Cuộc trò chuyện vừa mới bắt đầu thì Yến Đường đã bị ngắt lời.
Cô không thể so sánh được về thể lực với Tống Úc, cuối cùng cũng không chống lại được sự mệt mỏi, dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng trong lòng vẫn canh cánh nỗi lo nên giấc ngủ chập chờn, chỉ nửa tiếng sau cô đã mệt mỏi tỉnh dậy.
Rèm cửa sổ trong phòng được kéo ra, bầu trời bên ngoài tối đen, màn đêm len lỏi vào từng ngóc ngách căn phòng, làm mờ đi hình dáng của mọi thứ.
Cô trở mình, phát hiện bên kia giường trống trơn, còn ở góc phòng gần cửa ra vào có một bóng người cao mảnh khảnh đang dựa vào tường.
Tống Úc đang nói chuyện điện thoại, gương soi đối diện phản chiếu khuôn mặt cậu lạnh lùng.
“Tôi muốn trở về Moscow… là do tôi tự muốn.”
“Những thành viên trong đội không thể đi thì đền bù hợp đồng cho họ.”
“…Tại sao vẫn không được?”
“Anh à, tôi không phải đang làm trái.”
Cậu vừa nói được nửa chừng thì chợt liếc về phía giường, phát hiện cô đã tỉnh, liền quay người bước vào phòng tắm, đóng sập cửa lại, chặn đứng mọi âm thanh.
Căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, điều hòa để nhiệt độ hơi thấp. Trong chăn vẫn còn hơi ấm của Tống Úc.
Yến Đường dùng chăn quấn chặt lấy người, cảm nhận hơi ấm không thuộc về mình.
Một lúc sau, từ phòng tắm vọng ra tiếng cãi vã, giọng nói tức giận của Tống Úc khiến Yến Đường hơi căng thẳng.
Cô trằn trọc trong chăn, cuối cùng đành nhìn ra cửa sổ ngắm vầng trăng mờ ảo để giết thời gian.
Khoảng hai mươi phút sau, cửa phòng tắm mở ra, tiếp theo là tiếng bước chân nặng nề, chiếc giường bên cạnh cô lún xuống, tấm chăn đắp trên người bị giật phăng đi.
Yến Đường giật mình co rúm người lại, trên người không mặc gì, cô thu người lại định với lấy chăn nhưng bị Tống Úc nắm lấy mắt cá chân kéo về phía cậu.
Yến Đường nằm im trên giường, ánh mắt đầy hoảng sợ, dưới ánh trăng cô thấy khuôn mặt cậu tối sầm lại, trong lòng đoán được kết quả cuộc điện thoại vừa rồi.
Cậu đưa tay vuốt v3 má cô không nói gì.
Yến Đường nghĩ có lẽ Tống Úc cần thêm thời gian để chấp nhận, không muốn kích động cậu lúc này nên cũng không cử động.
Tống Úc rút tay lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn cô.
Cậu vui mừng chờ đợi Yến Đường cùng mình trở về Bắc Kinh nhưng kết quả chỉ nhận được tin này, lại nhớ lại chuyện cô đi xem mắt và dự định thi công chức mấy ngày trước, càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng buồn.
“Kirill…” Yến Đường nhìn cậu đầy lo lắng.
Tống Úc thấy ánh mắt cô, trong lòng cơn giận cũng dịu đi phần nào.
“Em có biết Moscow cách Bắc Kinh bao xa không? Không ai hiểu rõ khoảng cách giữa hai nơi này hơn anh!”
Giọng cậu trầm và gấp gáp.
“Gần 6000 cây số, chênh lệch 5 tiếng đồng hồ…”
Giọng nói đó không ngừng công kích vào lớp phòng thủ trong lòng Yến Đường.
“Đây là cơ hội em tự giành lấy, Kirill, anh không hiểu đâu, nó rất quý giá với em.”
“Thế còn anh thì sao?”
Cậu đặt tay lên gáy cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Nếu em muốn đến Moscow tiếp tục học, đợi thêm vài năm nữa có khác gì không? Anh đâu có bắt em phải dựa dẫm vào anh!”
“Nhưng mấy năm đó sẽ xảy ra chuyện gì, ai nói trước được?”
Tống Úc khựng lại, ánh mắt đen kịt đổ dồn lên khuôn mặt cô.
Cuối cùng cậu cũng nhận ra điều gì đó, chậm rãi hỏi: “…Em không tin anh?”
“Không phải vấn đề tin tưởng.”
“Thế là vấn đề gì? Vì em chưa đủ yêu anh?”
Tống Úc cho rằng mình đã có được câu trả lời, cúi người xuống áp sát mũi cô, hàng mi dài khẽ rủ, giọng nói dịu lại.
“Anh làm chưa đủ tốt sao? Phải làm thế nào mới khiến em yên tâm? Em nói anh biết đi.”
Ánh mắt cậu thẳng thắn và mãnh liệt, hơi thở nóng hổi, bờ vai rộng như chiếc lồ ng bao trùm lấy cô.
Yến Đường nhìn thấy trong đôi mắt trong veo kia đầy sự buồn bã và bối rối, trong lòng cũng như bị kim châm.
Cô đưa tay ôm chặt lấy cổ cậu, thì thầm: “Không phải vậy đâu, Kirill, với em mà nói, anh thực sự giống như thiên thần vậy…”
Câu nói đó cuối cùng cũng khiến Tống Úc bình tâm trở lại.
“Anh đã nói với em từ hôm đó rồi, anh không thích sự chia ly.”
Tống Úc vuốt nhẹ mái tóc cô, từ má hôn dần xuống vai. Cánh tay nặng nề của cậu ôm chặt lấy eo cô, ép cô phải ôm lấy cậu thật chặt, không còn khoảng cách.
“Nếu em không lừa dối anh, nếu em thực sự yêu anh thì chúng ta hãy ở bên nhau thật tốt. Thời gian trôi qua, sẽ không ai phản đối nữa.”
Yến Đường quay lưng lại với cậu, hàng mi khẽ rung. “Không có ai phản đối chúng ta cả.”
Chỉ là cũng chẳng có ai thực sự tin tưởng vào mối quan hệ này, bởi hầu như ai cũng nghĩ rằng, mối quan hệ như thế này chẳng cần người khác phá hủy, tự nó sẽ dần tan vỡ.
Và sự khác biệt lớn nhất giữa họ nằm ở đây: Tống Úc tin rằng chỉ cần cố gắng đủ nhiều, mọi thứ sẽ như ý muốn; còn Yến Đường thì không tin điều đó.
Cô đã trải qua quá nhiều lần cố gắng hết sức nhưng kết quả vẫn không như mong đợi, cô hiểu rõ hơn về sự vô thường của cuộc đời.
Yến Đường không biết tương lai sẽ mang đến điều gì cho cô, cũng không biết tương lai sẽ mang đến điều gì cho Tống Úc.
Cậu sẽ gặp những người như thế nào, trải qua những chuyện gì trong tương lai?
Liệu cậu có muốn dành sự nhiệt tình và nước mắt cho một người phụ nữ khác không?
Liệu cậu có trải qua những biến cố cuộc đời, học được cách suy nghĩ thấu đáo, cân nhắc kỹ lưỡng, và biết lùi bước khi gặp khó khăn?
Cậu còn quá ít trải nghiệm, con đường phía trước còn dài, và việc cô ở bên cạnh cậu cũng không thể ngăn được những điều đó.
Yến Đường không thể nắm bắt được những thay đổi trong tương lai của cả hai, và điều duy nhất cô có thể nắm bắt được là tương lai của chính mình – chỉ cần làm được điều đó, cô đã cảm thấy mãn nguyện.
Hai người đã nói hết lòng với nhau, nhưng không ai thuyết phục được ai.
Càng nghĩ nhiều, quyết tâm ký hợp đồng với quỹ học bổng và đi sâu học tập tại Moscow của Yến Đường càng mạnh mẽ, quyết tâm đó đè nặng lên tình cảm đôi lứa, sự lưu luyến.
Nhưng cô phát hiện ra rằng Tống Úc dường như không nghĩ như vậy, suy nghĩ của cậu cũng không hề thay đổi, thậm chí khi nhận ra quyết tâm của cô không thể lay chuyển, những thủ đoạn đòi hỏi, làm nũng trước đây đã biến thành một sự cứng đầu đầy trẻ con, tràn ngập sự bất an mãnh liệt.
Ban đầu dự định ở Nam Thị bảy ngày, Tống Úc lại kéo dài thời gian lưu lại, ban ngày giả vờ như không có chuyện gì đi dạo cùng cô trong thành phố, chạm đến chủ đề nhạy cảm thì im lặng.
Đến đêm, nỗi buồn của cậu ấy lại trào ra như lũ lụt.
“Anh làm sai chỗ nào, em có thể phê bình, dạy bảo anh, anh có thể sửa mà.”
“Phải làm sao mới khiến em hài lòng?”
Cậu không nghe lý lẽ, chỉ biết trút giận, ôm chặt cô không buông.
Yến Đường bực mình, thường chỉ có tát cậu một cái mới khiến cậu ngoan ngoãn, nhưng cái thân hình này rõ ràng trên sàn đấu chịu đòn rất giỏi, vậy mà chỉ cần bị đánh một cái là bắt đầu khóc.
Thậm chí đến mức Yến Đường vừa giơ tay lên, hàng mi cậu đã run rẩy, đôi mắt đẹp đẽ lập tức ngân ngấn nước, chóp mũi đỏ ửng.
“Tại sao lại đối xử với anh như vậy? Anh chỉ đang làm em vui thôi.”
Cậu hỏi Yến Đường một cách ngang ngược, còn cô thì bất lực, không biết làm sao.
Trò hề này cuối cùng kết thúc khi Tống Cảnh đến gõ cửa.
Cơn mưa kéo dài bốn ngày ở Nam Thị cuối cùng cũng tạnh, hôm nay mây đen vần vũ, mặt đất ngập nước, cây cối trong ngõ hẻm đều chuyển sang màu xanh đậm, cả thành phố như được phủ một lớp lọc ảm đạm.
Tống Úc vừa tập gym xong, định dẫn Yến Đường ra ngoài thì nghe thấy tiếng anh trai ngoài cửa, sắc mặt cũng đen kịt như thời tiết.
“Em liên lạc với anh trai anh? Sao em có số của anh ấy?” Cậu hỏi Yến Đường đầy hoài nghi.
Yến Đường biết Tống Cảnh đến, trong lòng nhẹ nhõm, giải thích: “Hôm đó đến nhà anh, em có trao đổi số điện thoại với anh ấy.”
Tống Úc nhìn cô vài giây, “Sau này anh có nên yêu cầu kiểm tra điện thoại của nhau không?”
“Đừng trẻ con như vậy.” Yến Đường bất lực nói, “Anh không thể trói em bên cạnh mãi được, kéo dài thế này không có ý nghĩa gì đâu.”
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng gấp, Tống Úc đành phải ra mở cửa.
Tống Cảnh xuất hiện trước cửa, lạnh lùng liếc nhìn em trai, “Em định bắt nạt người ta đến bao giờ? Đi về với anh.”
Anh không đến một mình, phía sau còn có hai người đàn ông cao lớn, Yến Đường tiếp xúc với nhà họ lâu, biết hai người này danh nghĩa là tài xế nhưng thực chất là vệ sĩ. Khí thế lớn như vậy khiến cô cũng hơi sợ.
Tống Úc nhìn thấy người phía sau anh trai, sắc mặt càng thêm khó coi, “Chuyện của em không cần anh quan tâm.”
Hai anh em rời khỏi phòng để tránh mặt Yến Đường nói chuyện. Yến Đường không đi, cũng không tiếp tục ở lại căn phòng khách sạn đầy ký ức điên rồ này, ngồi xuống ghế sofa góc đại sảnh chờ đợi.
Gần một tiếng sau, Yến Đường mới thấy Tống Úc và Tống Cảnh đi thang máy xuống. Tống Cảnh chào cô, không nói gì nhiều rồi rời đi, người đàn ông đi sau xách vali của Tống Úc cũng thẳng tiến ra khỏi khách sạn.
Tống Úc đến ngồi xuống bên cạnh cô.
Không biết nghe anh trai nói gì, quanh người cậu phảng phất một khí chất trầm lặng, u uất.
Một lúc lâu sau, Tống Úc mới quay sang nhìn cô.
Tóc mai rủ trước trán, đôi mắt dưới hàng mi dài vẫn đẹp đẽ như lần đầu cô gặp.
“Như em mong muốn, anh trai sẽ đưa anh về Bắc Kinh… Anh vẫn không hiểu tại sao em lại kiên quyết như vậy, thậm chí còn gọi anh trai đến đưa anh đi.”
Giọng cậu đầy cảm xúc khó tả.
“Cô giáo, về Bắc Kinh với anh đi. Moscow rất lạnh, một mình sống ở đó còn lạnh hơn…”
Yến Đường cụp mắt, ánh nhìn vô định đậu xuống mặt đất, “E là không được rồi.”
“Vậy sau này phải làm sao?” Tống Úc không rời mắt khỏi khuôn mặt cô, quan sát từng biểu cảm của cô, “Em cũng đã nghĩ xong rồi đúng không? Nói cho anh biết đi.”
Yến Đường hít một hơi thật sâu, từ từ nói: “Kirill, em rất trân trọng quãng thời gian bên anh, nhưng… nhưng thời điểm không đúng, con đường tương lai của chúng ta cũng khác nhau. Em không muốn mối quan hệ của chúng ta trở nên bất an, vậy nên dừng lại ở đây thôi.”
Dù nói cô nhút nhát hay thực tế đi chăng nữa, Yến Đường vẫn muốn đoạn tình cảm này dừng lại ở thời điểm đẹp nhất, chứ không muốn một ngày nào đó phải chứng kiến họ dần nguội lạnh vì khoảng cách.
Không gian giữa hai người chìm vào sự im lặng đáng sợ.
Một lúc sau, Tống Úc mới lên tiếng: “Nói cho cùng thì em vẫn không tin anh.”
Cậu dừng lại, rồi nói tiếp: “Nhưng nếu không giữ chặt em, em sẽ lập tức chạy đi gặp người đàn ông khác.”
Yến Đường bật cười: “Đừng vu khống em, em đã giải thích với anh chuyện trước đó rồi.”
“Vậy sau này em có thể không gặp người khác nữa không—”
Cô ngắt lời cậu, nói khẽ: “Chúng ta không nên hứa hẹn bất cứ điều gì với nhau lúc này, đó là không có trách nhiệm.”
Tống Úc không nói gì nữa.
Cậu lặng lẽ nhìn cô, dùng ánh mắt vẽ lại đôi mày thanh tú, dịu dàng và yên tĩnh của cô.
Sau đó khẽ cúi đầu lại gần cô, sống mũi cao gần như chạm vào má cô.
“Cô giáo, em là một người phụ nữ tàn nhẫn.” Cậu nói, “Anh trai nói với anh rằng phải chấp nhận không phải mọi chuyện đều như ý muốn. Nhưng người dạy anh điều đó là em, chưa từng có ai khiến anh đau lòng như em.”
Yến Đường ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt đẹp đẽ kia in hình bóng cô với vẻ hoảng hốt.
Con người rồi cũng phải lớn lên, có lẽ sau này Tống Úc sẽ thực sự hiểu ra, sẽ không vì chuyện này mà tức giận nữa.
Nhưng trong khoảnh khắc này, Yến Đường mong cậu sẽ không bao giờ hiểu được những toan tính phức tạp này.
Tống Úc mười tám tuổi ngây thơ, nhiệt huyết, phóng khoáng và tự tin, cô thực sự hy vọng thế giới này sẽ không biến chàng trai đáng yêu ấy trở thành một hình dáng khác.
“Kirill…”
“Không sao.” Tống Úc thu lại ánh mắt, “Anh tha thứ cho em.”
Câu nói đó lọt vào tai cô, cuối cùng cũng khiến nước mắt Yến Đường trào ra.
Nhưng giọt nước mắt đó chưa kịp rơi xuống đã bị chàng trai bên cạnh nhẹ nhàng lau đi.
Gần tối, thời tiết đột nhiên quang đãng, ánh hoàng hôn xuyên qua lớp mây lan tỏa ra, tạo nên một vùng trời rực rỡ sắc hồng tím.
Yến Đường rất thích cảnh hoàng hôn, khi cùng Tống Úc đến những thành phố như Las Vegas, Abu Dhabi, họ thường nắm tay nhau đi trên những con phố lạ, ngắm nhìn ánh hoàng hôn nhuộm thẫm một vùng trời khác.
Hoàng hôn rồi cũng sẽ tàn, đêm tối rồi cũng sẽ đến, giống như mối quan hệ đầy đam mê nhưng không ổn định của họ rồi cũng sẽ đi đến hồi kết.
Yến Đường nghĩ, cô sẽ mãi nhớ về chàng trai này, người đã từng đứng bên cô khi cô ở đáy vực sâu, tinh nghịch và dịu dàng lau đi bao giọt nước mắt.
Có lẽ cô cũng sẽ mãi nhớ về buổi chiều hôm đó, khi nhìn cậu lên xe rời đi, dần khuất khỏi tầm mắt cô.
*
Sau khi Tống Úc rời đi, ngày hôm sau Yến Đường đã hoàn tất thủ tục ký kết với quỹ học bổng, và một tuần sau đó cô đã vượt qua vòng xét duyệt tham gia khóa đào tạo tại Moscow.
Những việc cần làm tiếp theo trở nên nhiều hơn: xin visa mới, nhận công việc phiên dịch, chuẩn bị trước cho khóa đào tạo. Đã chọn con đường này thì chỉ có thể đi đến cùng, đi đến đỉnh cao, Yến Đường nhất định phải giành được tư cách ứng tuyển vào năm thứ hai, điều đó có nghĩa là cô phải dốc toàn lực để chứng minh bản thân trong khóa đào tạo.
Khi cô bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị lên đường đến Moscow, bất ngờ lật ra từ chiếc vali cũ một xấp bản thảo, là bài luyện nói mà cô từng chuẩn bị cho vòng hai giải thưởng “Trăng Khổ”.
Nhớ lại lúc đó, khi đang cùng Tống Úc luyện tập, cô vẫn tranh thủ luyện nói, còn Tống Úc với tư cách là “sếp” thực sự vẫn kiên nhẫn cùng cô luyện tập, quả là một chuyện không dễ dàng.
Yến Đường lật từng trang bản thảo với lòng đầy cảm khái, đến trang cuối cùng thì đột nhiên dừng lại.
/
Bài thơ cuối cùng trong tập thơ này báo trước một kết cục tình yêu không trọn vẹn:
Ta nên kể với người thế nào
Về sự lụi tàn của vầng trăng
Bắt đầu từ khoảnh khắc trước khi nàng khuất bóng nơi đường chân trời
Khi nàng nhìn thấy ánh bình minh ngoài tầm với
/
Đoạn bản thảo này, cùng với những câu thơ song ngữ Trung – Nga, không biết từ lúc nào đã bị ai đó gạch xóa lung tung, một mũi tên chỉ về khoảng trống bên cạnh, nơi viết mấy dòng tiếng Trung.
Nét chữ còn non nớt, như thể mới học tiếng Trung chưa lâu, nhưng từng nét đều rất ngay ngắn, có lẽ khi viết vẫn nhớ lời dặn của cô giáo.
Đó là một bài thơ ngắn non nớt như chính nét chữ của cậu, mang đầy tính trẻ con, tên là “Gửi thiên thần nhỏ”.
Bên cạnh còn ghi một dòng chú thích bằng tiếng Nga: Anh không thích kết cục như thế này!