Yên Đới Nam nhếch môi cười tà, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn người phụ nữ dò xét, lực đạo từ bàn tay hắn càng thêm thô bạo, mặc cho máu từ trong miệng và nước mắt đáng thương chảy ra bao nhiêu hắn cũng không có lấy chút dao động.
Hắn cúi người xuống, biểu tình trên khuôn mặt là bộ dạng ngả ngớn bất lương, hằn giọng vào tai cô gái.
"Tịch Nhan, nói dối thành thói quen rồi nhỉ?
Cô ghét Vỹ Điệp đến mức nào tưởng tôi mù không thấy sao?
Cô nghĩ tôi ngu đến mức không biết cô đang mơ ước ngồi vào vị trí của Vỹ Điệp sao?"
"Không...không có..."
Vòm miệng đau nhói, Tịch Nhan bị đổ oan không cam lòng lắc đầu chối bỏ, hai tay không ngừng bám chặt tay của người đàn ông, cố kéo xuống thì càng tự làm đau bản thân.
Hắn tàn ác không ai bằng, ngay cả một cô gái yếu đuối cũng động tay động chân, thấy Tịch Nhan phản kháng liền bóp cho mặt mày đỏ ửng, gần như suýt trẹo xương hàm.
"Đừng có mà nói dối.
Tịch Nhan, loại phụ nữ hại con người khác như cô không bao giờ so sánh được với Vỹ Điệp!
Cô giết con của Yên Đới Nam này thì đừng mơ tưởng đến sẽ còn được ở cạnh tôi!
Kể từ bây giờ...cô hãy chuẩn bị tinh thần đi."
Âm thanh ghê rợn chạy tọt vào màng nhĩ, Tịch Nhan run rẩy toàn thân chưa dứt, Yên Đới Nam lập tức thẳng tay đẩy người cô ta ra xa.
Vẻ mặt vừa nổi giận đột ngột nghiêm túc lãnh khốc vô tình, hắn đứng dậy, hai tay xỏ túi quần u trầm nhìn một cách u ám đến mức làm cho Tịch Nhan phát run, như cảm nhận được lần này cái chết cận kề, cô ta gấp gáp bò đến ôm lấy chân hắn khẩn sinh khoang thai.
"Đới Nam, anh tin em đi!
Em không có, em rất yêu anh, em chỉ cần làm tình nhân, làm vợ bé của anh.
Em không cần chỗ của Vỹ Điệp, em không hề hại con anh! Anh tin em đi!"
Cô gái ngẩng mặt khóc xướt mướt đáng thương, không ngừng lay chân cầu sự tha thứ, nỗi đau thể xác hiện giờ chẳng đáng sợ bằng cái chết và sự hất hủi của người mình yêu.
Tịch Nhan cúi đầu tựa vào chân hắn, vừa khóc vừa làu bàu.
"Đới Nam, anh tha cho em lần này đi, sau này em sẽ an phận.
Đới Nam, chẳng phải anh cũng yêu em sao?
Chẳng lẽ anh không niệm một chút tình yêu đó mà cho em một cơ hội sửa sai?"
"Yêu?"
Mày rậm nhướng một bên khinh bạc, Yên Đới Nam ngửa cổ cười lớn, cười đến làm người ta phát kinh. Tịch Nhan thất thần hương mắt nhìn hắn chòng chọc, thời khắc này hắn hoàn toàn bộc lộ gương mặt thật, thẳng chân đá vào bụng Tịch Nhan một cú đau điếng.
Người chỉ vừa kịp co ro ôm bụng thì lần nữa tóc lại bị nắm lấy, đôi mắt ướt át vừa thu vào vẻ hung hãn, cổ họng tức thì truyền đến cảm giác ngột ngạt.
Yên Đới Nam bóp lấy cần cổ trắng thon như sứ, cưỡng chế kéo tóc cô gái ngẩng mặt lên.
"Tịch Nhan, cô đang nằm mơ phải không? Tưởng tôi thật sự yêu cô à?"
"Đới Nam..."
Mị thái chết chóc của hắn làm cô ta rét run, hơi thở thành thục đáng sợ nóng rực của hắn bao trùm bầu không khí lạnh lẽo càng làm ý thức cô ta nhiễu loạn.
"Đới Nam...anh...đang nói gì...vậy?..."
Người đàn ông lạnh cười ác ý, bóp chặt chẽ cổ của cô ta, cúi đầu phủ bên tai lời nói tàn nhẫn.
"Tịch Nhan, cô đúng là hạng phụ nữ ngu nhất mà tôi từng gặp đấy!
Cô nghĩ tôi có chút tình cảm nào với cô không?"
"Đới Nam...anh nói...gì vậy?"
Mắt ướt trợn tròn, chứng kiến bộ mặt hạ lưu của người đàn ông, Tịch Nhan không tin vào mắt mình, còn tưởng Yên Đới Nam chỉ nhất thời giận lên mà ra sức bác bỏ ý suy nghĩ lệch lạc trong đầu.
"Không, không có đâu!
Anh có yêu em, trước đây anh từng nói em yêu mới để em làm vợ hai mà?"
Cô ta lắc đầu, nước mắt đầm tự lừa dối bản thân tới suy nghĩ, thực tế Tịch Nhan thừa nhận thức được Yên Đới Nam không hề yêu, chỉ chẳng qua là dụ lợi.
Yên Đới Nam vốn là người tàn nhẫn không nói quá nhiều, nhanh gọn dứt khoát trong suy nghĩ, một khi đã vứt bỏ hắn không ngại đá đổ mơ tưởng trong Tịch Nhan, thẳng thắn công khai.
"Tịch Nhan, Yên Đới Nam này suốt cả cuộc đời chỉ yêu duy nhất có một người.
Chính - là - Yến - Vỹ - Điệp!"
"Hạng phụ nữ ngu dốt, độc ác như cô mà cũng muốn được như Vỹ Điệp sao?"
Hắn bóp cổ Tịch Nhan đến trợn trắng hai mắt, thoải mái nhìn người yếu đuối quờ quạng tay chân rồi mới nớ lỏng, để cô ta gấp gáp hít lấy không khí.
Đầu óc vừa khôi phục một chút Tịch Nhan vẫn ngoan cố không muốn chấp nhận sự thật, hai tay giam cầm chặt chẽ tay người đàn ông, thê lương nói.
"Đới Nam...không, anh giận em nên mới nói vậy phải không?"
"Cô nhìn hiện thực vẫn còn tự hoang tưởng sao?"
Làn môi bạc nhẹ câu một bên, ánh mắt hàm chứa từng tia nguy hiểm cửa hắn cuối cùng làm Tịch Nhan tỉnh mộng, nước mắt lã chã cho tình yêu từ một phía. Cô ta không ngừng lắc đầu, không phải không tin sự thật mà đang trách mắng bản thân ngu dốt, đến cuối vẫn ngu muội vì một người đàn ông.
Toàn thân đau đớn đến mấy không bằng con tim rỉ máu, Tịch Nhan rời tay khỏi hắn, như ngầm chấp nhận số phận sắp diễn ra.
Yên Đới Nam nhẫn tâm đẩy người ra xa, thái độ ghét bỏ rõ rệt, trông người bần thần lòng hắn bắt đầu nhen nhóm lên sự trả thù.
Hắn chắp hai tay sau hông, vứt xuống người phụ nữ ánh mắt bủn xỉn, nhả giọng sắc lạnh.
"Tịch Nhan, cô tỉnh mộng đi, tôi lúc này không thèm nói dối cô làm chi nữa, bởi vì..."
Nói đến đây đột nhiên ngừng, âm thanh rùng rợn làm Tịch Nhan xoay mặt chú ý, cả người lạnh buốt bởi sát khí tỏa ra từ người đàn ông, dọa cho cô ta sợ xanh xao mặt mày.
"Tịch Nhan, cô đã hết giá trị rồi...đến lúc nếm mùi địa ngục rồi nhỉ?"
"Đới..Nam..."
Giọng ngắc ngứ, cơ thể đau đớn đột ngột cứng đờ như bị ai điểm huyệt, hắn liền khom người xuống, nâng cằm Tịch Nhan lên rất quỷ dị.
Cô ta không hiểu được ý hắn, nhưng cũng ngầm đoán bản thân sẽ bị hắn hành hạ, tay chân liền muốn trốn chạy, múa may quay cuồng trước mặt hắn.
"Bình tĩnh đi, đừng sợ như vậy chứ?"
Ý cười của hắn vô cùng tàn ác, một tay hắn giam cầm chặt chẽ hai tay Tịch Nhan, tay kia lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại, cho cô ta xem hình của một người.
"Còn nhớ ai không?"
Tịch Nhan liền chấn động, người trong ảnh chính là bạn thân của chồng cũ, là cánh tay đắc lực bên chồng cũ, người này do chính cô ta lừa chồng mình giết chết, sau đó cô ta cùng Yên Đới Nam khử luôn cả chồng mình, giúp hắn nắm trọn tài sản và thế lực của lão đại băng Hồng.
"Đới Nam...anh có ý gì?"