• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng, Vỹ Điệp sống ở đó lâu như vậy, không hề thấy có điểm khác lạ, trước kia còn tự tay mình thường xuyên dọn dẹp phòng, căn bản nó không có điểm khả nghi.

"Quách Hạo Minh, căn phòng đó tôi đã sống lâu nay rồi...làm sao nó...

Thật sự tôi chẳng thấy có gì khả nghi cả!"

"Vậy sao?"

Nghe lời bác bỏ, Quách Hạo Minh liền cười khinh bạc, chính vì cô không nghi ngờ nơi của mình, chắc chắn nơi đó an toàn nên càng dễ để kẻ khác lợi dụng. Quách Hạo Minh lại không phải con người không đa nghi, còn là người đàn ông mưu mô không kém, đương nhiên cái Yên Đới Nam suy nghĩ được anh cũng nghĩ ra được.

Vậy nên, Quách Hạo Minh rất đinh ninh với suy đoán của mình, thủng thẳng giải thích rõ cho cô gái non nớt kia hiểu.

"Yến Vỹ Điệp, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Với lại, em có chắc bản thân luôn ở đó 24/24 mỗi ngày không?"

Mày rậm nhướng cao uy nghi, Quách Hạo Minh ngạo nghễ nhìn Vỹ Điệp, nói đến đây, cô mới sực nhớ lại khoảng thời gian cô chống đối Yên Đới Nam, từng tự sát nhiều lần nhưng bất thành, những lần đó cô đều nằm viện khá lâu. Có lẽ, hắn đã tận dụng thời gian đó biến căn phòng của cô thành nơi giấu chứng cứ.

Phòng của mình...luôn tự tin nó chẳng có điểm khác lạ, cuối cùng lại tiếp tay cho kẻ mình hận.



Vỹ Điệp như được khai sáng mọi việc, không nán lại lâu liền nhanh chóng muốn quay về, bước chân gấp gáp của cô chưa đi được bao nhiêu thì đã bị tiếng nói của Quách Hạo Minh giữ lại.

"Vỹ Điệp!"

Cô gái nhỏ xoay người theo bản năng, Quách Hạo Minh khiễng chân dài miên man đến gần, anh nhẹ hôn lên trán cô, trong lòng không hiểu sao luôn có cảm giác bất an, miễn cưỡng dặn dò.

"Vỹ Điệp, hãy cẩn thận."

"Tôi biết rồi, cảm ơn anh."

Cô vội xoay lưng, cánh tay đột ngột lại bị níu giữ, Vỹ Điệp nhìn người đàn ông với nét mặt đầy lo lắng chốc chốc khó hiểu, hỏi.

"Còn chuyện gì sao?"

Bàn tay ấm áp nhanh chóng đặt lên tóc cô gái, khẽ vuốt yêu chiều, Quách Hạo Minh hít lấy một hơi, mạnh dạn nói ra.

"Vỹ Điệp, tôi khá ích kỷ, cho nên...

Giữa gia đình em và bản thân em, tôi muốn em hãy chọn bản thân mình!

Đừng vì trả thù mà hy sinh cả tính mạng."

"Trả thù cho sự phản bội bằng tính mạng của mình không đáng đâu!"

Thanh âm trầm thấp đầy nỗi lo, tay anh lướt lần cuối trên tóc cô gái rồi rời đi, Vỹ Điệp đứng đó im lặng thẫn thờ nhìn bóng người dần mờ nhạt, nội tâm của cô dần có chút hỗn loạn, dường như sự ấm áp này đang dần xâm lấn trái tim nguội lạnh của cô.

Tuy nhiên, lí trí của cô vẫn luôn chiến thắng, ngày nào chưa khiến Yên Đới Nam trả giá thì ngày đó cô vẫn còn khép trái tim mình lại.

Vỹ Điệp cũng thôi không nghĩ quá nhiều, nhanh khẩn trương trở về nhà. Lúc về, Yên Đới Nam vậy mà lại bất thình lình xuất hiện trong phòng của cô, hắn ngồi ở mép giường cười rất tươi làm cô cảm thấy nguy hiểm.



Cư nhiên mà có mặt còn cười quỷ dị thật khiến người ta phải sinh lòng phòng hờ, Vỹ Điệp gấp gáp điều chỉnh lại cảm xúc, điềm nhiên vào trong. Cô vứt túi xách lên giường, đứng khoanh hai tay có chút ngạo nghễ, hỏi.

"Đới Nam, sao anh lại ở trong phòng em thế?"

"Anh chờ vợ về, em đi có vui không?"

Hắn rời khỏi giường, đột ngột ép sát vào người cô, hai bên cánh mũi không ngừng hít lấy hít để mùi hương thoang thoảng.

"Anh làm gì thế?"

Người đàn ông không trả lời, Vỹ Điệp thông minh biết hắn đang dần nghi ngờ cô đi với người đàn ông khác nên không dám cộc cằn, cứ để hắn kiểm tra, dù sao nước hoa trên người cô vẫn rất nồng nặc, không sợ hắn phát hiện.

Quả nhiên, vài giây sau gương mặt hắn thản bớt vẻ u tối, giọng sắc lạnh nói.

"Em đi chơi có vui không?"

"Vui lắm, lần sau em với anh cùng đi nhé?"

Lúc đầu Vỹ Điệp còn lo sợ, nhưng chợt nhớ đến lời nói của Quách Hạo Minh, nghi ngờ Yên Đới Nam đang lén lút làm gì đó trong phòng của mình liền bừng tỉnh, cười tươi đáp lời.

Hắn thoải mái "ừm" một tiếng nhẹ nhàng rồi đột ngột ôm Vỹ Điệp, từ lúc cô xảy thai cũng đã hai tháng, hắn ngày nào cũng nhớ đến đứa con đã mất, hễ ôm Vỹ Điệp lại không nhịn được xoa lên bụng cô.

"Vỹ Điệp, anh yêu em...

Anh yêu em và con..."

"Vỹ Điệp, em phải thật khỏe mạnh, chúng ta...sau này sẽ có một đứa con khác."



Giọng nói nghẹn ứ như muốn bật khóc, Vỹ Điệp biết hắn đau lòng, cô cũng không phải là người vô tâm, hắn đau cô cũng buồn, nhưng đứa bé vốn không thể giữ nên cô bắt buộc phải nhẫn tâm lợi dụng nó để hạ bệ tình nhân của hắn.

Cô biết cách mình làm tàn nhẫn với hắn, trong lòng cũng có một tia canh cánh, cho nên lúc hắn tựa người nhớ đến con, cô không hề tránh né, cũng không có ý phản bác những lời hắn nói, chỉ đơn giản im lặng cho hắn trút tâm tư, coi như là sự khoan hồng duy nhất cô dành cho hắn.

Mấy ngày tiếp theo, Yên Đới Nam rất hay thường xuyên ra vào phòng của cô, làm cho cô có cảm giác lời của Quách Hạo Minh vô cùng chính xác. Thế nhưng, cô đã bỏ công tìm kiếm rất nhiều lần nhưng mãi không tìm ra được sơ hở.

Rốt cuộc, hắn giấu chứng cứ ở đâu trong căn phòng này?

Vỹ Điệp vì quá nóng vội mà dần bị để ý, Uyên Hà lúc nào cũng để mắt tới cô, nhất là những hành tung đi dạo quanh dinh thự có chút khác thường của cô, giống như tìm kiếm gì đó làm cô ta sinh lên nghi ngờ.

Uyên Hà cũng thuộc phụ nữ tâm cơ, không hề đối đầu trực diện với Vỹ Điệp, bởi cô ta lo sợ Yên Đới Nam sẽ thiên vị cho Vỹ Điệp hành hạ kẻ khác. Mặc dù, cô ta luôn chắc chắn mình là người từng cứu mạng Yên Đới Nam, có làm gì hắn cũng sẽ không giết, nhưng hành hạ người thừa sống thiếu chết thì có thể.

Cô ta càng cẩn trọng trong hành động, không để Vỹ Điệp có cơ hội hạ bệ như Tịch Nhan.

- Yến Vỹ Điệp, để tao xem...Đới Nam sẽ yêu thương mày được bao lâu?

Từng hành động khác lạ lọt vào mắt Uyên Hà bị cô ta thêu dệt lại với Yên Đới Nam, làm cho hắn cũng dần sinh nghi.

Còn Vỹ Điệp, hễ những lúc cô ở trong phòng một mình lại bắt đầu tìm kiếm, lật tung mọi ngóc ngách vẫn không tìm ra được, cô lại đổi cách, gõ vào những viên gạch, từ dưới đất lên đến tường, từng viên từng viên một vẫn không phát hiện ra khác lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK