Vỹ Điệp trong lòng tức giận, nhưng cũng không muốn gây, bởi cô biết rất rõ tính tình mất nết của Tịch Nhan. Chỉ cần cô tấn công lại thì cô ta sẽ có cớ diễn trò người bị hại.
Cô quay lưng muốn quay trở về, Tịch Nhan lại lẽo đẽo chạy theo, cứ như bị ai nhập nhất định phải hơn thua với cô, tóm lấy tay cô giằng co bắt đầu giở thói quen.
"Ai cho cô đi hả?"
"Tịch Nhan, bỏ ra, cô làm cái trò gì vậy?"
Trong lòng thừa biết sắp có chuyện nhưng Vỹ Điệp lại không thể tránh khỏi, cô gian nan vùng vẫy thì người phụ nữ điên kia lại càng hăng máu.
Móng tay nhọn hoắt cào vào cánh tay bé nhỏ của cô đến trầy da tróc vẩy, còn chưa kịp định thần thì Tịch Nhan đã cưỡng chế nắm chắt bàn tay của cô tự tát vào mặt mình bằng một lực thật mạnh rồi la lên.
"Á, chị cả, tại sao chị lại đánh em?"
"Đau quá! Đừng đánh nữa mà!!!"
"Tịch Nhan, cô làm cái trò gì vậy?"
Linh cảm mách bảo chuyện chẳng lành không thể tránh, Vỹ Điệp gian nan rút tay không được. Ả này điên đến mức nhất định không buông tha cho cô, cố tình gây hấn kéo cô vào cô ta ngã ra đồng cỏ.
Đôi tay bé nhỏ bị điều khiển tát thêm mấy cái nữa, sức lực của Tịch Nhan vào lúc này cứ như một người đàn ông chế trụ Vỹ Điệp, làm cho cô có ra sức cứu vãn tình thế đều vô dụng.
"Cứu với, cứu tôi với, chị cả đừng mà!!!"
"Có ai không? Cứu tôi với!!!!"
Tiếng hét văng vẳng làm cho Vỹ Điệp thật sự sôi máu, thật sự muốn đánh người đàn bà điên này, khi cô vừa giơ tay lên thì đằng xa truyền đến giọng văng vẳng.
"Có chuyện gì vậy?"
Vỹ Điệp chưa kịp nhìn sang Tịch Nhan lại kéo cả hai tay cô xuống, ánh mắt nham hiểm chưa từng có, lí nhí.
"Yến Vỹ Điệp, để tao coi mày kì này giải oan ra sao?"
"Cứu tôi với!!!!"
Dứt lời, Tịch Nhan la toáng lên, Vỹ Điệp đang phủ thân trên người cô ta, hai tay bị kéo vào cần cổ trắng tinh kia. Tiếng bước chân gấp gáp đã đến rất gần, lúc cô quay đầu nhìn sang người cũng đã chạy đến.
Trong lòng biết lần này khó thoát được tội danh, cô bình tĩnh không loạn, nhu thuận theo kế hoạch của Tịch Nhan, để tay mình thật sự bóp cổ cô ta theo ý muốn.
Người khẩn trương chạy đến can ngăn, Yên Đới Nam chứng kiến lập tức xô ngã Vỹ Điệp, gấp gáp đỡ lấy Tịch Nhan ôm trong lòng, không cần biết chuyện gì đang diễn ra, hắn không thèm hỏi rõ ngọn ngành, nặng lời với cô trước.
"Yến Vỹ Điệp, cô đang làm cái trò gì vậy?"
Tịch Nhan dựa lồng ngực hắn ho lên sặc sụa, Vỹ Điệp bị đẩy ngã mà cùi chỏ đập mạnh vào bãi cỏ đến trầy xước, nhưng cô không đau, lồm cồm ngồi dậy xem cảnh ân ái của đôi tra nam tiện nữ.
"Đới Nam, chị cả không thích em, em thấy chị ấy ra đây một mình buồn chán, muốn trò chuyện cùng chị ấy giải khuây...không ngờ...
Chị ấy thấy em mấy nay không được anh ngó ngàng tự nhiên mắng chửi em....
Em nói lại mấy câu công bằng liền bị chị ấy đánh..."
Tịch Nhan rơi ra mấy giọt lệ như trân chân vụn vỡ, chân thật đến mức người ta phải tin răm rắp, còn nhìn thấy trên mặt cô ta in rõ dấu tay đỏ lựng càng thêm tin.
Toàn bộ ánh nhìn khinh miệt đều hương về phía Vỹ Điệp, người khác nhìn cô phán xét, chỉ có Quách Hạo Minh trông thấy cô đang lén dấu đi cánh tay bị thương của mình.
Anh lăn lộn trong xã hội, gặp qua không ít hạng phụ nữ giả vờ đáng thương, đủ thông minh nhận ra ai nói dối, thế nhưng...
"Đới Nam, anh phải làm chủ cho em....
Em biết em chỉ là vợ bé, là tình nhân nên không được anh yêu thương nhiều, chị cả ghét em cũng là lẽ thường tình...
Nhưng mà...chị ấy đánh em như vậy, còn bóp cổ em..."
Cô gái này pha trò chân thật như thế, Quách Hạo Minh xem hiển nhiên đoán được viễn cảnh sắp xảy ra.
Không nằm ngoài dự đoán của anh, Yên Đới Nam nghe mấy câu không rõ thực hư mà nổi cơn giận, hắn nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt tối đen còn hơn đêm 30.
Trông sắc mặt bình tĩnh pha chút thờ ơ của Yến Vỹ Điệp lại càng điên máu, hắn ôn nhu xoa người Tịch Nhan, nhỏ giọng an ủi.
"Được rồi, không khóc, anh làm chủ cho em."
Hắn nhẹ nhàng quẹt đi mấy giọt nước mắt giả trân trên mặt Tịch Nhan, không cần tra hỏi cặn kẽ liền lớn tiếng với Vỹ Điệp.
"Yến Vỹ Điệp, cô đúng là quá đáng rồi đấy, có phải tôi yêu thương cô quá nên cô ỷ thế hiếp người không?"
"Ừm!"
Vỹ Điệp chán nản chẳng muốn đôi co, trước mặt còn có rất nhiều người chứng kiến, cô là vợ hợp pháp lại không được bảo vệ, hắn lại công khai tình tứ với tình nhân, ra sức bảo vệ người khác mà to tiếng với cô.
Tâm tình lạnh lẽo hoàn toàn, cô lén cười ngặt nghẽo, hoàn toàn thất vọng với kẻ luôn mở miệng nói yêu cô, giới hạn chịu đựng cuối cùng cũng đã bị phá vỡ.
Từ trước đến giờ cô luôn bị đổ oan chưa bao giờ được một lần thanh minh, hắn cũng không hề để tâm trong lòng, một lần tra hỏi sự thật cũng chưa có. Hiện tại thì cô không muốn sống trong ấm ức nữa, lợi dụng chuyện này đòi lại công bằng.
"Yên Đới Nam, anh chỉ nghe một bên mà nặng lời với tôi...
Bao lâu nay tôi chịu cũng đã chịu đủ rồi!
Hôm nay Yến Vỹ Điệp này trước mặt nhiều người sẽ đòi lại trong sạch!"
Giọng nói nghẹn lòng, cô bình tĩnh đứng lên mở điện thoại, thong dong bước đến gần Yên Đới Nam phát đoạn ghi âm vừa thu lúc nãy, còn mở loa cực lớn cho tất cả cùng nghe.
Sắc mặt của Tịch Nhan và người đàn ông lập tức tối sầm, vở kịch của cô ta đã bị phá vỡ, ai ai cũng biết mọi chuyện là do cô ta tự gây ra, còn giả vờ làm người bị hại.
"Vỹ Điệp...."
Yên Đới Nam nhất thời chưng hửng, biết mình lần này tránh lầm người con gái mình yêu chốc chốc nội tâm ngứa ngáy.
Vỹ Điệp vẫn chưa dừng lại, trong điện thoại còn có rất nhiều đoạn ghi âm khác, cũng là của Tịch Nhan giở trò hãm hại nhưng cô chưa từng một lần công khai.
Bao lâu nay vẫn luôn hy vọng Yên Đới Nam sẽ thay đổi, cô luôn chừa cho hắn một cơ hội quay đầu trở lại làm Yên Đới Nam hiền lành, mà nhẫn nhịn sự chèn ép của đám tình nhân.
Vậy mà, đến nước này, trước mặt người khác hắn vẫn chọn bảo vệ tình nhân, Vỹ Điệp chịu đủ ủy khuất sau cùng cũng chấm dứt tia cơ hội cuối cùng cho hắn.
"Yên chủ, nghe rõ rồi chứ?
Tôi mong anh quản tiểu tình nhân của anh cho tốt đi, lần sau tôi đánh thật chứ không bỏ qua dễ dàng nữa đâu nhé!"
Vỹ Điệp ảm đạm tắt điện thoại, trước mặt nhiều người cô cất bước nặng nề rời đi, ở nơi không nhìn thấy âm thầm rơi ra những giọt lệ chua chát cho số phận.
Quách Hạo Minh luôn chú ý đến cảm xúc của Vỹ Điệp, bấy giờ anh cũng hiểu được một phần nào hoàn cảnh, cô gái kia không hề có hạnh phúc.