• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều đến tối ở Siberia là thời điểm ấm áp nhất, nhiệt độ lên tới âm 25 độ C.

Mặt trời treo cao mang đến chút sắc ấm cho vùng tuyết trắng xóa.

Phòng nghỉ là những ngôi nhà gỗ kiểu Nga, hai người một phòng, Yến Đường và Masha ở cùng nhau.

Trong phòng rất ấm áp, trên tường treo tấm thảm dệt màu đỏ sẫm, một bên còn treo mẫu vật lợn rừng nhỏ. Nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy rừng nguyên sinh từ xa mang cảm giác như đang sinh tồn nơi hoang dã.

“Không ngờ Kirill và Ilya lại đến cùng nhau. Nhưng tôi nghe nói trước đây họ rất thích săn bắn, mấy năm trước khi tổ chức hoạt động săn bắn, sếp lớn cũng thường dẫn hai anh em họ đến.”

Masha dùng nước nóng lau mặt, tán gẫu với Yến Đường.

“Hồi đó tôi vừa mới vào làm, có gặp cậu ấy một lần, lúc đó cậu ấy – mười lăm tuổi? Lúc đó còn chưa đủ tuổi dùng súng săn, tôi nhớ cậu ấy đứng trên xe tuyết dùng cung bắn hạ một con lợn rừng.”

Yến Đường yên lặng mở vali lấy đồ dùng cá nhân, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Điện thoại đặt trên giường, màn hình vẫn tối đen.

Vừa rồi, khi Tống Úc và Tống Cảnh cùng xuống xe, ánh mắt của cô thoáng chạm với Tống Úc.

Khoảng cách giữa họ khá xa, chừng hai mươi mét, anh liếc nhìn xung quanh rồi dừng lại, ánh mắt chạm vào cô. Yến Đường không tránh né mà nhìn thẳng vào anh.

Trước đây cô đã nhắn tin trên WeChat nói với anh về việc xin giấy phép săn bắn và chuyến săn cuối năm nên Tống Úc biết cô quay lại.

Nhưng anh không nói gì khiến cuộc gặp gỡ này có chút đột ngột.

Yến Đường nghĩ, cô có thể nhắn tin hỏi hoặc lần tới gặp mặt trực tiếp hỏi anh vì dù sao cũng ở trong trại, gặp nhau sớm muộn gì cũng có.

Nhưng cô không chắc Tống Úc sẽ trả lời thế nào.

Sẽ ân cần thoải mái như trước đây hay có khoảng cách như lần chào hỏi cuối cùng của họ?

Cô thay bộ quần áo ấm hơn, cầm điện thoại trên giường lên.

Màn hình sáng lên một giây, vài tin nhắn hiện ra, là thông báo từ người điều phối trong nhóm làm việc bảo mọi người đến thẳng nhà hàng.

Yến Đường nhìn màn hình vài giây cuối cùng cất điện thoại vào túi, cùng Masha ra ngoài.

Dù hoạt động team building lần này rất khốc liệt nhưng giống như quy trình team building thông thường của các công ty lớn, tối đầu tiên mọi người tụ tập ăn uống vui vẻ, nghe sếp phát biểu, nhìn lại quá khứ hướng tới tương lai.

Yến Đường cùng Masha đi về phía nhà hàng, đi ngang qua một khoảng đất trống.

Bên cạnh những chiếc xe tuyết đỗ song song còn có vài chiếc xe tăng và xe bọc thép, dưới bầu trời đen kịt như những con quái vật thép ẩn mình trong tuyết cùng không khí lạnh giá Siberia khiến người ta sợ hãi.

“Khi săn sói và gấu nâu sẽ dùng những chiếc xe này, hiện vẫn có thể đăng ký, bên điều phối đang thống kê số người.” Masha nhìn những thiết bị này cũng có chút phấn khích, “Ngồi văn phòng lâu rồi, phải tìm chút k1ch thích mới được.”

Nhà hàng nằm ở trung tâm trại là một ngôi nhà gỗ rộng lớn, chủ yếu được xây bằng những thanh gỗ sẫm màu ngay ngắn, hai bên là những cửa sổ viền sơn xanh lá đậm, ánh đèn sáng rực rọi ra.

Khi họ đến, đã có khá nhiều người có mặt. Trên chiếc bàn dài bên tường, những chai vodka đủ loại được xếp ngay ngắn kèm theo hai đ ĩa bánh mì muối. Bên cạnh các chai rượu vang là một chồng tờ rơi ghi lại các quy định cho những ngày săn bắn sắp tới, chẳng hạn như không được săn khi đã uống rượu và không được săn gấu mẹ và gấu con.

Mời khách ăn bánh mì muối là truyền thống của người Đông Slav, tượng trưng cho tình bạn và sự chào đón.

Yến Đường vừa cầm một miếng bánh mì lên, liền nghe thấy tiếng nói chuyện của vài người đàn ông và phụ nữ từ hành lang vọng lại. Giọng nói trầm ổn, đều đều bằng tiếng Nga mang vẻ nghiêm trang, dễ dàng nhận ra là lãnh đạo đang đến.

Cô hơi nghiêng đầu thấy một bóng người quen thuộc, gần như theo phản xạ kéo Masha đi về phía bàn ăn.

Team building cấp tập đoàn chủ yếu để mọi người làm quen nhau nên không có chỗ ngồi cố định, người các công ty khác nhau ngồi lẫn vào nhau, chỉ có bàn sếp là cố định.

Trùng hợp thay, hai người họ ngồi ở vị trí gần bàn sếp nhất.

Từ góc nhìn của Yến Đường, có thể thấy Tống Úc và Tống Cảnh cùng ngồi xuống, bố của hai người – Tống Dụ Xuyên là người Trung Quốc duy nhất ở bàn, ông ngồi nói chuyện với các cổ đông khác, không ngồi cạnh hai con trai.

Xung quanh họ là những giám đốc điều hành quan trọng và vị trí ngồi của họ cũng rất đặc biệt, chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra mối quan hệ thân sơ giữa họ.

Đều là do Masha kể cho cô, nhân viên cũ luôn biết vài chuyện cũ trong tập đoàn.

“Năm ngoái, Ivan vẫn ngồi cùng ông chủ nhưng năm nay lại bị phát hiện khi đi công tác và dẫn giám đốc tài chính một công ty con tham dự bữa tối làm ăn, hai người có quan hệ ngoài luồng… Ông chủ không còn tin tưởng anh ta, dù không sa thải nhưng đã loại bỏ anh ta khỏi nhóm cốt lõi.”

Yến Đường có ấn tượng tốt với Tống Dụ Xuyên, ký ức vẫn dừng lại ở việc ông là chồng của Nastia, người thường tặng quà cho vợ, quan t@m đến việc học của con trai và đối xử lịch sự với cô với tư cách là gia sư.

Ở bàn đó, ngoài hai anh em Tống Úc và Tống Cảnh, toàn là những người đàn ông phụ nữ trên bốn mươi tuổi, ai nấy đều nở nụ cười thân thiện, trò chuyện thoải mái với nhân viên đến nói chuyện.

Nhưng khí chất của người đứng đầu vẫn luôn hiện hữu.

Bên tai Yến Đường vẫn vang vọng giọng nói tán gẫu của Masha: “Sếp là người Trung Quốc đẹp trai đúng không? Cả gia đình ông ấy đều rất thông minh, cực kỳ thông minh, cô nghĩ họ dễ gần nhưng thực ra họ chỉ thấu hiểu mọi chuyện mà không nói ra. Đến khi cô nhận ra mình bị loại khỏi cuộc chơi thì thường mọi thứ đã được an bài rồi.”

Nghe đến đây, Yến Đường cúi mắt, nhấp một ngụm rượu vang nóng.

Hương mật ong và quế lan tỏa trên đầu lưỡi, chất lỏng ấm áp đi vào bụng khiến toàn thân cô ấm lên.

“Hóa ra là vậy.” Cô đặt cốc rượu xuống, khẽ nói.

Có lẽ vì Tống Úc hai năm nay không xuất hiện trong hoạt động team building của tập đoàn nên giờ cũng là một trong những chủ đề được mọi người bàn tán.

“Trận đấu của cậuấy tôi xem qua, rất hay.”

“Tính ra Kirill cũng là cổ đông của tập đoàn đấy.” Một nhân viên pháp chế nói, “Món quà sinh nhật mười tám tuổi của cậu ấy là cổ phần tập đoàn do bố mẹ tặng, hồi đó đội ngũ luật sư bận rộn cả một thời gian mới hoàn thành thủ tục chuyển nhượng, phòng chúng tôi cũng tăng ca mấy ngày liền.”

Mọi người trên bàn ăn nói chuyện sôi nổi, bên cạnh ai nấy đều có vodka hoặc rượu vang nóng, trên bàn bày cá hun khói câu từ hồ Baikal và thịt tuần lộc nướng, tất nhiên không thể thiếu món súp củ cải đỏ cổ điển của Nga.

Yến Đường yên lặng nghe mọi người nói, khi chủ đề chuyển từ tán gẫu sang tiến độ dự án năm nay, cô cũng bắt đầu tham gia vào cuộc trò chuyện.

Bàn ăn này ngoài một số nhân viên các phòng ban của công ty con, còn có những người quản lý dự án hợp tác nổi bật với tập đoàn trong năm nay như cô, một bữa ăn xong lại thu được xấp danh thiếp, còn hẹn hai người rất hợp cạ sẽ cùng đi ăn sau khi về Moscow.

Mười ngày du lịch, mỗi tối đều có cơ hội làm quen người mới như vậy, đây chính là mục đích của chuyến đi này.

Yến Đường gạt bỏ chút suy nghĩ thừa thãi trong lòng, tập trung ứng phó với các mối quan hệ xã giao hiện tại.

Khi mọi người ăn uống gần xong, người điều phối bắt đầu giới thiệu kế hoạch ngày mai – vẫn hoạt động trong trại, sẽ có người phụ trách chuyên môn sắp xếp đào tạo trước khi săn bắn cho mọi người, cũng có bãi tập bắn súng hoặc cung.

Bãi bắn của trại có bãi bia ngoài trời, các bia bắn đứng giữa tuyết, có huấn luyện viên chuyên môn hướng dẫn bắn, trang bị súng ống cung tên và ống ngắm thông thường.

Sáng hôm sau ăn sáng xong, Yến Đường và Masha đi về phía bãi bắn.

Bây giờ là hơn chín giờ sáng nhiều người vẫn chưa dậy, trong nhà hàng chỉ lác đác vài người, không ngờ bãi bắn đã vang lên tiếng súng.

Nhiệt độ âm ba mươi độ, hai người đeo găng tay vẫn thấy lạnh, hai tay nhét túi, từ xa đã thấy một người đàn ông cao lớn cầm súng trường đứng trước bệ bắn.

“Ilya đáng sợ thật, sao đi nghỉ mà dậy sớm như đi làm vậy?”

Masha không nhịn được nói.

Trang phục của anh không khác mấy so với hôm qua, khẩu trang giữ ấm màu đen che khuất nửa khuôn mặt, trên đầu đội mũ len dày màu đen, tư thế cầm súng rất chuyên nghiệp, bắn chuẩn xác một phát trúng hồng tâm.

Hai người họ bắn rất tệ, đến sớm như vậy chính là muốn luyện tập lúc chưa có ai nhưng không ngờ lại trúng đậm gặp sếp. Masha hy vọng nói chuyện với Ilya về tình hình nghiệp vụ quỹ năm nay nhưng tuyệt đối không phải lúc thể hiện kỹ năng bắn súng tệ hại trước mặt anh.

Masha hơi sợ nhưng Yến Đường không phải nhân viên của Tống Cảnh, mấy lần nói chuyện với anh cũng khá ổn, những lần gặp sau, Tống Cảnh còn chủ động hỏi tiến độ dự án nên cô không quá căng thẳng.

Vì vậy, khi người đàn ông phát hiện ra họ và quay lại nhìn, Yến Đường nhanh chóng phản ứng hơn Masha, lịch sự chào anh: “Chào buổi sáng, Ilya.”

Vừa chào xong, anh liền đặt súng xuống đi về phía họ.

Masha cũng chào anh nhưng anh không gật đầu lạnh lùng như mọi khi hay đáp lại bằng một câu đơn giản “Xin chào”, mà chỉ im lặng, không nói gì.

Ban đầu cách nhau khoảng mười mét, mọi người đều bọc kín mít, chỉ có thể nhận ra đại khái là ai.

Khi Yến Đường nhận ra có điều gì đó không ổn thì anh đã tiến lại gần, đôi mắt không phải màu nâu xám trầm ổn mà là màu vàng óng trong suốt. Dưới vành mũ đen một vài sợi tóc lộ ra, không phải màu đen mà là màu nâu nhạt.

Anh dừng lại trước mặt cô kéo khẩu trang giữ ấm đen xuống, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo đẹp đẽ, có lẽ vì lâu không gặp lại mang chút xa lạ.

Toi rồi.

Trong đầu Yến Đường chỉ hiện lên hai chữ.

Đáng lẽ cô không nên đối phó qua loa như vậy dù sao trong lòng cô cũng rõ hai anh em họ rất giống nhau nhưng Masha là nhân viên mà lại nhận nhầm sếp, trực tiếp dẫn cô đi sai đường.

“Kirill…”

Cô hơi ngượng ngùng chào anh, ngược lại Masha bên cạnh hoàn toàn không có chút ngại ngùng nào khi nhận nhầm người, nhiệt tình bắt chuyện với Tống Úc, nói anh lớn lên nhiều rồi, càng ngày càng giống bố và anh trai, còn hỏi anh lịch trình săn bắn sắp tới, bây giờ thích dùng súng hay cung.

“Súng.” Anh nói, “Súng có hỏa lực mạnh hơn, khả năng con mồi bỏ chạy cũng ít hơn. Dùng cung tuy vết thương nhỏ nhưng hiệu suất quá thấp.”

Tống Úc trả lời rất chuyên nghiệp.

Yến Đường im lặng lắng nghe không chen vào nhiều, đợi Masha bị người quản lý kho súng gọi đi đăng ký, chỉ còn lại cô và Tống Úc đối mặt nhau, cô mới chậm rãi mở miệng.

“Vết thương đầu gối của anh chưa lành hẳn, ở đây lạnh lắm, anh có chuẩn bị đồ giữ ấm đầu gối không?”

Anh nói: “Không đặc biệt chuẩn bị gì cả.”

“Em có, anh ở phòng nào? Lát nữa em mang qua cho anh nhé.”

Tống Úc không nói đồng ý cũng không nói từ chối. Anh nhìn Yến Đường vài giây, hỏi: “Hình như em không bất ngờ lắm khi thấy anh ở đây.”

“… Không, thực ra em rất bất ngờ, nhưng anh không nhắc đến nên em không biết có tiện hỏi không.” Yến Đường thành thật nói.

Nghe cô nói xong, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra chỗ khác, thấy một nhóm nhân viên công ty đi tới, kéo mép khẩu trang giữ ấm lên, che khuất nửa khuôn mặt.

Giọng nói bị khẩu trang che đi, hơi đục: “Em bận việc trước đi.”

Nói xong anh quay người rời đi, lại trở về bệ bắn.

Yến Đường nhìn theo bóng lưng anh dần xa mãi không bước đi, cho đến khi Masha gọi cô đi đăng ký chọn súng, mới tỉnh lại đi về phía kho súng.

Tối hôm đó vẫn là bữa ăn tối, mọi người ngồi ngẫu nhiên. Vì ngày mai sẽ vào khu săn, mọi người không khỏi phấn khích, những người có kinh nghiệm săn bắn kể lại chuyện xưa.

Tống Úc vẫn ngồi cùng anh trai một bàn, buồn chán nghe các quản lý cấp cao và ông bố khoe khoang, chủ đề vô tình dẫn đến anh và Tống Cảnh, hỏi hai anh em họ trước đây săn được gì.

“Nhiều quá, làm sao nhớ hết.” Tống Úc tùy ý đáp.

“Chắc có thứ để lại ấn tượng sâu sắc nhất chứ.”

– Ấn tượng sâu sắc nhất, chắc chắn là lần săn đầu tiên.

Tống Cảnh cũng nhớ vì đó là một lần săn thất bại thảm hại. Lúc đó họ còn nhỏ, chỉ được phép dùng cung săn dưới sự giám sát, theo ông ngoại chạy vào rừng trong khu săn định bắn vài con gà gô, kết quả em trai nhận nhầm chim, mũi tên nhắm vào một con chim sẻ núi.

Đó không phải là loài được phép săn, khi anh ngăn lại thì mũi tên đã bay đi, may là thằng nhóc quá phấn khích, tên bắn lệch, mũi tên lướt qua cánh con chim sẻ núi.

Sau đó họ đành phải mang con chim sẻ về nhà chữa trị.

Chuyện về sau càng lúc càng rối ren, Tống Úc không biết chăm sóc động vật nhỏ, chỉ thích chơi với nó nhưng lại không kiên nhẫn cho chim sẻ thời gian làm quen, ngày nào cũng sờ mó nghịch ngợm khiến con chim rất ghét ở cùng cậu.

Tống Cảnh liếc nhìn đứa em bên cạnh, nói: “Lần đầu bắn nhầm chim nên mang về nhà nuôi, con chim đó không thích nghi được với môi trường, cuối cùng cũng chết.”

Tống Úc “ừ” một tiếng, “Chết rồi nên rất buồn, thế nào cũng không nỡ, cuối cùng đành làm tiêu bản giữ bên mình.”

Nói xong câu này, anh quay đầu nhìn về hướng khác, nơi người phụ nữ kia đang ngồi cười nói với người bên cạnh.

Yến Đường như có cảm giác, đột nhiên quay đầu chạm ngay vào ánh mắt Tống Úc.

Buổi chiều cô mang đồ giữ ấm đầu gối cho Tống Úc, anh không từ chối nhưng cũng không nói chuyện nhiều với cô, hai người trên WeChat cũng không liên lạc thêm.

Chỉ là thỉnh thoảng, cô vẫn có thể cảm nhận được Tống Úc đang nhìn mình.

Nhưng giây tiếp theo, Tống Úc đã thu ánh mắt lại trước.

“Yana? Yana?”

Giọng nói của người bên cạnh khiến Yến Đường hơi tỉnh lại, cô khẽ nói: 

“Không sao, chúng ta nói đến đâu rồi?”

*

Săn bắn là một hoạt động đòi hỏi kỹ thuật, Yến Đường quyết định bắt đầu từ việc phục kích săn bắn đơn giản nhất, còn Masha thì nóng lòng đi xem người khác săn gấu, hai người tách ra ngay ngày đầu tiên chính thức săn bắn.

Gần căn cứ có một khu phục kích săn bắn, thợ săn chỉ cần ngồi trong lều săn nhắm bắn con mồi qua lỗ bắn được thiết kế chuyên dụng, trong khu săn chủ yếu có lợn rừng, hươu và nai, rất phù hợp cho người mới tập bắn cố định, mỗi giờ còn có thể chọn huấn luyện viên hướng dẫn.

Yến Đường đến lều gỗ vào buổi chiều, nhìn ra ngoài qua lỗ bắn vuông là một rừng tuyết, một đàn lợn rừng đang bị máy bay trực thăng đuổi đến gần.

Cô vừa lấy bình giữ nhiệt đựng nước nóng trong túi ra thì cửa mở.

Người đàn ông cao lớn phải cúi đầu mới vào được cửa, đôi giày đen giẫm lên sàn gỗ phát ra tiếng kêu cót két.

Yến Đường nhìn người đàn ông bước vào, ngẩn ra một chút, “… Em nhớ huấn luyện viên tên là Andrey chứ không phải Kirill.”

Tống Úc cởi mũ, tùy ý vuốt mái tóc hơi rối ra sau, cởi khăn giữ ấm, đôi mắt nhìn cô.

“Anh đến để cảm ơn em vì đã mang miếng đệm giữ ấm đầu gối đến hôm qua… Đúng lúc ở đây không có ai, anh nghĩ chúng ta có thể nói chuyện thêm.”

“Anh muốn nói gì?”

“Trước hết giúp em săn một con mồi đã, tối qua nói người săn được mồi sẽ có phần thưởng, em trông rất hứng thú.”

Yến Đường cảm thấy bối rối trước thái độ mơ hồ của anh nên ngồi yên không nói gì, Tống Úc đã bước tới trước, thực sự bắt đầu hướng dẫn cô giương súng nghiêm túc.

“Nai rất nhạy cảm, cần sử dụng ống ngắm có độ phóng đại cao, tốt nhất là nhắm vào vùng đầu, cổ hoặc tim phổi. Lợn rừng to lớn hơn nên cần dùng súng trường cỡ nòng lớn, thực ra trong trường hợp săn phục kích lại dễ hơn.”

Anh giải thích cho cô sự khác biệt giữa các thiết bị, một số điểm chính đã nhắc đến hôm qua nhưng Tống Úc nói chi tiết hơn, còn có cả kinh nghiệm cá nhân của anh.

Dưới sự hướng dẫn của anh, Yến Đường thành công hạ một con lợn rừng.

“Trúng tim phổi – em tiếp thu rất nhanh.” Tống Úc nói, “Hình như em có năng khiếu bắn trúng tim nhỉ.”

Giọng anh bình thản nhưng dường như ẩn ý.

Yến Đường đặt súng xuống, quay đầu nhìn anh: “Anh muốn nói gì?”

“Lâu rồi không gặp, em không có gì muốn nói với anh sao?”

Tống Úc ngồi xuống cạnh cô ngả người ra sau, hỏi ngược lại: “Anh không hiểu, hôm đó nói với em anh ở Moscow, sao em không hỏi thêm chút nữa? Vì sao quay về, về bao lâu – sao em không hỏi?”

“Trước đây anh luôn nói rõ sẽ về làm gì, nhưng lần này anh không nói -“

“Vì lúc đó anh đang ở nhà ông ngoại, vừa nhắn tin cho em đã bị gọi đi nói chuyện, tối xem điện thoại thì em không trả lời gì, hình như không hứng thú.”

Giọng Tống Úc không còn mang vẻ ấm ức như trước mà đang bình tĩnh kể lại.

Sự bình tĩnh này khiến Yến Đường cảm thấy vô cùng xa lạ, như có thứ gì đó nặng nề, trong chín tháng qua đã từ từ phủ lên mặt vui vẻ trong tính cách anh.

Trong đầu cô trống rỗng một giây, chậm rãi mở miệng: “Trước đây em từng cố hỏi thăm tình hình của anh nhưng anh cũng không muốn nói.”

“Anh không muốn để cảm xúc tiêu cực của mình ảnh hưởng đến em.”

“Nhưng trước đây anh không phải luôn bảo em chia sẻ phiền muộn cùng anh sao?”

Nói đến đây, Yến Đường lấy tay che mặt.

Họ đang nói chuyện gì vậy?

Không biết từ lúc nào, cô cảm thấy không khí giữa mình và Tống Úc bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Có lẽ là từ lần chia tay ở Seattle.

Yến Đường cảm nhận được lúc đó anh rất không vui, sau đó anh lại trải qua giai đoạn hồi phục không thuận lợi, có lẽ đã xảy ra nhiều chuyện cô không ngờ tới.

Cô khẽ thở dài, nói: “Em cảm thấy có chút không ổn, không chắc anh có muốn nói chuyện thêm với em không, cũng không biết anh đang nghĩ gì, hỏi cũng không hỏi ra.”

“Hôm nay anh đến đây, chính là để nói với em những điều này, anh nghĩ nói chuyện trực tiếp với em sẽ tốt hơn.”

Tống Úc ngồi đó, thân hình cao lớn mang đến cảm giác áp lực khiến Yến Đường cảm thấy hơi gò bó.

“Thời gian ở Seattle, ngoài việc chữa trị anh không làm được gì vì nhàn rỗi, tâm trạng không tốt, ngược lại nghĩ rất nhiều. Phần lớn thời gian đều nghĩ về em, nghĩ tại sao rõ ràng đã làm theo ý em, cho em không gian và thời gian, tiếp xúc với em theo cách em thoải mái mà em vẫn không yên tâm, giống như lần đầu chúng ta gặp nhau, cứ lùi mãi…”

Anh dừng lại, mắt ngước lên nhìn chằm chằm vào cô.

“Về sau anh nghĩ thông rồi, lúc em ở Seattle, không chỉ sợ một ngày nào đó anh hối hận quay về Moscow, thực ra còn sợ anh ở Mỹ sẽ gặp người phụ nữ khác. Khi em nhắc đến việc có nhiều cô gái thích anh, trong lòng nghĩ chính là điều này đúng không?”

Yến Đường toàn thân cứng đờ.

Giọng nói nhẹ nhàng đó từ từ lọt vào tai cô giống như gió tuyết Siberia, trong khoảnh khắc này đột nhiên thổi tới, khiến cô đông cứng, vỡ vụn.

“Anh chỉ không hiểu, rốt cuộc phải làm đến mức nào mới khiến em cảm thấy an toàn.” Anh nói.

Sắc mặt Yến Đường hơi tái nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Em nghĩ cuộc trò chuyện này có thể dừng lại ở đây đi.”

Nhưng Tống Úc vẫn nói: “Nhưng đôi lúc anh lại nghĩ, có lẽ em không phải không tin tưởng anh mà là em chưa từng định sở hữu anh. Em giống như đi săn vậy, bắn một phát rồi đi, bất kể con mồi nằm trên đất chảy bao nhiêu máu, vết thương đau đớn thế nào, thậm chí không mang xác về nhà…”

Cô đứng phắt dậy, nhét đồ vào túi lao ra cửa, định mở cửa.

Nhưng cửa lại bị khóa.

Đây là loại khóa cửa cũ, muốn khóa từ bên trong cũng phải dùng chìa khóa.

Yến Đường quay đầu lại, quả nhiên thấy hình dáng chìa khóa lồi lên dưới lớp vải bên hông quần đen của Tống Úc.

Cô đi tới, cúi người định lấy chìa khóa từ túi anh, vừa đưa tay ra đã bị anh nắm lấy cổ tay, ép ngồi xuống ghế.

Tống Úc cúi mắt nhìn cô, “Nhưng em có biết không, con mồi không bị bắn trúng đôi khi cũng sẽ đi theo thợ săn…”

Ngay lúc này, Yến Đường ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, hỏi: “Đi theo thợ săn làm gì? Để cô ấy biết mình đã mất anh sao? Đây là mục đích của anh hôm nay?”

Yến Đường thề, cô hoàn toàn không muốn cãi nhau với Tống Úc, không muốn phát triển đến bước này.

Trong khoảnh khắc này cô thậm chí nghĩ, giá như lúc đó Tống Úc không đến Murmansk tìm cô thì tốt hơn, ít nhất hai người không cần trải qua khoảng thời gian giao tiếp vừa vui vẻ vừa đau khổ sau này.

Ít nhất cô không cần nghe Tống Úc nói ra những lời này.

Tống Úc nhìn chằm chằm cô không nói gì, không nói phải, cũng không nói không.

Vì vậy sự im lặng này trong mắt Yến Đường trở thành một sự thừa nhận.

Cô cảm thấy mình có thể chấp nhận kết cục như vậy nhưng cô không hiểu tại sao Tống Úc nhất định phải đến trước mặt cô, xé toạc tấm màn xấu xí này.

Trong đầu Yến Đường lóe lên rất nhiều suy nghĩ, trong lòng dâng lên một cảm xúc nặng nề, phức tạp, pha lẫn đau buồn và tức giận.

Vài giây sau cô mở miệng, giọng nói rất trầm, mang theo chút run rẩy.

“Cho đến hôm nay, em vẫn nhớ cảnh anh dẫn em đến SKP mua quần áo.”

Tống Úc sững sờ, không hiểu cô nhắc đến chuyện này làm gì.

“Đó là lần đầu tiên em vào cửa hàng đồ hiệu, em không thể không thừa nhận quần áo trong đó đều rất đẹp, rất thu hút em. Khi em sờ vào chất liệu của bộ quần áo đó, em biết mình rất muốn nó – cho đến khi em lật nhãn giá, em mới nhận ra mình không mua nổi.”

“Vì vậy em chỉ có thể đặt nó xuống, vì em phải kiếm tiền chăm chỉ hơn mới có thể sở hữu bộ quần áo này. Nhưng trước khi em kiếm đủ tiền, có lẽ nó đã bị một cô gái khác chọn mất – cô ấy có lẽ giàu có hơn, không gánh nặng cuộc sống, sống thoải mái phóng khoáng, vui vẻ.”

“Không mua nổi chính là không mua nổi, mất đi chính là mất đi, là em không muốn sao? Là em không muốn sao!!!”

Tống Úc im lặng một lát, nói: “Nhưng em rõ ràng có thể tận hưởng mọi thứ anh cho em -“

“Kirill, trong mắt anh, em là người phụ nữ như thế nào? Anh đang nhìn em theo tiêu chuẩn nào?”

Yến Đường hỏi anh như vậy.

“Anh đã tặng em rất nhiều món quà, rất nhiều động viên, rất nhiều sự giúp đỡ. Em cũng muốn mang lại điều gì đó cho anh nhưng em chẳng có gì cả……”

“Nếu em là tổng thống Trái Đất, em sẽ lấy tất cả tài nguyên trao cho anh, đưa nước Mỹ về Nga, để bác sĩ và chuyên gia phục hồi tốt nhất thế giới chữa trị cho anh, sống bên cạnh quan tâm anh. Nhưng em chỉ là người bình thường thôi.”

“Em không có cổ phần tập đoàn do bố mẹ tặng, không có nhiều đường lui, em chỉ có thể dựa vào chính mình đứng vững trong xã hội này. Ngoài những lời hứa hão huyền và sự quan tâm bằng lời nói, em chẳng thể cho anh thứ gì, vì vậy em không thể ngăn anh có được khả năng gặp người tốt hơn.”

Yến Đường hầu như không bao giờ nổi giận.

Cô đã quen giấu tất cả mọi thứ, rất hiếm khi xúc động.

Ngay cả bản thân cô cũng không biết, trong lòng từ lúc nào đã chứa một biển băng, đóng băng tất cả những cảm xúc cô không dám chạm vào.

Hôm nay, biển băng này bị Tống Úc đập vỡ biến thành nước mắt, không cách nào ngừng lại.

Đây là cái giá của một người bình thường.

Rồi sẽ có một ngày ở tuổi đôi mươi, cô nếm trải trọn vẹn hương vị cuộc sống, đối mặt với từng bất trắc, từ bỏ mọi ảo tưởng lãng mạn, cố gắng chèo chống con thuyền nhỏ của mình giữa dòng lũ, không bận tâm quá nhiều về những gì đã mất.

Trong lều gỗ chìm vào sự yên tĩnh như chết.

Tống Úc không chớp mắt nhìn Yến Đường.

Cô đang kìm nước mắt, giọng run rẩy, từng âm tiết mạnh mẽ chất vấn anh.

Giống như năm đó ở Nam Thị, cô đột nhiên xúc động nói anh “chưa từng nếm trải khổ đau của người khác” – xem ra lúc đó cô đã hết sức khéo léo.

“Kirill, anh nói cho em biết đi, với kinh nghiệm sống đầy tự tin, dũng cảm và xuất sắc của anh, trong cuộc đời này, đâu mới là lựa chọn đúng?”

Một trận gió lạnh thổi qua lùa vào trong nhà, thổi cho đồ trang trí trên tường kêu leng keng.

“Anh cũng không có đáp án.”

Tống Úc chậm rãi mở miệng.

“Giống như anh không biết, rõ ràng đã vì em mà đau lòng nhiều lần như vậy, tại sao vẫn muốn quay lại tìm sự an ủi từ em.”

Yến Đường sững sờ.

Nước mắt cô vẫn đọng trong mắt, hàng mi ướt át khẽ run, giữa đôi mày lộ ra vẻ hoang mang.

Họ nhìn nhau.

Rất lâu sau, Tống Úc mới mở miệng: “Bây giờ anh rất muốn ôm em một cái, em còn muốn lại đây không?”

Yến Đường mũi cay cay, giọt nước mắt đọng ở khóe mắt đã chảy xuống.

Cô bước tới, vừa đưa tay ra đã bị anh kéo vào lòng, ôm chặt lấy.

Trong khoảnh khắc này, cả hai đều không rõ cái ôm này có bao nhiêu hàm ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK