• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lập tức, cô gái phản ứng rất mãnh liệt, tung chăn ra khỏi người, bật dậy miệng cười toe toét mừng rỡ hớn hở, chẳng khác nào một đứa trẻ.

"Thật hả?"

Cô ngẩng mặt rất gần với ngực của người đàn ông, mắt mèo to tròn lóng lánh làm hắn xiêu lòng, thật tâm không muốn thì cũng phải miễn cưỡng gật đầu.

"Thật! Nhưng em phải cho vệ sĩ đi theo!"

Hắn làm sao có thể để cô đi một mình, nên bắt buộc cô phải có vệ sĩ đi theo giám sát, bởi hắn sợ cô sẽ giở trò, từ trước đến giờ hắn chưa từng thôi sợ cô giả mất trí, bất cứ điều gì đáng nghi hắn cũng đều phải phòng hờ.

Đúng là người làm chuyện xấu thường rất đa nghi, cơ hội chỉ có một Vỹ Điệp không có lựa chọn, miễn cưỡng chấp nhận, nhưng vẫn phải được lợi cho bản thân.

"Vệ sĩ cũng được, nhưng chỉ 1 người được theo em thôi!

Em ghét bị ai làm phiền! Cho Phù Oánh theo em là được."

Cô tự đề cử, còn cố tình chọn Phù Oánh để Yên Đới Nam nghe tới cái tên này liền ghen ra mặt.

Hắn nhíu mày nặng nề, một màu đỏ rần bao phủ từ mặt ra tận mang tai, Vỹ Điệp làm sao không nhận ra hắn đang nổi cơn điên đến mức nào, thừa lúc hắn định mở miệng từ chối cô đánh phủ đầu ngay.



"Anh đừng có mà ghen bậy bạ, em chọn Phù Oánh tại vì em tin tưởng anh ta, và vì người ta từng giúp em.

Anh mà như hôm trước ghen bừa bãi, thì em không nói chuyện với anh nữa!"

Ngón tay như ngọc chỉ thẳng vào mặt người đàn ông, cô bĩu môi, má hồng ửng đỏ sắp giận dỗi, làm cho Yên Đới Nam không cam lòng phải đè nén tâm tư.

"Được rồi, anh không vậy đâu...vậy thì cứ cho Phù Oánh đi cùng em."

Hắn ngoài ý muốn cười tươi, nhẹ nhàng kéo tay cô gái nhỏ, ngoài mặt hòa thuận đồng ý nhưng trong lòng sớm đã thủ kế hoạch, chỉ cần hai người hôm đó ra khỏi dinh thự, người của hắn sẽ lập tức lén lút theo dõi cả hai.

- Vỹ Điệp, em và tên kia mà có gì thì không yên với anh đâu.

- Cả đời này em chỉ được phép là của anh!

Con người này tham lam hơn bất kì ai, tham lam tới mức hắn bắt ép người mình yêu phải sống chung với tình nhân của hắn. Tham lam đến nỗi dụ lợi tình cảm của phụ nữ để thực hiện kế hoạch cho riêng hắn.

Còn Vỹ Điệp, cũng thừa hiểu tính nết của hắn, sớm đoán được hắn sẽ giở trò vào ngày hôm đó. Cho nên, cô phải nghĩ cách không để hắn có cơ hội đó phát hiện ra bí mật.

Màn giao dịch thuận lợi kết thúc nhanh chóng, Yên Đới Nam từ nãy đến giờ chỉ chờ cô gái nhỏ hết giận dỗi, hắn nóng vội tới mức Vỹ Điệp chưa kịp định thần đã bị hắn phủ thân đè lên.

"Vợ ngoan, anh đáp ứng cho em rồi, có phải em nên thưởng cho anh không?"

"Anh muốn thưởng gì?"

Sắc mặt của Vỹ Điệp một màu đỏ e thẹn, cánh tay trắng tinh như ngó sen choàng lên cổ cứng cáp, thân thể kiều mềm như hoa tựa như nước uốn éo kích tình. Cô rõ ràng biết hắn đang muốn gì nhưng vẫn hỏi, muốn sử dụng hết sự dịu dàng của mình để làm kẻ này càng lúc càng mê đắm, lún sâu vào tình yêu chết chóc do cô tạo ra.

Hắn nhìn thấy vẻ mê hoặc lòng người này đâm ra hứng thú vô cùng, cảm thấy Vỹ Điệp bây giờ mới chính là mẫu người trong lòng hắn luôn ao ước. Hắn không đợi được, hôn lên môi mọng, sau đó phủ bên tai mềm, thỏ thẻ yêu cầu.



"Vợ...sinh cho anh một tiểu công chúa nhé?"

Cô gái e thẹn nhẹ nhàng cười, như ngầm thỏa thuận với yêu cầu của hắn. Rất nhanh, hắn liền tiến vào cơ thể của cô, thỏa mãn tận tình rong ruổi.

Vỹ Điệp cắn môi chịu sự hạ nhục, đại não không ngừng nhắc nhở cô, cơ thể này phải hy sinh thì mới cơ hội đánh bại được kẻ tra nam này.

....

5 ngày sau, như dự tính, Vỹ Điệp cùng Phù Oánh đến quán cà phê, nhưng cô không cho Phù Oánh vào trong, bắt anh ngồi ở ngoài làm bù nhìn cho kẻ theo dõi phía sau giám sát.

Cô vào trong quán chọn nơi có góc khuất, gọi một ly nước uống là sản phẩm mới của quán, nhâm nhi cũng khá lâu, cô cũng cẩn thận quan sát nhưng chẳng thấy Quách Hạo Minh xuất hiện, cũng không thấy có ám hiệu hay điểm khác thường để lại cho cô.

- Kì lạ, rõ ràng bảo mình đến đây để gặp nói chuyện...gần 1 tiếng rồi mà không thấy...

- Quách Hạo Minh...không lẽ mình bị lừa ư?

Vỹ Điệp có hơi chột dạ, lo sợ đây là bẫy của Quách Hạo Minh liên thủ Yên Đới Nam gài cô, bất giác toàn thân cô sinh phản ứng, vừa nóng vừa lạnh, đứng ngồi không yên.

Cô cố chờ thêm 15 phút nữa, coi như đây là giới hạn cuối cùng, người còn không xuất hiện cô sẽ lập tức rời đi.

Vài phút sau, lòng Vỹ Điệp nóng như lửa đốt, gần như sắp không còn chờ được nữa, cô liếm môi hồi hộp, trong ra trong vào liên tục, nhưng cô không dám ngó nghiêng xung quanh. Vì sợ, nói không chừng trong này sớm đã có tai mắt của Yên Đới Nam chờ đợi sẵn.

"Thưa cô!"

Nhân viên của quán bỗng nhiên đi tới, Vỹ Điệp không để ý bị dọa cho giật mình.

"Có...có chuyện gì sao?"



"Thưa cô, chúc mừng cô được trúng thưởng giải ba trong chương trình ra mắt thức uống mới của quán ạ!"

Cô gái tươi cười cúi người chỉ vào con số được ghi trên ly, còn những dòng chữ ghi nội dung trúng thưởng mà Vỹ Điệp không để ý.

Bấy giờ cô mới đọc kĩ càng thông tin trên đó, từng giải thưởng được ghi rõ, cô trúng giải ba sẽ được quán tiếp đãi các sản phẩm sắp ra mắt ngay tức thì.

"Em xin phép được đưa cô đến phòng Vip để tận hưởng những ưu đãi của quán được không ạ?"

Người phục vụ vẫn niềm nở khom lưng kính cẩn, Vỹ Điệp quan sát liền nghi ngờ đây chắc có lẽ là màn kịch do Quách Hạo Minh dựng nên. Mục đích quá rõ ràng, đưa cô đến một nơi khác để gặp mặt.

Vỹ Điệp rất nhanh nhu thuận theo, ban đầu bày ra nét mặt ngơ ngác có phần muốn từ chối, người phục vụ liên tục nói lời ngon tiếng ngọt, sau cùng cô cũng đi theo.

Kẻ giám sát được Yên Đới Nam cài theo đương nhiên thấy cô đi người đó cũng khẩn trương theo sau, nhưng tới phòng đặc biệt liền bị nhân viên ở bên ngoài cản lại.

Cô gái nhỏ được đưa sang một khu vực phục vụ riêng biệt, ở đây có tận 5 6 phòng ngụy trang, cũng có người trúng thưởng như Vỹ Điệp được đưa tới nhầm đánh lạc hướng kẻ giám sát.

"Thưa cô, mời vào trong ạ."

Nhân viên đích thân dẫn cô vào một căn phòng, Vỹ Điệp vừa đặt chân sắc mặt lập tức xám xịt, không giống với những gì cô tưởng tượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK