• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhận được tin nhắn từ Tống Úc, Yến Đường cẩn thận hỏi lại vài câu. 

Hóa ra trên đề thi thực sự có những câu mà cô từng ôn tập cho cậu từ các đề thi năm trước. Trước đó, Tống Úc đã bị cô ép học thuộc lòng từng chữ từng nét hơn mười lần nên có thể trả lời chính xác cũng không có gì bất ngờ.

Dạo gần đây Tống Úc vừa ôn thi vừa chuẩn bị cho cuộc thi đấu nên vất vả không ít. Với tư cách là gia sư, Yến Đường cảm thấy mình nên thưởng cho cậu một chút. Cô đồng ý với lời đề nghị của cậu, sau đó thoát WeChat và bắt đầu chọn quà, thậm chí còn yêu cầu giao hàng gấp.

Ba ngày sau, kết quả thi được công bố—Tống Úc đã đỗ. Chỉ cần chờ đến tháng Chín là cậu có thể nhập học và bắt đầu năm nhất đại học.

Nhận được tin này, Yến Đường lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc đó, món quà cô đặt cũng được giao đến. Cô chủ động nhắn tin cho Tống Úc, người vẫn đang bận tham gia sự kiện thương mại, hỏi cậu khi nào rảnh để gặp mặt. Cô có thể mang quà đến cho cậu và tiện thể ký hợp đồng hợp tác mới.

“Sáng mai tôi có buổi chụp hình cho một tạp chí thể thao, buổi chiều thì rảnh. Tôi đến trường gặp chị nhé.”

Từ lần gặp trước, đã hơn một tháng trôi qua. Dù vẫn liên lạc qua WeChat nhưng hầu hết các cuộc trò chuyện đều xoay quanh việc ôn thi. Sự kiện xảy ra vào đêm giao thừa dường như đã bị chôn vùi trong quá khứ.

Nghe theo lời khuyên của chị họ, Yến Đường cũng không nhắc lại chuyện đó mà Tống Úc cũng vậy. Cả hai cứ làm như chưa từng có gì xảy ra và mối quan hệ giữa họ vẫn duy trì bình thường.

Cô đồng ý với đề nghị của cậu, hẹn gặp vào chiều mai.

Tháng Ba ở Bắc Kinh thời tiết bắt đầu ấm dần, ánh nắng chiếu xuống mang theo hơi ấm nhưng không khí vẫn còn se lạnh. Cũng vì thế mà những tia nắng hiếm hoi này trở nên đặc biệt đáng quý.

Khi Yến Đường đến quán cà phê, Tống Úc đã có mặt từ trước. Cậu vẫn ngồi ở vị trí lần trước, đang bận rộn trả lời tin nhắn trên điện thoại. Cậu vẫn mặc trang phục từ buổi chụp hình—một chiếc áo len xám đậm phối với quần ống rộng màu đen. Mái tóc dày được chải gọn gàng theo tỉ lệ 3/7. Ánh nắng chiếu lên người khiến cậu như đang phát sáng. Cô có thể thấy rõ vài cô gái ở bàn bên cạnh đang len lén nhìn cậu.

Nhận ra cô đến, Tống Úc đặt điện thoại xuống rồi mỉm cười vẫy tay với cô.

Yến Đường ngồi xuống đối diện cậu tò mò hỏi: “Công việc của cậu cũng đa dạng ghê nhỉ, giờ còn làm người mẫu tạp chí nữa à?”

“Ừm. Nếu nổi tiếng, vận động viên đấu võ sẽ nhận được nhiều lời mời quảng cáo. Đây cũng là cách để xây dựng danh tiếng. Khi danh tiếng tăng lên, các giải đấu cũng sẽ nhận được nhiều sự chú ý hơn. Mối quan hệ hai chiều mà.”

Tống Úc lấy ra hai bản hợp đồng đặt lên bàn: “Đây là bản hợp đồng mới, chị xem thử có vấn đề gì không nhé.”

Sau khi Tống Úc thi đậu, Nastia rất hài lòng. Cô ấy và Yến Đường đã thống nhất rằng sau này Yến Đường sẽ tiếp tục đồng hành cùng Tống Úc, hỗ trợ cậu trong quá trình luyện tập ở câu lạc bộ. Vì cô đã rất quen với việc trao đổi trong môi trường huấn luyện võ thuật nên sau này cô sẽ kiêm luôn vai trò phiên dịch đi cùng cậu trong các giải đấu. Toàn bộ chi phí ăn ở, đi lại đều được bao trọn, thậm chí còn có thêm khoản thù lao dành riêng cho phiên dịch viên. Tính tổng lại, mức lương của cô còn cao hơn trước đây.

Yến Đường cẩn thận kiểm tra lại hợp đồng. Trong đó có điều khoản chấm dứt hợp tác mà cô đã yêu cầu với Nastia—chỉ cần một trong hai bên muốn dừng lại thì hợp đồng sẽ kết thúc nhưng cần báo trước một tháng để bên còn lại có thời gian chuẩn bị. Sau khi tốt nghiệp cô sẽ về quê nên điều khoản này rất quan trọng.

Xác nhận hợp đồng không có vấn đề gì, cô dứt khoát ký tên rồi lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn.

Bên trong chiếc hộp tinh xảo là một mặt dây chuyền bạc hình Thánh George diệt rồng được khảm đá obsidian.

“Trong văn hóa Nga, nó tượng trưng cho lòng dũng cảm và chiến thắng. Hy vọng sau này cậu sẽ luôn giành được thắng lợi trong các trận đấu.”

Chiếc dây chuyền này là một phiên bản giới hạn, giá tuy không quá đắt nhưng vẫn nằm trong mức cô có thể chi trả. Dù đeo trên cổ hay treo trên ba lô, thậm chí đặt cạnh giường ngủ thì nó đều rất phù hợp.

“Tôi thích lắm.” Tống Úc vui vẻ nhận lấy, sau đó lấy từ bên cạnh ra hai chiếc túi. “Tôi cũng có quà tặng chị.”

Yến Đường ngạc nhiên. Không ngờ ngoài quà của Nastia, Tống Úc cũng tự mình chuẩn bị quà cho cô.

Trùng hợp là, cậu cũng chọn một món phụ kiện—một chiếc vòng tay da Hermes màu hồng với thiết kế hai vòng quấn.

“Lúc đi ngang qua cửa hàng ở sân bay tôi thấy nó rất hợp với chị nên mua luôn. Chiếc vòng này có thể đeo trên cổ như một chiếc choker nữa. Theo Grace nói thì kiểu đeo này rất phổ biến trong giới nữ. Tôi đã thử size ở cửa hàng rồi, chị có thể đeo theo cách đó.”

Yến Đường bật cười: “Cậu thử size cho tôi kiểu gì?”

“Dùng tay đo.” Cậu vừa cười vừa nhìn cô.

Yến Đường sững người trong vài giây rồi bỗng dưng hiểu ra.

—Đêm giao thừa hôm ấy, cậu từng dùng tay ôm lấy cổ cô.

Đã hơn nửa tháng trôi qua, Yến Đường không còn nghĩ đến chuyện đó nữa nhưng đột nhiên khung cảnh ấy lại hiện lên trong tâm trí cô. Mọi cảm giác vẫn rõ ràng như vừa mới xảy ra. Cô nhớ rõ cảm giác nguy hiểm khi xương ngón tay cậu áp vào cổ mình.

Không khí đột nhiên yên tĩnh trong vài giây. Bầu không khí vốn bình thường bỗng trở nên khó hiểu. Ánh nắng lọt qua cửa kính bỗng trở nên nóng rực. Yến Đường cảm thấy xung quanh quá nóng bức đến nỗi má cô đỏ ửng, cổ họng khô khốc.

Tống Úc nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ hài hước mà không nói gì. Một lúc sau, cậu mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ lạ: “À, cuối tuần này tôi có buổi tiệc mừng, chị có thể đến không?”

Yến Đường cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh nhẹ nhàng từ chối: “Tôi không quen ai cả nên thôi vậy.”

“Mọi người ở câu lạc bộ cũng sẽ đến.”

Tống Úc thấy cô không hứng thú lắm, liền ngả người ra ghế nói thêm: “Vậy thì coi như đây là phần thưởng vì tôi đã thi đỗ nhé.”

Yến Đường nhận ra rằng cậu nhóc này khá giỏi trong việc đưa ra những yêu cầu khó từ chối. Đã có món quà mặt dây chuyền rồi nhưng cậu vẫn chưa thỏa mãn, cứ khăng khăng đòi thêm phần thưởng để đạt được sự hài lòng 100%. Hiện tại, mức độ hài lòng đã đạt 99% và cậu hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ chị không muốn đáp ứng nốt 1% còn lại sao?”

Đành rằng Yến Đường có phần mềm lòng, cuối cùng cô cũng bị thuyết phục mà đồng ý.

Bữa tiệc này thực chất không phải để ăn mừng thành tích của Tống Úc mà là dịp để cậu chiêu đãi và cảm ơn đội ngũ hỗ trợ. Vì vậy, nó không mang tính chất quá riêng tư và được tổ chức tại một biệt thự trong khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô Bắc Kinh thay vì nhà riêng của Tống Úc.

Yến Đường và Tống Úc cùng đến nơi. Vừa bước vào phòng khách, cô lập tức cảm nhận được ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía họ, tận hưởng cảm giác được chú ý trong chốc lát.

Những người tham dự ngoài các vận động viên trong câu lạc bộ thì còn có đội ngũ hỗ trợ huấn luyện và hoạt động thương mại của Tống Úc cùng một số nhà báo. Ngoài ra còn có bạn bè của Tống Úc, hầu hết là các vận động viên trong giới võ thuật đi cùng người yêu. Có cả người Trung Quốc lẫn người nước ngoài, kể cả cô gái người Nga tên Sophia mà Yến Đường từng gặp ở Legend.

“Kirill.”

Sophia tiến lại chào Tống Úc, nhìn thấy Yến Đường bên cạnh cậu thì nhíu mày có vẻ hơi bất ngờ nhưng sau đó vẫn lịch sự chào cô.

Hôm nay Sophia không diện phong cách punk như đêm ở Legend mà mặc áo bó sát cùng quần jeans trông rất xinh đẹp và quyến rũ. Đứng cạnh Tống Úc họ trông như một bức tranh.

Căn phòng đầy người, toàn là những chuyên gia hoặc trai xinh gái đẹp. Yến Đường định lẻn vào góc khi Tống Úc đang nói chuyện nhưng vừa quay người đã bị cậu kéo lại.

Tống Úc nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với Sophia, nhiệt tình giới thiệu với mọi người: “Đây là cô giáo dạy tiếng Trung của tôi Yến Đường. Sau này cô ấy sẽ tiếp tục làm phiên dịch cho đội ngũ của chúng ta”

Những người khác cũng gọi cô là “cô giáo Tiểu Yến” khiến Yến Đường cảm thấy vị thế của mình tại bữa tiệc này được nâng lên một tầm cao mới. Huấn luyện viên Đường Tề là người khen ngợi cô nhiều nhất.

“Tống Úc rất tôn trọng cô giáo Tiểu Yến đấy.”

Các vận động viên đều đạt thành tích tốt trong kỳ thi ACL vừa qua, Đường Tề vừa đến đã uống liền mấy ly giờ đã hơi say, nói liên tục:

“Lúc chuẩn bị thi đấu ở Thái Lan, sau khi tập luyện xong thì cậu ấy cáu kỉnh muốn đánh nhau lắm. Thế mà cô giáo Tiểu Yến nhắn tin qua là cậu ấy lập tức cầm sổ lên học từ vựng.”

Trợ lý của Tống Úc – Tiểu Đàm cũng nói: “Đúng vậy, năm ngoái Tống Úc thuê mấy cô giáo dạy tiếng Trung nhưng cuối cùng đều không hợp tác được. Kỳ thi hồi tháng 10 năm ngoái cậu ấy trượt rồi. Cô giáo Tiểu Yến thật sự rất giỏi, nếu không năm nay Tống Úc đã thành đứa trẻ thất học rồi.”

Tống Úc nghe đội ngũ trêu chọc mình cũng không tức giận mà còn cười nói: “Đúng vậy, cô giáo là người có công lớn nhất.”

Mọi người nói chuyện rôm rả, không khí vô cùng sôi động.

Hồi mới vào đại học, Yến Đường cũng từng tham gia một số hoạt động xã hội nhưng cô ít nói và không giỏi xử lý tình huống. Mọi người bàn luận về câu lạc bộ, thực tập, học hành, việc làm, càng nghe càng thấy áp lực nên sau đó cô không tham gia nữa.

Nhưng hôm nay khác hẳn. Các vận động viên trong câu lạc bộ thích vây quanh cô kể chuyện phiếm và đùa vui trong ngành. Không ai không thích những chủ đề này và Yến Đường bị giữ lại nói chuyện suốt một tiếng đồng hồ cho đến khi mọi người chuẩn bị chuyển sang chơi bi-a thì mới kết thúc.

Phòng chơi bi-a được bố trí riêng và Tống Úc với tư cách là nhân vật chính của bữa tiệc là người khai cuộc.

Cậu cầm cơ thuần thục, cúi người đánh bóng trắng đẩy nhẹ bóng đỏ rồi trở về phía bàn, bóng đỏ tản ra, đây là cách đánh thi đấu khiến đối thủ khó có cơ hội ghi điểm.

Những người chuẩn bị lên đánh nhìn thấy vậy đều than khó, chỉ có Sophia là có thể phá vỡ thế cờ. Mọi người đổ xô lại xem trận đấu kịch tính này nhưng Tống Úc cố tình không đánh trúng quả bóng cuối cùng mà để Sophia thắng.

Sophia không nhận lời khen, cười nói: “Cậu cố tình nhường, chơi thế chán lắm phải phạt cậu mới được.”

Tống Úc cười không tranh cãi mà đi thẳng đến bàn: “Được thôi, phạt tôi khai cuộc lại.”

Lần này cậu đánh một cú mạnh tản đều các quả bóng đỏ, biến bàn bi-a thành một trò chơi vui vẻ.

Tống Úc dường như sinh ra đã quen với việc trở thành trung tâm của đám đông.

Một nhóm người vây quanh bàn bi-a, một nhóm khác sang phòng bên cạnh chơi bài. Yến Đường không biết chơi trò nào, đứng xem cũng không hiểu, chỉ thấy Tống Úc đánh bi-a rất đẹp mắt, Sophia cũng rất xinh, những người khác quanh bàn cũng rất có phong cách.

Cô như một khán giả ngắm nhìn những chàng trai cô gái xinh đẹp. Đến khi trận đấu bi-a bắt đầu ván thứ hai, cô quay lại phòng tiệc, ngồi bên bàn dài thưởng thức đồ ăn.

Đèn chùm pha lê tỏa sáng, cột tường chạm khắc, sàn đá cẩm thạch, phòng tiệc không một bóng người. Bên ngoài cửa hoa lê nở rộ.

Trên bàn đồ ăn và thức uống được thay mới, mỗi đ ĩa đều là những món ăn nhỏ xinh, bên cạnh ghi rõ thành phần để tránh dị ứng, còn có khu vực ăn uống riêng cho người Hồi giáo.

Yến Đường ngồi ăn một mình rất vui vẻ nhưng chẳng bao lâu sau đã có người đến.

Một chàng trai người Trung Quốc tóc cắt ngắn, sống mũi cao, vẻ ngoài sắc sảo và điển trai. Đó là Đoàn Phong, bạn của Tống Úc trong giới võ thuật.

Người hướng nội khi gặp người lạ thường bắt đầu cuộc chiến trong đầu: “Có nên chào hỏi không?”

Nhưng Yến Đường chưa kịp phân vân, Đoàn Phong đã lên tiếng trước: “Cô giáo Tiểu Yến, cô không đi chơi cùng sao?”

Yến Đường vội nói: “Đừng khách sáo quá gọi tôi là Yến Đường thôi. Thực ra công việc gia sư của tôi cũng đã kết thúc rồi không còn là cô giáo nữa.”

Thấy cô giải thích một cách chân thành, chàng trai cười, khóe mắt hơi cong lên: “Vậy thì chúng ta kết bạn WeChat nhé.”

“Ồ, được thôi.”

Yến Đường vừa lấy điện thoại ra mở WeChat, Tống Úc đã không biết từ đâu xuất hiện đứng ở cửa nhìn cô mở mã QR cho Đoàn Phong quét.

“Cô giáo.”

Yến Đường giật mình khi nghe thấy giọng cậu, quay lại hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

“Thấy chị không ở đó nên tôi đi tìm.”

Tống Úc vừa nói vừa đi thẳng đến giật điện thoại từ tay cô xóa luôn bạn vừa thêm. Đoàn Phong đứng dựa vào bàn khoanh tay nhìn cậu mà không tức giận, chỉ cười nói: “Này—”

Tống Úc không giải thích gì, đút điện thoại lại vào tay Yến Đường đang ngơ ngác, liếc nhìn Đoàn Phong với vẻ mặt nửa cười nửa không rồi kéo cô vào một phòng khách trên lầu hai.

Phòng đơn giản chỉ có một chiếc giường và bộ bàn ghế. Tống Úc kéo Yến Đường ngồi xuống giường rồi kéo một chiếc ghế bên cạnh ngồi đối diện cô.

Yến Đường do dự hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tống Úc: “Chị biết cậu ta muốn làm gì không mà lại thẳng thừng thêm WeChat như vậy?”

“Chỉ là thêm một cái WeChat thôi mà…”

“Đoàn Phong còn dẫn cô gái đó xuống dưới.”

Yến Đường lúc này mới ngỡ ra, hoảng hốt nói: “Trời ạ, tôi không biết cậu ta có bạn gái.”

“Cô ấy không phải bạn gái cậu ta nhưng bọn họ đã qua đêm với nhau rồi.”

Yến Đường nghẹn lời, mối quan hệ này có vẻ vượt quá phạm vi hiểu biết của cô nhưng cô cũng hiểu ý của Tống Úc.

Một lúc sau, cô khẽ cười hai tiếng: “Chắc là cuộc sống của người trẻ tuổi các cậu phong phú nhỉ.”

“Liên quan gì đến tôi? Tôi và cậu ta không giống nhau. Nếu không phải là do có giao thiệp trong trận đấu thì tôi cũng sẽ chẳng mời cậu ta đến.” Tống Úc cau mày.

Yến Đường không nói gì, cảm giác rằng Tống Úc cũng đang im lặng và nhìn mình.

Không khí trở nên tĩnh lặng làm cho cô cảm nhận được từng chi tiết nhỏ rõ ràng hơn.

Ví dụ như lúc này hai người quá gần nhau, Yến Đường ngồi khoanh chân bên giường còn Tống Úc thì ngồi đối diện trên ghế, hai chân rộng ra như bao vây lấy cô.

Và cả cuộc trò chuyện vừa rồi cũng khiến cô nhớ lại nụ hôn tối hôm đó.

Yến Đường không thể không nhận ra ánh mắt của Tống Úc đang nhìn cô chằm chằm làm cô cảm thấy không khí xung quanh như trở nên loãng dần.

“Không có chuyện gì thì tôi…”

Cô vừa định đứng dậy thì bị Tống Úc kéo lại, ép cô ngồi xuống giường.

“Cô giáo.” Tống Úc đột ngột dùng giọng điệu rất nghiêm túc và nhẹ nhàng gọi cô.

Giọng điệu này kết hợp với cách gọi đó làm cho Yến Đường cảm thấy toàn thân căng cứng.

Cô hơi sợ phải nghe tiếp nhưng lực kéo của Tống Úc lại mạnh đến nỗi cô không thể thoát ra được, chỉ có thể nghe tiếp.

“Ngày hôm đó là nụ hôn đầu tiên của tôi.” Cậu cười, “Vì thấy cô giáo buồn nên tôi chỉ muốn an ủi chị.”

Yến Đường lại có triệu chứng quen thuộc, mặc dù máu trên mặt cô đang dồn hết lên nhưng cảm giác choáng váng lại khiến cô như mất hết sức lực, tim đập như sắp ngừng.

Cô thật sự muốn cầu xin Tống Úc đừng nói tiếp nhưng miệng cô lại cứ mở ra không kiểm soát được.

Cô cố gắng không để mình cứng đờ nhưng cuối cùng chỉ có thể nói: “Đừng nói nữa.”

Tống Úc trong giọng nói có chút tiếc nuối: “Chị lại hiểu nhầm tôi rồi.”

“… Tôi không có hiểu nhầm cậu.” Yến Đường cuối cùng cũng nói được một câu.

“Vậy thì tốt, tôi biết chị tin tôi mà.”

“……”

Thấy cô lại im lặng, Tống Úc gọi cô thêm một lần: “Cô giáo.”

Yến Đường không thể nhịn thêm được nữa, hai chữ này như đang gõ vào giới hạn và nguyên tắc của cô. Cuối cùng cô đành hơi nâng giọng lên: “Buổi học đã kết thúc, không phải gọi tôi là cô giáo nữa!”

Tống Úc hơi ngây người rồi thay đổi giọng điệu: “Tại sao lại nói với tôi bằng giọng đó?”

Có lớn tiếng không? Cái này là giọng bình thường mà!

Nhưng Tống Úc lại tỏ vẻ như rất tội nghiệp, dường như Yến Đường đang mắng cậu.

“Tôi không lớn tiếng…” Yến Đường yếu ớt biện giải.

“Chị đến đây để tham gia tiệc là để thưởng cho tôi. Tôi giúp chị tránh xa người đàn ông muốn lừa chị lên giường vậy mà chị lại hiểu lầm tôi mà còn lớn tiếng với tôi.”

Giọng Tống Úc rất nhẹ như đang kể nỗi buồn của mình. Khi cậu nói bằng tiếng Nga, giọng nhẹ nhàng như mèo rên nghe rất khiến người khác cảm thấy mềm lòng.

Vào khoảnh khắc này, Yến Đường cảm thấy như mình thật sự có lỗi.

“Chị phải đền bù cho tôi.” Tống Úc lại nói.

Yến Đường phản xạ hỏi: “Đền bù thế nào?”

Tống Úc cúi đầu nhìn cô, ánh mắt từ từ di chuyển xuống từ lông mày mắt, cuối cùng dừng lại ở đôi môi cô đang mím chặt.

“Tôi muốn hôn chị.”

Yến Đường vội vàng lùi lại rút ngắn khoảng cách, nửa người còn lại ngả nghiêng trên giường.

“Cậu đang nói gì vậy?!”

“Lần trước tôi giúp chị, chị không từ chối, chính chị đã dạy tôi làm chuyện này thoải mái như vậy.”

Tống Úc từ từ nói mặt không hề biến sắc, làm như mọi thứ đã đảo ngược.

“Lần này chị phải giúp tôi, tôi muốn hôn chị.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK