Có lẽ, vì đến ngày nên người phụ nữ này nóng tính, bất cần đời, không thèm kiêng dè tránh né Vỹ Điệp như mọi khi, thẳng thắn nói.
"Vậy đó thì sao hả?"
"Tịch Nhan, cô!"
Vỹ Điệp không tức nhưng lại tỏ ra giận dữ, bàn tay khẳng khiu ra sức bóp lấy cổ tay của người phụ nữ, làm cho Tịch Nhan nổi đóa vùng vằng.
"Bỏ ra!"
Mắt cáo trừng to, hung hăng gạt tay Vỹ Điệp, nhưng cô giữ rất chặt, còn cố tình siết cho làn da trắng nõn kia ửng đỏ, gây hiềm khích với Tịch Nhan.
Quả nhiên, ngay giây sau cô ta lập tức nổi điên, mặc kệ ở dưới lầu vẫn còn có người qua lại, gan to bằng trời mắng.
"Yến Vỹ Điệp, tao bảo mày bỏ ra! Mày bị điếc à?"
"Tịch Nhan! Cô dám ăn nói với tôi thế hả?"
Chẳng chịu thua kém, Tịch Nhan hung hăng Vỹ Điệp cũng trổ tính ngang ngược lại, đôi bên giằng co kịch liệt hơn, cô kéo Tịch Nhan lại gần, tình địch chạm mắt nhau ở cự ly gần, lườm nhau như thuốc súng nổ.
"Con nhỏ này, thả ra!"
Người phụ nữ hung hăng giơ cao tay còn lại định vung tát, nào ngờ Vỹ Điệp nhanh mắt bắt kịp, hất cánh tay yếu ớt đó ra, tiếp tục kích động ả ngu ngốc.
"Tịch Nhan, có phải hôm nay cô ăn phải gan hùm không?
Dám ra tay đánh tôi? Có tin tôi sẽ mét anh Đới Nam không?"
"Mét đi, mày cứ mét đi!
Cùng lắm tao chỉ bị tát, có giỏi thì làm anh Đới Nam đuổi tao đi!
Đừng có ngày nào cũng ỷ mình được yêu thương thì gây chuyện với tao! Tịch Nhan này không bao giờ nhịn ai đâu!"
Giọng đầy chanh chua, tựa như cô gái ngu dốt này đang bộc phát hết uất ức ra trong một lúc, lại vô tình đúng vào lúc Vỹ Điệp đang có âm mưu hãm hại.
Cô bắt lấy thời cơ kích động Tịch Nhan hơn nữa, làm cho cô ta mất kiểm soát ngôn từ.
"Tịch Nhan, chỉ là tình nhân mà cũng muốn hơn chính thất!
Cô nghĩ đánh tôi Đới Nam chỉ tát cô thôi sao?
Coi chừng hôm nay cô phải cuốn gói ra khỏi nhà này đấy!"
"Ha..."
Người bỗng ngửa cổ cười khinh bỉ, như không sợ trời không sợ đất, không sợ những lời hăm he, Vỹ Điệp chứng kiến mừng thầm trong bụng, cá vào bẫy rồi, còn sợ không bắt được?
Tịch Nhan ỷ lại không có Yên Đới Nam ở nhà, cộng thêm camera ở đây chỉ ghi hình chứ không thể ghi giọng nói mà cô ta thêm huênh hoang, hếch mặt đấu khẩu với đối phương.
"Chính thất thì sao? Yến Vỹ Điệp, mày làm chính thất nhưng là chung chồng, anh Đới Nam đâu yêu chỉ riêng mày.
Tao và Uyên Hà...dù là tình nhân nhưng cũng là công khai, được sống chung nhà, bao lâu nay mày gây chuyện có thấy anh ấy bỏ tao chưa?"
"Hay là...hiện giờ chúng ta vẫn là chị - em."
Câu cuối cô ta cố tình áp sát mặt Vỹ Điệp nói chậm rãi từng chữ như thách thức lửa giận trong người Vỹ Điệp. Sau đó hất tay Vỹ Điệp ra, ngang nhiên muốn rời đi, một lần nữa cổ tay mềm yếu lại bị tóm lấy.
"Bỏ ra!"
Tịch Nhan lườm mắt không vừa ý, Vỹ Điệp vờ như tức giận, hung hăng kéo người vung tay định tát liền bị cô ta nhanh chóng bắt được, ra sức siết lấy cổ tay của cô, như một cách đáp trả.
"Muốn đánh tao sao? Mày không có cửa đâu!"
Một lực mạnh mẽ siết chặt như muốn bẻ gãy xương của Vỹ Điệp, làm cô cũng chẳng nhường nhịn dùng sức đôi co, tuyên chiến nhau bằng cách siết tay đối phương, ai cũng hung hăng như đang đánh nhau trên chiến trường sinh tử.
"Tịch Nhan, cô buông tay ra!"
"Không đấy! Yến Vỹ Điệp chẳng phải mày cũng đang nắm tay tao không buông sao?
Mày muốn chơi? Được, tao chơi với mày, để xem ai mạnh hơn?"
Đúng là đến ngày đèn đỏ con gái thường rất nóng tính, chưa bao giờ Vỹ Điệp nhìn thấy người phụ nữ này ngang tàng đến vậy, như mãnh hổ moi tim mà ra sức đấu với cô.
Chẳng ai nhường ai, hễ Vỹ Điệp cố tình bóp mạnh thì người kia cũng bóp theo, đáp trả lại gay gắt có khi còn mạnh hơn Vỹ Điệp. Cả đều chịu cơn đau, nét mặt của Tịch Nhan càng lúc càng đỏ rần, mị thái của người đang dần mất kiểm soát, Vỹ Điệp cũng chờ được cơ hội, cố ý la lớn đánh động những người xung quanh.
"Tịch Nhan, cô bỏ ra, cô làm gì thế hả?
Cô làm tôi đau đó!"
Thấy người tự dưng to tiếng còn vùng vẫy dữ dội Tịch Nhan liền biết Vỹ Điệp có dụng ý, vốn định hất tay cô ra nào người còn giữ tay của cô ta giật mạnh, làm Tịch Nhan không đỡ kịp.
Khi xoay người lại, Vỹ Điệp nhanh như chớp cầm cả hai tay của Tịch Nhan đặt trước ngực, nở nụ cười tà ác rồi thực hiện động tác đẩy ngã người ra sau.
Tịch Nhan với tay không kịp giữ người lại, vô tình tạo thành cảnh cô ta đẩy Vỹ Điệp xuống cầu thang, cùng lúc người dưới lầu chạy đến.
"PHU NHÂN!!!!"
Phù Oánh vốn theo dõi Vỹ Điệp vậy mà lại đến chậm một bước, tiếng hét thất thanh vang chói tay, Vỹ Điệp lăn lộn từ tầng một xuống tần trệt liền ngất ngay tức thì.
Máu từ hạ thân và trên đầu bắt đầu tuôn ra, Phù Oánh khẩn trương đỡ lấy người, mặt mày tái mét gọi.
"Phu nhân! Phu nhân người làm sao rồi?
Phu nhân, người tỉnh dậy đi!"
Anh có gọi như thế nào thì người cũng không một chút phản ứng, máu tràn lan ở dưới sàn làm anh hoảng hồn, gấp gáp bòng cô chạy đi.
"Cấp cứu, cấp cứu! Gọi cấp cứu mau!"
Quản gia nghe tiếng bàng hoàng chạy đến, nhìn Vỹ Điệp mình đầy máu liền khẩn trương gọi xe.
Ở bên trong, người hầu xung quanh cũng hớt hải, xúm lại nơi xảy ra tai nạn, ai cũng thấy Tịch Nhan đang đứng chết chân ở trên cao, giương to mắt nhìn chòng chọc vào vũng máu tươi ở bên dưới.
Hai tay cô ta run rẩy, sợ hãi nhận ra bản thân vừa gây tai họa, bất giác lùi bước đến ngã bịch xuống bậc thang.
"Không, không, không phải tại tôi..."
Ý thức hỗn loạn, trong thời khắc này cô ta lại chợt nhớ đến ánh mát và nụ cười quỷ dị khi ấy của Vỹ Điệp, giống như người đang trả thù cô ta trước đây từng vu oan giá họa cho cô.
"Yến Vỹ Điệp...không..."
Hoảng sợ lên đến đỉnh điểm, Tịch Nhan không đủ tâm trí suy nghĩ, ba chân bốn cẳng hấp tấp đuổi theo.
Rất nhanh, Vỹ Điệp được đưa đến bệnh viện trong trạng thái nguy kịch, Phù Oánh chờ cho người vừa vào phòng cấp cứu anh cũng gấp gáp gọi thông báo cho Yên Đới Nam, đồng thời cũng thông báo cho Quách Hạo Minh.
Nhận được tin, Quách Hạo Minh sốt sắng, vừa khẩn trương đến bệnh viện vừa phải cho người mua chuộc bác sĩ ở đó, không tiết lộ thông tin Vỹ Điệp mang thai ngoài tử cung, còn sắp xếp một màn kịch đối phó với Yên Đới Nam.