• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mọi lĩnh vực đều tồn tại khái niệm thiên phú. Với môn võ tổng hợp, một bộ óc thông minh cùng cơ thể cao lớn và đôi tay dài chính là lợi thế trời ban.

Nhưng thứ khiến người ta ngưỡng mộ chưa bao giờ là tài năng thiên bẩm  mà là những đêm dài lặng lẽ khổ luyện, khi võ sĩ đắm mình trong gian khổ mà không một lời oán thán. Họ để nỗi đau xâm chiếm cả thể xác lẫn tinh thần rồi bình thản chịu đựng, kiên nhẫn vượt qua để tôi luyện bản thân ngày một mạnh mẽ hơn.

Kết quả của quá trình ấy sẽ hiện rõ qua từng thớ cơ săn chắc, tốc độ di chuyển, độ chính xác trong từng đòn đánh và khả năng ứng biến linh hoạt trên võ đài.

Sân khấu ngập tràn ánh đèn xanh đỏ. Người dẫn chương trình cầm mic giới thiệu đầy hào hứng về sự trở lại của Kirill cùng lão tướng Michael. Sau nghi thức chạm găng, đội ngũ hỗ trợ rút lui chỉ còn lại trọng tài mặc đồ đen điềm tĩnh quan sát từ rìa lồ ng bát giác.

Một võ sĩ trẻ tuổi tài cao thường tỏa ra khí thế ngút trời. Họ không ngần ngại phô diễn kỹ thuật điêu luyện và sức mạnh dồi dào. Khán giả vừa trầm trồ trước sự liều lĩnh của họ lại vừa ngợi ca tinh thần dám nghĩ dám làm.

Tống Úc từng tạo nên vô số khoảnh khắc ấn tượng trên sàn đấu. Ngoại hình điển trai cùng lối đánh tàn khốc đã biến mỗi phân cảnh về anh thành một tác phẩm nghệ thuật đầy tính bạo lực.

Nhưng một lão tướng dày dạn kinh nghiệm lại khác. Thời gian và thực chiến đã dạy họ sự điềm tĩnh. Mỗi động tác đều được cân nhắc kỹ lưỡng, mỗi đòn đánh đều nằm trong tầm kiểm soát.

Hai đấu thủ ra đòn thăm dò rồi né tránh, lui về. Đòn thật đòn giả liên tục thay phiên.

Cuối cùng khi thời cơ đến, một cú đấm quyết định kết thúc trận đấu.

Tống Úc chiến thắng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Trận đấu này đã vượt qua giới hạn của một màn bạo lực đẫm máu thông thường, nâng lên thành cuộc so tài giữa trí tuệ và sức mạnh. Khán giả reo hò cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.

Trận đấu kết thúc bằng chiến thắng TKO (knockout kỹ thuật). Người dẫn chương trình bước vào lồ ng bát giác chào đón Tống Úc trở lại. Sau khi rời sàn đấu, anh nghỉ ngơi chốc lát, tham gia phỏng vấn rồi cùng Yến Đường đến dự tiệc sau trận đấu.

“Tôi khá ngạc nhiên đấy, cứ tưởng người như cậu sẽ chơi bời thêm vài năm nữa cơ.”

Vừa vào tiệc chưa lâu, họ chạm mặt một người đàn ông trông khá quen mắt.

Yến Đường suy nghĩ một lúc mới nhớ ra người này tên Đoàn Phong, từng tham dự tiệc mừng chiến thắng của Tống Úc ở Bắc Kinh năm nào. Lúc đó hắn còn xin kết bạn với cô nhưng ngay lập tức bị Tống Úc giật điện thoại xóa sạch.

Đoàn Phong tỏ ra như hoàn toàn không nhớ chuyện cũ, cười nói xã giao với Tống Úc.

Nhưng Tống Úc thì chưa quên. Nụ cười vẫn trên môi, anh hỏi lại: “Sao? Có thành kiến với tôi à?”

Đoàn Phong đáp: “Cậu được công nhận là đẹp trai mà, điều kiện tốt như vậy-“

“Vậy là cậu có thành kiến với người đẹp trai rồi.”

Tống Úc liếc nhìn Yến Đường đứng bên cạnh như tìm kiếm sự đồng tình.

“Em cũng nghĩ vậy phải không?”

Yến Đường bất ngờ giật mình, lúng túng đáp: “Hả? Anh đang hỏi em ư? Người đẹp trai thì… cũng tùy trường hợp…”

Thấy cô trả lời dè dặt, Tống Úc chợt nhận ra điều gì đó không ổn.

Đêm đó khi trở về phòng khách sạn, Yến Đường tắm rửa xong liền thay chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh. Phòng điều hòa lạnh quá nên cô vội khoác thêm áo len mỏng.

Tống Úc sau khi hoàn thành buổi vật lý trị liệu với huấn luyện viên thì trở về phòng. Anh thấy Yến Đường đã cuộn tròn trong chăn ấm, đang say sưa lướt điện thoại trên giường.

Lúc này đã hơn 10 giờ tối. Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt bao trùm, những cây chuối rừng và bụi gỗ cao lặng im đứng trong sân vườn.

Trần nhà treo một chiếc quạt trang trí màu đen. Tấm thảm hoa văn và chiếc giường cũng màu đen, tạo nên sự tương phản rõ rệt với bức tường trắng tinh cùng cửa sổ kính sọc trắng.

Căn phòng đơn giản nhưng tinh tế còn ngổn ngang đủ thứ đồ đạc – băng quấn tay, tai nghe của anh lẫn với mỹ phẩm, túi xách và laptop của cô. Quần áo hai người thay ra mấy ngày qua đã được giặt sạch sẽ, xếp chồng lên nhau một cách vô tư – áo của anh đè lên váy cô, khăn của cô vắt ngang quần anh.

Chi tiết bình thường ấy lại khiến Tống Úc thấy lòng bình yên lạ. Cảm giác ấy hòa lẫn với sự phấn khích còn sót lại sau trận đấu, khiến anh không kìm được mà bước đến bên giường, nằm xuống ôm cô vào lòng.

Tiếc thay, chiếc áo len mỏng đã bọc kín cơ thể Yến Đường, ngăn cản anh tiếp tục khám phá.

Tống Úc chợt nhớ đến lý thuyết “duy trì sự mới mẻ” mà cô đề cập mấy hôm trước cùng người chị họ đầy kinh nghiệm mà cô thường nhắc tới. Anh nhíu mày suy nghĩ, tay thoăn thoắt cởi nút áo khoác của cô.

Mải mê xem điện thoại, Yến Đường chẳng để ý đến hành động “tự do hoành hành” của anh. Cô đang xem tin tức mới nhất trên trang chủ UFC – trận đấu đủ ấn tượng để bức ảnh Tống Úc cùng đối thủ Michael được đặt ở vị trí trang trọng, dòng chữ “Kirill tái xuất” nổi bật phía dưới. Trên các diễn đàn, người hâm mộ nhận xét phong cách thi đấu của anh đã chín chắn hơn nhiều.

Vậy mà giờ đây, người đàn ông “chín chắn” ấy đang say sưa cởi áo cô, vừa thao thao bất tuyệt: “Anh thắng trận rồi, em thưởng gì cho anh nào?”

Mắt vẫn dán vào màn hình, Yến Đường đáp qua quýt: “Anh muốn gì?”

“Chơi trò ‘hỏi xoáy đáp xoay’ đi.” Nghe giọng anh đầy ẩn ý, cô lập tức bật ngồi dậy, đề phòng: “Hôm nay đánh trận mệt rồi, để hôm khác đi nhé?”

“Ai bảo anh mệt? Em không biết rằng sau mỗi trận đấu anh đều tràn đầy năng lượng sao?” Tống Úc tựa lưng vào đầu giường, kéo cô vào lòng. Hai người ngồi sát vào nhau trong khung cảnh lãng mạn khó tả.

Rồi anh bắt đầu cuộc thẩm vấn: “Ngoài chuyện duy trì sự mới mẻ, chị họ em còn dạy em những ‘chân lý’ nào nữa?”

Bao năm trôi qua, Yến Đường vẫn giữ được những phẩm chất đáng quý – như là sự trung thực không biết nói dối.

Khi nhận ra Tống Úc dường như đã biết quá rõ, cô bèn cẩn trọng thú nhận:

“Chị em từng bảo… quà anh tặng thì cứ nhận, vì đó là tấm lòng của anh.”

– Giống như người lớn cho trẻ con kẹo vậy, có gì đặc biệt đâu, cứ nhận lấy, không cần phải băn khoăn.

Nhưng câu này Yến Đường giữ lại trong lòng.

Tống Úc nghe xong gật đầu: “Đúng vậy, quà anh tặng em đều là anh kỳ công chọn. Tiền không thành vấn đề, nhưng hàng hiếm phải nhờ SA đặt trước mới có.”

Nghe anh nói thế, Yến Đường bắt đầu thấy hơi áy náy. Ánh mắt cô chợt chớp loạn, nhưng làm sao qua mặt được sự tinh ý của Tống Úc. Anh thẳng thừng đưa tay đỡ lấy gáy cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.

“Em còn giấu điều gì đó.” Giọng anh khẳng định.

Yến Đường lí nhí: “Hình như… không còn gì nữa đâu.”

“Thật sao? Thế tại sao em lại hỏi chị em về chuyện quà cáp? Hồi đó còn rất sớm, phải lúc chúng ta mới quen không?”

Tống Úc nhanh như cắt dồn dập chất vấn. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Lúc đó… em đã biết anh thích em rồi phải không?”

Yến Đường ấp úng: “Hồi ấy… em đâu biết anh nghĩ gì.” Cô gắng gượng thốt ra lời thành thật: “Chưa từng có ai theo đuổi em…”

Đến đây, từng chữ khó nhọc của cô đã giúp Tống Úc ghép được mảnh ghép cuối cùng.

Anh chậm rãi nói bằng giọng đầy thấu hiểu:

“Lúc em chưa hiểu ý anh thì em đã tìm chị họ để hỏi.”

“Chắc chắn em đã kể với chị ấy về những món quà anh tặng, cùng hàng tá chi tiết khác để nhờ phân tích.”

Hồi còn học trung học ở Moscow, Tống Úc thỉnh thoảng cũng dự các bữa tiệc của bạn học. Những cô gái tuổi mới lớn thường quây quần bàn luận về mỹ phẩm, thời trang và bạn trai. Mỗi khi có ai tỏ tình với anh, phía sau luôn lấp ló vài cô bạn gái đóng vai quân sư.

Nhớ lại giai đoạn Yến Đường luôn trốn tránh, từ chối mọi sự quan tâm của anh cho đến khi anh đề xuất “thời gian thử nghiệm”. Chỉ sau đó cô mới chịu gật đầu, rồi khi hết hạn lại một mạch bỏ chạy không một lời từ biệt.

Khi đuổi theo cô về Nam Thị, nghe cô nhắc lại cụm từ “thử nghiệm”, anh đã rất ngạc nhiên.

Đó vốn chỉ là câu nói đùa để dụ cô bỏ sự phòng thủ, chấp nhận tình cảm của anh. Ai ngờ cô lại nghiêm túc đến thế.

Càng nghĩ càng thấy không ổn, Tống Úc ghì ánh mắt vào cô: “Vậy kết luận cuối cùng của chị em là gì?”

Yến Đường khiếp sợ trước ánh mắt soi mói của anh.

Quả đúng là cùng bố mẹ sinh ra, dù chẳng màng quản lý công ty như anh trai nhưng khả năng quan sát của người này thật đáng sợ.

Yến Đường liền dùng chiêu cũ, vắt người lên người Tống Úc rồi hôn nhẹ lên sống mũi cao của anh: “Kirill, muộn rồi đó…”

“Ừ, muộn thật,” giọng anh trầm xuống đầy đe dọa, “nên em nói nhanh đi, để anh còn tính toán xem tối nay sẽ ‘xử lý’ em thế nào.”

Rõ ràng Tống Úc đã nhận ra điều gì đó. Anh tận hưởng nụ hôn của cô nhưng nhất quyết không buông tha vấn đề. Anh còn cảnh báo Yến Đường phải suy nghĩ kỹ trước khi trả lời, nếu dám nói dối thì anh sẽ phát hiện ngay.

Lúc này Yến Đường đã hoảng thật sự. Thực ra những lời chị họ nói đều rất hợp lý trong mắt con gái. Hồi đó Tống Úc còn trẻ, nhà giàu, lại quấn quýt toàn trai xinh gái đẹp – ai mà không nghi ngờ chứ?

Dù anh nhiệt tình và chu đáo đến đâu, cô vẫn tin lời chị họ: “Cao thủ tình trường thường ẩn mình dưới vẻ ngoài vô hại nhất.”

Tống Úc bật cười giận dữ:

“‘Cao thủ tình trường’?” Anh nhắc lại từ này bằng tiếng Trung, dù đã hiểu nghĩa rõ như lòng bàn tay.

“Tối nay trong buổi tiệc, em cũng nghĩ về anh như thế à?”

Không tin vào tai mình, anh còn lôi điện thoại ra tra cứu kỹ hơn định nghĩa của từ này – chỉ những kẻ giàu kinh nghiệm, giỏi đọc vị tâm lý phụ nữ.

Tống Úc đặt điện thoại xuống, ánh mắt đầy tổn thương: “Em thật sự nghĩ về anh như vậy sao?”

“Hoàn toàn là hiểu lầm!” Yến Đường vội vàng ôm mặt anh, giải thích chân thành: “Lúc đó chúng ta mới quen nên chưa hiểu gì về nhau, có hiểu nhầm cũng là chuyện bình thường mà.”

Anh cúi mắt nhìn cô, giọng khẽ: “Vậy bây giờ em thấy anh là người thế nào?”

“Nhiệt tình là thật, chu đáo cũng là thật. Anh giống Nastia lắm, về mọi mặt… gia đình anh cũng rất tốt, gia phong nghiêm túc…”

“Em biết lúc đó anh nghĩ gì về em không?” Anh bất ngờ hỏi ngược lại.

“…Anh nghĩ gì về em?”

Tống Úc nhẹ nhàng đáp: “Ngay từ lần đầu gặp gỡ, anh đã thấy em kiên cường và chăm chỉ, là cô gái đáng yêu nhất. Và anh tin rằng mình chưa từng sai.”

Những lời ngọt ngào ấy xuyên thẳng vào trái tim Yến Đường.

Chết tiệt, cô cảm thấy mình thật tệ bạc.

Bên ngoài cửa sổ, mưa lất phất rơi trên những tàu lá chuối rộng bản, từng giọt nước lăn dài theo khung kính trong veo, rơi xuống nhẹ nhàng như nước mắt trẻ thơ.

Căn phòng chìm vào im lặng kỳ lạ. Tống Úc chỉ im lặng nhìn cô, hàng mi dài khẽ rung, môi mím chặt không nói.

Yến Đường nhìn anh biết ngay – hỏng rồi, lại tổn thương rồi.

“Thơm một cái nào, đừng nghĩ nữa.”

Ở bên Tống Úc lâu, Yến Đường cũng học lỏm được vài chiêu dỗ dành. Như lúc này, cô liên tục hôn lên má anh bên trái rồi bên phải, thuần thục như đã làm cả trăm lần.

“Chúng ta đã ở bên nhau hạnh phúc rồi mà. Trong mắt em, anh luôn là người tuyệt nhất.”

“Không được, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua.” Tống Úc lạnh lùng đáp.

“Anh vừa trưởng thành đã gặp em, dốc hết tâm tư làm em vui, kết quả bị em xem là ‘cao thủ tình trường’.”

“Vậy anh muốn em làm gì đây?” Yến Đường thành khẩn hỏi.

Tống Úc không trả lời ngay.

Anh lướt qua danh sách những điều muốn làm nhưng bị cô từ chối thời gian qua, rồi chọn ra thứ khiến anh day dứt nhất.

—— Anh muốn Yến Đường tuột dây váy ngủ, vén gấu váy lên và ngồi lên mặt anh.

Tư thế này đã bị cô cự tuyệt vô số lần, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy ngượng chín mặt.

Nhưng lần này, cô không còn lựa chọn.

Ở góc độ này, Tống Úc chỉ có thể ngước nhìn cô từ dưới lên.

Trong tầm mắt anh là đường cong mê hoặc cùng đôi má đỏ ửng như gấc chín của cô.

Tống Úc hỏi khẽ: “Còn gì muốn ‘xưng tội’ nữa không? Lần sau nếu để anh tự phát hiện thì sẽ tính sổ riêng đấy.”

Yến Đường đôi chân mềm nhũn, giọng run run: “Phải em hỏi anh mới đúng! Trong cuốn sổ nhỏ kia anh còn ghi bao nhiêu chuyện nữa? Tính hết chưa đấy?”

Cô cố gắng kiềm chế để không quá thất thố, nhưng không biết rằng biểu cảm ấy lại khiến Tống Úc vô cùng thích thú.

Mưa rơi trên tàu chuối suốt đêm, mãi đến xế chiều hôm sau hai người mới tỉnh giấc.

Tống Úc sau khi “đòi nợ” xong tâm trạng vô cùng thoải mái, chọn một nhà hàng sang trọng trên app rồi dẫn Yến Đường đi ăn. Sau đó, họ cùng nhau đi dạo thong thả trên phố.

Khu phố kiểu Nam Dương gần Orchard Road ẩn mình sau những tòa cao ốc. Con đường lát đá, những khóm tre Phượng mọc um tùm, cùng những cánh cửa gỗ và gạch hoa Peranakan điểm xuyết cho khu phố yên bình này. Ánh nắng trải dài trên mặt đường, phủ lên mọi ngóc ngách thứ ánh vàng dịu dàng.

“Anh còn một việc muốn làm nữa.”

Tống Úc đột nhiên lên tiếng.

Yến Đường ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng thương lượng: “Chuyện đó cần tuân theo nguyên tắc ‘chừng mực’ và ‘duy trì thể lực’, làm nhiều quá không tốt đâu…”

“Anh đâu có nói chuyện đó? Sao em cứ nghĩ sang chuyện ấy thế?”

Anh nghiêng đầu nhìn cô đầy nghi hoặc, bắt đầu tự nghĩ liệu có phải Yến Đường đang ám chỉ kỹ thuật của anh không đủ tốt hay sức bền không đủ hay không – nhưng mấy tuần trước vì công việc nên nhịn được, giờ thắng trận rồi chẳng phải nên “ăn bù” sao?

Tống Úc tạm gác ý nghĩ đó sang một bên, chuyển đề tài: “Anh định nói là Singapore khá gần nhà em, em có muốn về Nam Thị thăm bố mẹ em không?”

Hai người bàn bạc một lúc rồi quyết định đặt vé máy bay về Nam Thị tối hôm đó. Yến Đường báo tin cho bố mẹ xong thì ngay lập tức nhận được điện thoại từ mẹ.

“Con dẫn bạn trai về ra mắt gia đình à? Thế để Tiểu Tống ở đâu cho phải phép đây?”

Giọng mẹ cô dò hỏi khéo léo. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Sắp xếp cho cậu ấy ở khách sạn nhé? Hay để cậu ấy ngủ tại nhà mình?”

Nhà Yến Đường khá nhỏ, không có phòng khách dư. Nếu Tống Úc ở lại, anh sẽ phải chung chiếc giường nhỏ mà cô đã ngủ từ thuở bé – với thân hình cao lớn của anh, chắc chắn sẽ rất chật chội.

Thế nhưng khi nghe đến lựa chọn này, Tống Úc bỗng nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Không đâu, anh sẽ cảm thấy thoải mái thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK