cảm thấy bả vai bị đè nặng, Khương Hề bị bàn tay không thể lay động được nhấn im tại chỗ.

Cậu bỗng nhiên quay đầu lại: "Úy tiên sinh.."

Toang rồi, mình gần như bị đông cứng, đối phương lại giống như chẳng hề hấn gì, nếu bây giờ anh nhân lúc gian nguy mà ra tay hạ sát, thì đúng là toi thật luôn.

"Sao lại lạnh được? Bây giờ là mùa hè mà." Dư Hân hoàn toàn không hiểu tại sao cậu lại nói như vậy.

"Chắc là do thân thể không thoải mái," ngón tay Úy Lam từ từ túm lấy sau cổ cậu, dùng giọng điệu uy hiếp mà người thường khó có thể phát hiện ra được: "Tôi đưa cậu đi nghỉ ngơi nhé?"

Dư Hân thấy động tác của Úy Lam không đàng hoàng, đâu có đàn ông xa lạ nào lại sờ mó một ' cô gái ' trước mặt quần chúng thế chứ? Chuyện nắm tay cũng chỉ có người yêu mới là danh chính ngôn thuận nhá? Huống chi cổ người ta.

Dư Hân tiến lên một phát hất tay Úy Lam ra: "Anh làm gì vậy? Bắt nạt người ta hả?" Giọng nói của cô không lớn, nhưng tầng hầm vốn nhỏ, mọi người lập tức quay qua nhìn.

Úy Lam: "..."

Anh đương nhiên nhận ra rằng mình bị người ta xem như đồ dê xồm, nói với giọng điệu thờ ơ: "Khương Hề không thoải mái, tôi dẫn cậu ấy đi nghỉ ngơi mà thôi."

"Chuyện này không cần một người đàn ông như anh xen vào, tôi không làm được chắc?" Ở trong mắt Dư Hân, Úy Lam chẳng qua chỉ là một kẻ tầm thường, anh ra tay với Khương Hề, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cho nên thái độ cũng không tốt lành gì.

Úy Lam: "..."

Khương Hề: "..."

Đừng hỏi, hỏi nữa là cười luôn đó.

Có điều giờ đây mình đang trong tình trạng bất ổn, nếu khiến cho anh đại trước mặt này càng tức giận hơn thì nguy hiểm quá, trong nội tâm Khương Hề đơn giản phân tích cái lợi và hại, bèn lập tức mở miệng ngăn đón Dư Hân: "Cô hiểu lầm rồi, thật ra anh ấy là bạn trai tôi."

Úy Lam: "..."

Thấy có điềm chẳng lành.

Dư Hân chưa phản ứng kịp: "Hả? Hai người trước dó quen nhau à?"

Khương Hề lắc đầu: "Không phải, tối hôm qua anh ấy thu nhận tôi ở chung một phòng, lúc ấy tôi rất sợ hãi.. ờ thì, anh ấy cực kỳ mang lại cho người ta cảm giác an toàn, cho nên tôi bèn đồng ý làm ' bạn gái ' của anh ấy."

Cái điệu bộ muốn nói lại thôi này, bị bức ép chứ còn gì nữa.

Vẻ mặt Dư Hân đờ ra: "Như vậy sao.." Cô ta biết có rất nhiều cô gái trong Game thích dựa dẫm vào đàn ông, nhưng cũng rất ít người mới qua một đêm đã bán đứng bản thân, có điều Khương Hề thật sự quá đẹp, bị đàn ông cưỡng ép thì cũng không có cách nào phản kháng, cô ta không thể giúp được gì, bèn không nói nữa.

"Bạn gái?" Gã Mắt Kính cách đó không xa đi tới, khinh thường ra mặt đối với Úy Lam: "Anh ta cũng xứng?"

Người sau chả thèm đếm xỉa gì gã, khi nghe Khương Hề nói ra mối quan hệ 'bạn trai bạn gái', sắc mặt Úy Lam đen xì, càng không muốn tốn nước miếng để giải tích, bèn duỗi tay kéo Khương Hề vào trong lòng ngực, lạnh lùng liếc nhìn gã Mắt Kính một cái, cực kỳ gợi đòn.

Khương Hề nháy mắt bị hoảng sợ, còn tưởng người đàn ông muốn động thủ, kết quả sau khi dựa gần, đậu má ấm quá xá, Úy Lam giống như cái lò sưởi trong mùa đông vậy, cậu mau chóng ôm chặt lấy, không muốn buông tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK