• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Giết bố mẹ tôi?"

Vỹ Điệp đứng phắc dậy, đồng tử lúng liếng nhiễm nước trong mắt, một mảnh trắng bệch toàn mặt, câu nói của Quách Hạo Minh làm cô đinh tai nhức óc cả lên, nhất thời quýnh quáng tóm lấy tay người, tra hỏi.

"Hạo Minh, bố mẹ của tôi, bố mẹ của tôi sao rồi hả?"

"Họ làm sao rồi? Yên Đới Nam tại sao lại giết họ?"

Cô chẳng tài nào bình tĩnh nổi, trên mặt ướt đẫm sáng bóng bởi giọt lệ mất khống chế trào ra, Quách Hạo Minh không loạn, ảm đạm kéo tay nhỏ, trấn an.

"Em bình tĩnh đi, họ đã ổn rồi, may mà lúc nào cũng có người của tôi theo dõi kịp thời cứu mạng."

Nghe thế, Vỹ Điệp đang lo sốt vó cũng lắng xuống vài phần, cô ngồi xuống ghế, tay của Quách Hạo Minh vẫn còn nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa lên da thịt ửng lạnh, tiếp tục nói.

"Em yên tâm đi, bố mẹ và em trai của em từ giờ đã được an toàn rồi.

Nhờ Yên Đới Nam muốn ra tay giết người mà tôi mới có cơ hội cứu họ, từ giờ em không phải bận lòng nữa."



Ý thức nhiễu loạn thanh tỉnh vài phần, biểu tình lo sợ trên khuôn mặt nhanh chóng thay bằng mị thái u trầm đầy ác ý, hỏi.

"Tại sao Yên Đới Nam lại muốn giết bố mẹ tôi?"

Quách Hạo Minh lắc đầu, nói hai chữ "không rõ", rồi anh kể lại tường tận mọi sự việc.

Chỉ mới ngày hôm qua, một vụ hỏa hoạn đột nhiên xảy ra, bố mẹ của cô bị nhốt trái ở bên trong, còn bị tiêm thuốc mê khiến người không thể kêu cứu. May mắn người của Quách Hạo Minh luôn túc trực canh chừng, khi phát hiện có cháy lớn đã lập tức xông vào kịp thời cứu người.

Quách Hạo Minh cũng nhanh chóng có mặt ở hiện trường, lửa vẫn còn cháy rất lớn, người của Yên Đới Nam sau khi gây ra hỏa hoạn sớm đã rời đi.

Có lẽ do bọn chúng đinh ninh bố mẹ của Vỹ Điệp đã bị tiêm thuốc mê, cả căn nhà còn bị lửa lớn bao vây, xung quanh cách 10m chẳng có lấy nhà nào, họ có tỉnh dậy kêu cứu cũng chẳng có ai giúp. Cho nên, bọn chúng ỷ y không ở lại canh chừng, tạo thuận lợi cho Quách Hạo Minh thành công cứu người, anh còn cẩn thận sai người mang tới 2 cái xác thế thân cho bố mẹ Vỹ Điệp, nhằm phòng hờ nếu người của Yên Đới Nam quay lại kiểm tra.

Bố mẹ của cô hiện giờ vẫn còn hôn mê, liều thuốc được tiêm vào khá mạnh, ít nhất cũng phải thêm mấy canh giờ nữa mới tỉnh lại. Quách Hạo Minh cũng đã cho điều tra vụ cháy, người của Yên Đới Nam mưu mô đã tạo nên vụ chập điện ngoài ý muốn để thoát tội.

"Tại sao hắn lại làm vậy chứ? Họ không thù không oán với hắn mà..."

Vỹ Điệp nghiến răng nghiến lợi nói ra, tay gắt gao bấu chặt, cô không thể ngờ kẻ kia lại độc ác đến mức cả bố mẹ vợ hắn cũng không buông tha.

"Vỹ Điệp, điều này phải đợi bố mẹ em tỉnh lại mới biết được.

Hiện giờ họ đã an toàn, em đừng quá lo lắng, cũng đừng manh động."

Quách Hạo Minh thừa hiểu được cảm xúc lúc này của Vỹ Điệp, trông sắc mặt tối đen của cô mà sợ người làm ra chuyện dại dột.

Cô gái nhỏ lại im lặng không trả lời, nước mắt chua xót thi nhau rơi từng chuỗi như mưa trút trên gương mặt thất thần, Quách Hạo Minh liền vòng tay ôm lấy đầu cô, thấp giọng khuyên.



"Vỹ Điệp, đừng khóc nữa, bố mẹ của em đã an toàn rồi.

Em yên tâm, tôi sẽ dốc toàn lực cùng em bắt hắn trả giá, nhưng..."

Nói đến đây, anh đột ngột hít lấy một hơi thật sâu, hôn lên trán cô gái, giọng nói ra cũng có phần nghẹn ứ ở cổ họng.

"Vỹ Điệp, đừng vì nôn nóng trả thù mà đánh đổi mạng sống.

Em hãy nhớ, tôi rất ích kỷ, tôi không muốn mất em."

Bàn tay vuốt ve trên mái tóc nhanh chóng dừng lại, vỗ về trên bả vai mảnh mai, Vỹ Điệp khóc đến ướt áo anh. Sau một hồi bình ổn tâm trí, cô cũng rời khỏi vòng tay của Quách Hạo Minh, mạnh mẽ quẹt đi nước mắt.

"Cảm ơn anh, Hạo Minh!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Loạn Thế Có Giai Nhân
3. Cua Con Trai Chủ Trọ
4. Lương Sử: Mạnh Giác
=====================================

"Không có gì, em là người phụ nữ tôi yêu, hy sinh cho em bao nhiêu đó chẳng đáng là gì."

Quách Hạo Minh miễn cưỡng cười gượng, Vỹ Điệp cũng không nán lại lâu, nhẹ cười khổ với anh rồi nhanh chóng quay về dinh thự.

Trên con xe taxi, ánh mắt của cô trở nên u ám, trong lòng sôi sục toàn ý hận, cô không rõ Yên Đới Nam vì lí do gì lại muốn giết bố mẹ cô, nhưng việc hắn làm đã thành công khiến cô không còn đủ nhẫn nhịn giả đò, muốn hắn phải sớm trả giá cho tội ác.

Về đến dinh thự, cô trực tiếp vào phòng mình, chốt cửa cận thận, còn dùng mấy cái ghế chắn lại, sau đó kiểm ra trên đầu tủ, chìa khóa vẫn còn, cô lấy nó, mở cánh cửa mật thất.

Bên trong một màu khá tối, chỉ vài ánh sáng mờ nhạt, trước khi vào trong, Vỹ Điệp đem theo chiếc đồng hồ thông minh, điện thoại cũng mở sẵn camera, chân cô còn mang hẳn đôi giầy cao gót, gót thật ngọn.



Vừa bước qua cánh cửa không xa cô liền phát hiện, quả nhiên, bên trong vẫn còn xót lại vũ khí đang bị di dời, còn có cả nhưng bàn vẽ, cả ma túy tàn trữ cũng còn xót lại trên 5 6 bánh.

Cô nhanh chóng dùng điện thoại chụp lại tất cả, còn đứng giữa số chứng cứ kia quay video tố cáo hành vi phạm tội của Yên Đới Nam, còn cả việc hắn ngoại tình, giết người phóng hỏa, giam giữ người trái phép,... Tất cả đều được nhanh chóng gửi qua bút danh của Quách Hạo Minh, sau đó cô gửi thu âm qua chiếc đồng hồ, cấp báo.

"Hạo Minh, mong anh có thể kịp thời xem tin nhắn tôi đã gửi, hãy thay tôi khiến hắn mất tất cả."

Giọng cực kì nhỏ đủ để bên kia có thể nghe rõ, giây sau, cô đập nát điện thoại và đồng hồ, dùng gót nhọn của giày nghiền mọi thứ nát bét, không cho Yên Đới Nam có cơ hội biết người được người đang hợp tác cùng cô.

Tim Vỹ Điệp đập loạn không ngừng, chứng cứ đã gửi qua tin nhắn có thể Quách Hạo Minh sẽ không kịp thời phát hiện, nhưng thu âm từ chiếc đồng hồ chắc chắn sẽ cấp báo cho anh. Hiện giờ Vỹ Điệp chỉ có một hy vọng duy nhất, Quách Hạo Minh có thể kịp đưa cảnh sát đến đây trước khi Yên Đới Nam bỏ trốn.

Hơi thở dần trở nên gấp gáp thô suyễn, ánh mắt của Vỹ Điệp hướng lên những chiếc camera được gắn trong căn phòng mỉm cười một cách thê lương.

Lần này cô biết bản thân mình khó sống xót, hiện giờ đã chọn con đường liều mạng này thì không thể quay lại, cô chấp nhận đương đầu với cái chết.

Bên ngoài bắt đầu vọng vào tiếng đập đùng đùng, Vỹ Điệp nghe được hít lấy một hơi bĩnh tĩnh hơn bao giờ hết, cô tựa người vào thành bàn đầy bản vẽ và vũ khí, chờ đợi kẻ cô đang muốn chờ đợi.

Chưa đầy bao lâu cánh cửa hiện ra bóng người ngược sáng, Yên Đới Nam bước vào trong, sắc tối đen đầy sát khí không khác gì ác quỷ địa ngục. Hắn phát hiện ra cô vào nơi này, hơn hết còn tận mắt thấy cô phản bội hắn thông qua camera.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK