• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận tranh chức vô địch được ấn định vào đầu tháng Mười.

 

Đối với Tống Úc, hành trình chuẩn bị cho trận đấu này là chặng cuối cùng của một cuộc hành trình dài. Anh bắt đầu tập luyện võ thuật từ năm 8 tuổi, giờ đã 24 tuổi – tổng cộng 16 năm ròng rã.

 

Khi sắp leo đến đỉnh núi, chỉ còn một bước chân nữa là chạm tới đỉnh, đó là lúc ý chí con người bị thử thách khắc nghiệt nhất.

 

Nhìn lên, con đường phía trước còn dốc hơn bao giờ.

 

Nhìn xuống, chỉ cần một sơ suất nhỏ là rơi xuống vực sâu, mọi thành tích đều tan thành mây khói.

 

Nhưng Tống Úc không quá căng thẳng.

 

Có lẽ vì anh từng rơi xuống khi gần chạm tới đỉnh cao nhất, đã lang thang trong thung lũng suốt hai năm trời.

 

Cũng có thể vì cuộc sống giờ đây có nhiều điều khiến anh vui vẻ hơn, điều này vô hình xoa dịu cảm xúc của anh.

 

Hai người sống cùng nhau ở Bắc Kinh trong khoảng thời gian này, Yến Đường làm việc còn Tống Úc tập luyện. Khi rảnh rỗi, cô thường đến câu lạc bộ cùng anh.

 

Siêu Tử và Vương Thiên Minh vẫn đang tập luyện tại câu lạc bộ, sự nghiệp đang trên đà thăng tiến. Ban ngày họ tập luyện, tối xem lại và thảo luận chiến thuật, thỉnh thoảng đi ăn tối cùng nhau, Yến Đường cũng tham gia khi có thời gian.

 

Thời gian trôi đi, nhiều thứ đã thay đổi, nhưng cũng có những điều vẫn đẹp đẽ như thuở ban đầu. Trong sự thay đổi và bất biến ấy, ta thường thấy được tình cảm mà thời gian dành cho con người.

 

Giữa tháng Chín, đoàn của họ khởi hành từ Bắc Kinh đến Las Vegas.

 

“Đội ngũ huấn luyện viên, chuyên gia dinh dưỡng và bác sĩ phục hồi chức năng vẫn đi cùng, ngoài ra còn có năm võ sĩ hỗ trợ tập luyện, trong đó có Siêu Tử và Vương Thiên Minh. Đường Nhụy Tâm cũng tham gia đoàn, nhìn kỹ lại thì chẳng khác gì lần đầu họ đến đây mấy năm trước.

 

Sân bay quốc tế McCarran ở Las Vegas giờ đã đổi tên thành Harry Reid, nhưng vẫn không có chuyến bay thẳng từ Bắc Kinh, họ phải quá cảnh ở LA như cũ, đến khách sạn vào đúng giờ ăn tối.

 

“Ngoài lịch tập luyện, hai ngày tới còn có hai buổi phỏng vấn với truyền thông, nhưng vừa có thêm vài tòa soạn gửi email muốn hẹn cậu…”

 

Trong lúc làm thủ tục check-in, Tiểu Đàm lôi va-li chạy ù tới bên Tống Úc nhắc nhở lịch trình.

 

Yến Đường đang đứng cạnh xem WeChat, nghe tiếng liền ngẩng đầu nói: “Còn có mấy phóng viên chuyên mục thể thao trong nước xin kết bạn với em nữa. Chắc bạn bè người quen giới thiệu danh thiếp của em rồi. Họ muốn hỏi xem anh có nhận phỏng vấn không.”

 

Sau khi trở lại đấu trường, danh tiếng tăng cao, các lời mời hợp tác cũng nhiều lên.

 

Tống Úc bảo Tiểu Đàm từ chối tất cả yêu cầu liên hệ đến mình, rồi nói với Yến Đường: “Những ai liên lạc qua em, em muốn anh nhận phỏng vấn nào thì anh nhận.”

 

“Người ta tìm anh, sao em quyết định thay được?” Yến Đường bật cười.

 

“Tìm đến em là muốn mượn quan hệ của em thôi.”

 

Hoàn tất thủ tục, Tống Úc nắm tay cô đi về phía thang máy.

 

“Em thấy ai đáng giữ quan hệ thì anh giúp em, còn không thì thôi. Anh sẽ nghe em.”

 

Khách sạn lần này khác với lần trước nhưng vẫn nằm gần đại lộ Las Vegas. Mối quan hệ của họ cũng không còn phải giấu giếm như lần trước, cùng nhau ở tại sky villa tầng cao.

 

Nơi này như một căn hộ rộng rãi, có cả ban công ngoài trời với hồ bơi và sofa, có thể ngắm toàn cảnh Las Vegas.

 

Yến Đường không ngờ Tống Úc đặt phòng lớn như thế, chạy một vòng quanh phòng đã thở không ra hơi.

 

“Phòng này view đẹp nhất.” Tống Úc giải thích, “Lại rộng, anh bàn chiến thuật với huấn luyện viên sẽ không ảnh hưởng lúc em họp.”

 

Thực ra Yến Đường đã xin nghỉ phép trước, trừ việc cực kỳ quan trọng hoặc cần ký văn bản thì công ty sẽ không làm phiền cô.

 

Lần này tới Las Vegas, cô mới thực sự cảm nhận được danh tiếng của Tống Úc trong giới. Không chỉ khán giả bàn tán trên mạng, nhiều ngôi sao và doanh nhân theo dõi UFC cũng muốn hẹn anh trò chuyện, kết giao.

 

Dù vậy, Tống Úc đã từ chối hết các lời mời có thể, những cái không thể thì dời lại sau trận đấu.

 

Dù còn tới hai tuần nữa mới thi đấu nhưng thời gian yên tĩnh để tập luyện không nhiều. Ba ngày đầu ngoài các hoạt động bắt buộc, còn có buổi tập mở cửa cho fan và truyền thông đến xem để quảng bá trận đấu. Ba ngày cuối sẽ là họp báo trước trận và nghi thức cân đo.

 

Đêm trước ngày cân đo, Tống Úc vừa hoàn thành đợt giảm nước cuối cùng, đạt chuẩn cân nặng, cả cơ thể và tinh thần căng như dây đàn.

 

Trước khi ngủ, Yến Đường tựa vào đầu giường, dùng điện thoại trả lời mấy email công việc gấp.

 

Anh trở về phòng ngủ sau khi bàn chiến thuật với huấn luyện viên, kéo chăn nằm xuống cạnh cô, gối đầu lên bụng cô. Yên lặng vài giây rồi úp mặt vào đó.

 

Yến Đường chỉ mặc áo tank top bó và quần short, bị anh cọ cọ khiến bụng ngứa ngáy, cuối cùng cũng rời mắt khỏi điện thoại. Cô cúi xuống thấy Tống Úc đang nhìn mình.

 

“Lúc lên sân khấu cân đo, em có thể đi cùng anh không?” Anh hỏi.

 

Yến Đường ngớ người: “Em? Những dịp đó thường là huấn luyện viên đi cùng mà?”

 

“Không chỉ huấn luyện viên mới được lên. Anh từng kể em nghe, có lần đối thủ của anh dẫn theo con gái lên cân đó.”

 

Cô hồi tưởng lại, nhớ ra chuyện đó từ bữa tiệc sinh nhật Tống Úc hai ba năm trước, sau khi họ chia tay.

 

“Lúc đó anh bảo em, nhìn thấy cô bé đó là anh nghĩ ngay đến em.”

 

Tống Úc tìm tư thế thoải mái trong vòng tay cô, vừa đủ để nhìn thẳng vào mắt cô khi nói chuyện.

 

“Vì lúc đó anh đã nghĩ, giá như em cũng có thể ở trên sân khấu cùng anh thì tốt biết mấy.”

 

Trong UFC – đấu trường của sức mạnh và danh tiếng, không hiếm những vận động viên lực lưỡng phong lưu, những bữa tiệc xa hoa và sắc đẹp tiền tài. Nhưng cũng có những võ sĩ nam sau chiến thắng nhảy qua lồ ng bát giác hôn vợ con, hay nữ võ sĩ đoạt đai vàng cưỡi lên vai bạn trai đón nhận tiếng reo hò của khán giả.

 

Buổi cân đo được tổ chức tại khách sạn gần đấu trường, với tông màu đen chủ đạo cùng những ánh đèn trắng sáng rực, phía trên treo màn hình siêu rộng.

 

Yến Đường đã tham dự hai lần trước, mỗi lần đều đứng dưới khán đài ngước nhìn Tống Úc. Nhưng lần này, cô đứng trên sân khấu, ngay sau lưng anh.

 

Chỉ đến lúc này, cô mới biết rằng người trên sân khấu thực ra không thể nhìn rõ khán giả bên dưới, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào và những bóng người mờ nhòe tụ tập.

 

Dưới khán đài là hàng loạt fan hâm mộ và truyền thông của Tống Úc. Họ hét lên tên anh và khi cởi áo khoác, anh mỉm cười hướng về phía họ. Nhưng khi quay lại, anh chỉ có thể nhìn thấy Yến Đường đứng phía sau.

 

Anh đưa quần áo cho Tiểu Đàm nhưng lại giữ chiếc áo khoác rồi hỏi cô: “Em có thể cầm giúp anh cái này không?”

 

“Tất nhiên rồi.”

 

Khi nhận chiếc áo từ tay anh, Yến Đường phát hiện túi áo nặng trịch. Thò tay vào lấy ra, hóa ra là chiếc mặt dây chuyền Thánh George giết rồng cô tặng anh từ lâu.

 

“Cậu Tống lúc nào cũng mang theo. Nếu không phải vì mặt dây quá nặng làm tăng cân nặng khi đo thì chắc cậu ấy đeo luôn trên người rồi.”

 

Tiểu Đàm thì thầm với cô.

 

Sau buổi cân đo, truyền thông hỏi Tống Úc có muốn nói vài lời với đối thủ không – một truyền thống thường thấy là ‘nói móc’ trước trận đấu. Trước đây, phong cách của Tống Úc luôn là ít lời nhưng ra đòn mạnh, ai dám chế giễu anh thì trận sau sẽ phải đối mặt. Nhưng giờ đây, anh đã miễn nhiễm với mọi lời khiêu khích.

 

Trước ống kính, anh nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ chiến thắng, sau đó trở lại với cuộc sống bình thường của mình.”

 

Đến ngày trước trận đấu, Tống Úc nhanh chóng phục hồi sau quá trình giảm nước, tìm sự bình yên trong vòng tay Yến Đường. Ngược lại, chính cô lại căng thẳng đến mức không yên.

 

Cô đã nghiên cứu kỹ đối thủ của Tống Úc – Rafael Silva, người Brazil, 30 tuổi, một lão tướng UFC với thế mạnh là đòn đứng và boxing, hoàn toàn đối lập với ưu điểm khống chế mặt đất và đòn hiểm của Tống Úc. Chiến thuật ngày thi đấu sẽ cực kỳ quan trọng.

 

Với tư cách khán giả lâu năm, Yến Đường tự ước lượng tỷ lệ thắng của trận này là 50-50.

 

Cô không sợ Tống Úc thất bại – thất bại lần này vẫn còn cơ hội khác. Nhưng cô sợ thất bại sẽ lại làm tổn thương tinh thần của anh.

 

— Tinh thần là thứ khó gọi tên. Những ngày Tống Úc trong giai đoạn phục hồi, thỉnh thoảng ánh mắt thoáng chút thất vọng, dù chỉ trong tích tắc nhưng như lưỡi dao cứa vào tim cô.

 

Trận đấu bắt đầu lúc 3 giờ chiều. Nhờ quảng bá rầm rộ, khán đài chật kín người, không khí cực kỳ sôi động với khán giả từ khắp nơi trên thế giới, đủ mọi ngôn ngữ và chủng tộc.

 

Trước đây, khi ngồi trên khán đài, Yến Đường thường để ý nhiều thứ – không khí náo nhiệt, sang trọng thế nào, đám đông cổ vũ ra sao, thậm chí phát hiện vài người nổi tiếng cũng là fan.

 

Lần này ngồi ở khu vực VIP, xung quanh toàn người giàu có hoặc ngôi sao. Ai cũng biết cô là bạn gái Tống Úc, thỉnh thoảng còn bắt chuyện.

 

Họ nói rất mong chờ trận này, dự đoán sẽ cực kịch tính, hỏi Yến Đường nghĩ sao.

 

Cô không có suy nghĩ gì nhiều, cũng không kỳ vọng vào một khoảnh khắc ngoạn mục. Trước hết, cô chỉ mong Tống Úc bình an, rồi mong anh sẽ chiến thắng theo cách anh muốn.

 

Nhưng khi thực sự nhìn thấy Tống Úc bước vào sàn đấu, mọi suy nghĩ trong cô tan biến. Tim đập thình thịch, tay run lẩy bẩy. Cô ngồi thẳng trên ghế, tay trái đè lên tay phải, vài giây lại hít một hơi sâu, cố tỏ ra bình tĩnh.

 

Khi MC bắt đầu giới thiệu, màn hình lớn hiện tên cùng các thông số chiều cao, cân nặng của Tống Úc, Yến Đường đã căng thẳng đến mức muốn khóc.

 

Cô không hiểu tại sao mình lại thế – dù đã 27 tuổi nhưng lúc này lại như đứa trẻ mất hết lý trí.

 

Trận tranh đai vô địch gồm 5 hiệp, mỗi hiệp 5 phút, nghỉ giữa hiệp 1 phút.

 

Thực ra Yến Đường không nhìn rõ Tống Úc thắng thế nào.

 

Bốn hiệp đầu diễn biến khá chậm. Đến hiệp 5, cô nghĩ rằng trận đấu sẽ kéo dài đến phút cuối. Nhưng ngay khi hiệp mới bắt đầu, Tống Úc đã nhanh chóng khống chế Rafael, ép anh ta xuống sàn ngay góc lồ ng bát giác, nơi mà cột đen che khuất tầm nhìn của cô.

 

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

 

Cô thấy trọng tài đột ngột xông vào sàn, tiếp theo là tiếng hét kinh ngạc từ bình luận viên, thậm chí có người nhảy lên bàn hét tên “Kirill!”, rồi cả khán đài bùng nổ trong tiếng reo hò điên cuồng – thứ âm thanh thường chỉ xuất hiện ở những khoảnh khắc xứng đáng đi vào lịch sử.

 

Yến Đường vẫn còn đang ngơ ngác nhưng những khán giả xung quanh đã bắt đầu chúc mừng cô.

 

Cô đứng dậy, thấy chủ tịch UFC cầm chiếc đai vàng bước lên sàn. Người khán giả gần nhất – một người Mỹ – hào hứng kể lại cho cô màn kết thúc ngoạn mục thế nào.

 

“Ông ấy sẽ trao đai vàng cho Kirill phải không?” Yến Đường hỏi bằng tiếng Anh.

 

“Đúng vậy, cho Kirill đấy.”

 

“Ông ấy thực sự sẽ trao đai vàng cho Kirill sao.” Cô lặp lại như để tự xác nhận.

 

Người bên cạnh reo lên: “Chuẩn rồi! Kirill nhận đai rồi… và đang tiến về phía cô kìa!”

 

Đúng vậy, Tống Úc đang tiến về phía cô.

 

Khán đài vẫn sôi sục, camera bám sát từng bước anh, chiếu trực tiếp lên màn hình lớn.

 

Yến Đường nhìn anh chạy đến, chiếc đai vàng đeo trên vai trái – nền da đen với hình bát giác vàng ở giữa, rộng bản và trông rất nặng. Đây là lần đầu cô nhìn thấy nó ở khoảng cách gần như vậy.

 

Rồi Tống Úc đặt chiếc đai vào tay cô.

 

Yến Đường vẫn chưa kịp định thần, cầm lên một cách ngơ ngác – quả thực rất nặng.

 

Ngay sau đó, anh bất ngờ bế cô lên, đặt ngồi lên vai mình.

 

Vai Tống Úc rất rắn chắc và rộng lớn, đôi tay anh mạnh mẽ đỡ lấy eo cô một cách vững vàng.

 

Yến Đường ngồi trên vai anh, tay giữ chặt chiếc đai vàng.

 

Với chiều cao của Tống Úc, tầm nhìn của cô trở nên vô cùng rộng mở. Trong tầm mắt cô, tất cả khán giả đều đứng dậy, hoặc vỗ tay hoặc hét vang.

 

Trong khoảnh khắc này, cô chợt nhận ra, lòng trào dâng niềm tự hào khó tả.

 

“Mọi người đang bàn tán về chúng ta, à không, họ đang bàn tán về em, nói em thật xinh đẹp đấy.”

 

Trong bữa tiệc sau trận đấu, Tống Úc thì thầm bên tai cô rồi nắm lấy cổ tay, dắt cô lẻn ra cửa sau trở về phòng khách sạn.

 

Căn phòng không bật đèn, nội thất sang trọng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng lấp lánh từ thành phố lọt qua hành lang ngoài trời.

 

Tống Úc bế Yến Đường lên, ép nhẹ vào tường và hôn cô say đắm.

 

“Anh đã thắng rồi.”

 

Yến Đường vẫn chưa thoát khỏi không khí cuồng nhiệt lúc nãy, tiếng reo hò như vẫn văng vẳng bên tai.

 

“Ừ, anh thắng rồi.”

 

Giọng anh đầy vui sướng.

 

Căn suite rộng lớn, trống trải, chìm trong màn đêm tĩnh lặng.

 

Nhưng Yến Đường chẳng thấy cô đơn chút nào. Cô và Tống Úc cùng đắm chìm trong niềm vui chiến thắng – thứ cảm xúc giống hệt khi cô gọi vốn thành công vòng A, như thể đang nắm giữ cả thế giới.

 

“Em có món quà tặng anh này.”

 

Cô nói rồi nhẹ nhàng đẩy Tống Úc ra, khiến anh ngạc nhiên khi thấy cô quay vào phòng lấy ra một cuốn album dày cộm.

 

Dưới ánh đèn từ hành lang, Yến Đường kéo Tống Úc ngồi xuống sofa, trao món quà chuẩn bị bấy lâu này cho anh.

 

Cô đã suy nghĩ rất nhiều về món quà tặng anh sau trận đấu này. Quả thực, chọn quà cho Tống Úc là một thử thách, bởi anh không có nhiều sở thích đặc biệt. Anh thích du lịch và không mấy quan t@m đến xe sang hay hàng hiệu, vì với anh, những thứ đó chỉ như đồ dùng hàng ngày.

 

Yến Đường đã dành rất nhiều thời gian để làm cuốn album này. Nó ghi lại hành trình thi đấu của Tống Úc từ nhỏ đến lớn, liệt kê đầy đủ thời gian, địa điểm và những sự kiện quan trọng. Những bức ảnh do cô tự chụp hoặc xin từ bố mẹ và ông bà ngoại anh.

 

Cô nghĩ, nếu thắng thì đây sẽ là món quà kỷ niệm ý nghĩa. Nếu thua thì cũng là một lời động viên.

 

Lật đến trang cuối, Yến Đường chỉ vào khoảng trống: “Em cố tình để chỗ trống này để dán ảnh hôm nay của anh. Từ 8 đến 24 tuổi thì anh rất phi thường, Kirill à.”

 

Cô ngẩng đầu lên, thấy Tống Úc đang chăm chú nhìn mình. Ánh đèn phủ lên đôi mắt anh, dịu dàng ấm áp.

 

“Anh có thích món quà này không?”

 

“Anh rất thích.” Anh nhìn sâu vào mắt cô, nói khẽ: “Anh không ngờ em chuẩn bị thứ này, anh thực sự rất hạnh phúc.”

 

Yến Đường cười: “Đã rất hạnh phúc sao không ngắm quà, cứ nhìn em mãi thế?”

 

“Vì em là người tặng quà mà.”

 

Tống Úc nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng.

 

“Nếu không có em, anh đã không thể thắng.”

 

Yến Đường tưởng anh đang nói lời ngon ngọt, nhưng Tống Úc không hề đùa chút nào.

 

Anh nói anh biết tỷ lệ thắng tối nay không cao – ai cũng biết điều đó nên khi kết quả được công bố, mọi người mới phấn khích đến thế.

 

“Anh đã nghĩ đến cảnh này vô số lần: sau chiến thắng sẽ chạy đến bên em, trao đai vàng cho em như tối nay, rồi khoe với cả thế giới.”

 

“Chỉ cần nghĩ đến điều đó, anh lại tràn đầy sức mạnh, giúp anh vượt qua mọi khó khăn để giành chiến thắng.”

 

Như thường lệ, Yến Đường ngồi vắt ngang đùi anh, mặt đối mặt trò chuyện nên cô có thể nhìn rõ hình bóng mình in sâu trong đôi mắt tuyệt đẹp của anh.

 

Cô cũng bất ngờ, không ngờ Tống Úc lại bước lên võ đài với suy nghĩ như vậy.

 

Tư duy đàn ông và phụ nữ luôn có khác biệt, nhưng điều đó không hẳn là xấu, đôi khi lại trở thành bất ngờ thú vị.

 

Như cách Yến Đường dùng hết khả năng để bày tỏ tình yêu với Tống Úc, thì anh cũng luôn có mong muốn tương tự.

 

Anh muốn trở thành lựa chọn tốt nhất của cô, muốn mang lại vinh quang cho cô, muốn đêm nay trở thành dấu ấn đậm nét trong cuộc đời anh, đồng thời cũng là khoảnh khắc rực rỡ nhất đời cô.

 

Trong khung hình chiến thắng phải có bóng dáng cô.

 

Ánh đèn flash cũng phải vì cô mà bừng sáng.

 

“Anh cũng có quà tặng em.” Tống Úc nói.

 

Yến Đường được đặt vào tay một chiếc máy tính bảng, trên màn hình hiển thị giao diện điều khiển chương trình.

 

“Đây là gì vậy?” Cô hỏi.

 

Tống Úc không nói gì, chỉ dạy cô cách vận hành.

 

Thực ra đây là bộ điều khiển hệ thống đèn tòa nhà và vòng quay mặt trời ở Las Vegas, có thể thay đổi hướng ánh sáng và hình ảnh theo ý muốn của Yến Đường.

 

Người qua đường không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy ánh đèn trên các tòa nhà chọc trời thay đổi liên tục.

 

Thành phố từng quá xa vời với Yến Đường giờ đây đang lấp lánh vì cô.

 

Cô phát hiện một điểm sáng bất động giữa thành phố, liền hỏi đó là gì.

 

Tống Úc khẽ nói: “Đó là căn nhà anh mua cho em.”

 

Anh ngập ngừng rồi tiếp: “Anh còn mua một chiếc nhẫn nữa.”

 

Tim Yến Đường khẽ run. Cô bất giác quay phắt lại, ánh mắt chạm thẳng vào anh.

 

Rồi cô nghe anh nói tiếp: “Anh vẫn còn vài điều muốn nói với em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK