Yến Đường khẽ gật đầu, như thể đã trao cho Tống Úc quyền được làm bất cứ điều gì.
Mọi chuyện bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.
Cậu hoàn toàn dính chặt lấy cô, cúi người xuống, mặt áp vào cổ cô vừa hôn vừa ngửi.
Yến Đường bị những hành động vượt quá giới hạn của cậu đẩy ngửa ra sau, cuối cùng buộc phải đưa tay ôm lấy cổ cậu để không bị ngã.
Nhưng hành động đó lại trở thành một sự khích lệ ngầm.
Tống Úc, vốn đang đỡ lưng cô, giờ đã di chuyển tay xuống eo, siết chặt và kéo cô về phía mình, bị thúc đẩy bởi bản năng mạnh mẽ của một người đàn ông.
“Kirill…”
Yến Đường hít một hơi sâu, vừa mở miệng đã bị cậu ép vào một nụ hôn.
Cậu quá phấn khích, không ngần ngại thể hiện những gì mình muốn thông qua hành động và phản ứng s1nh lý, thậm chí còn nắm lấy tay cô, hỏi: “Em có muốn sờ thử không?”
Câu hỏi mang tính gợi ý, giọng điệu đầy quyến rũ.
Trái tim Yến Đường đập thình thịch. Đạo đức của cô không cho phép cô nói dối, nhưng tiến độ này quá nhanh.
Có phù hợp không? Chắc chắn là không rồi!
Tống Úc thấy mặt cô đỏ bừng, liền dừng lại.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Yến Đường ngơ ngác: “Hả?”
Cậu nắm lấy cổ tay cô, đặt lên vị trí dưới ngực trái của mình. “Anh chỉ muốn em cảm nhận nhịp tim của anh thôi, em đang nghĩ gì vậy?”
Dưới lòng bàn tay cô là ranh giới giữa cơ ngực và cơ bụng, lúc đầu cảm giác mềm mại, nhưng khi ấn mạnh sẽ cảm nhận được độ cứng của cơ bắp.
Một trái tim đang đập nhanh, cách xa lồ ng ngực, gõ nhịp vào lòng bàn tay cô trong khi chủ nhân của nó lại đang cười nhẹ nhàng nhìn cô.
“Nó đập nhanh không?” Cậu hỏi.
“Nhanh…”
“Còn em thì sao?” Tống Úc lại hỏi.
“Cái gì?”
“Để anh cảm nhận nhịp tim của em.” Cậu đưa tay về phía cô.
Ngực của cô và ngực của Tống Úc là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Yến Đường lập tức định nhảy dựng lên, nhưng Tống Úc đã đưa tay đỡ lấy eo cô, cười không ngừng.
“Được rồi, anh không trêu em nữa.”
Tống Úc nhìn rõ mọi biểu cảm của cô, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng.
“Những chuyện đó làm sao có thể xảy ra một cách tùy tiện được?”
Yến Đường giật mình, bị ánh mắt dịu dàng của cậu bao phủ, sau đó nghe cậu nói: “Ít nhất lần đầu tiên không nên xảy ra như vậy.”
… Cô biết mà!
Nói xong vẫn chưa đủ, Tống Úc còn nghiêm túc bổ sung thêm: “Nhưng chắc chắn nó sẽ xảy ra, anh phải chịu trách nhiệm cho trải nghiệm thử nghiệm của em.”
Khi trở về ký túc xá, Yến Đường vẫn còn cảm thấy choáng váng.
Các bạn cùng phòng vẫn đang bàn tán về chuyện của Thôi Bình Sơn, chê bai những bài giảng nhạt nhẽo của ông ta, việc cố ý chấm điểm thấp cho sinh viên và những năm trước đã làm khó nhiều sinh viên tốt nghiệp. Lần này Thôi Bình Sơn bị kỷ luật và cách chức, nhiều anh chị khóa trước đã tốt nghiệp hai ba năm cũng đăng status trên mạng xã hội để ăn mừng một cách kín đáo.
Yến Đường ngồi xuống bàn học của mình, cởi chiếc áo hoodie chuẩn bị đi vệ sinh cá nhân, vô tình liếc qua chiếc gương nhỏ trên bàn và giật mình khi thấy vài vết đỏ nhỏ trên vai — đều là do Tống Úc cắn!
“Đúng là luật nhân quả nhỉ.”
Vương Kỳ Vũ lại gần trò chuyện với cô, nhưng thấy Yến Đường vội vàng kéo áo hoodie che lại, liền nhướng mày nở một nụ cười đầy ác ý.
“Sao thế, còn che đậy nữa? Mấy năm trong ký túc xá này tớ có gì chưa thấy đâu, chẳng lẽ có người đóng dấu lên người cậu rồi sao?”
Cô ấy không hạ giọng, hai bạn cùng phòng khác cũng nghe thấy. Hai người đó, một người tên là Vương Thu, một người tên là Nhậm Nặc Nhiên, thường khá thân với Yến Đường, nhưng bên ngoài ký túc xá thì không có nhiều giao tiếp. Lúc này, họ cũng bị thu hút sự chú ý, liền xúm lại hỏi xem cô có phải đã có bạn trai chưa và đòi xem ảnh.
Vương Kỳ Vũ đã có sẵn suy đoán: “Chẳng lẽ là Giang Dụ Hành? Hôm gặp mặt lớp tớ đã biết hai người có ý rồi!!”
“Không phải cậu ấy.” Yến Đường bật cười.
Câu nói của Vương Kỳ Vũ khiến cô chợt nhớ ra lúc nãy trên xe với Tống Úc cô lại quên mất không trả lời Giang Dụ Hành.
Yến Đường mở hộp thoại Wechat với Giang Dụ Hành, thấy anh ấy hỏi cô có muốn ra ngoài ăn mừng không, sau đó lại gửi thêm hai tin nhắn.
Một là thông báo về triển lãm tại một phòng tranh, còn lại là bộ ảnh hoa nở mùa xuân tại công viên Triều Dương.
Cảm giác của con người thật kỳ lạ, nếu không còn thích một người nữa, không chỉ không còn hứng thú với những cử chỉ quan tâm của họ, mà khi nhận được quá nhiều tin nhắn, còn cảm thấy phiền phức.
Yến Đường nói với Giang Dụ Hành rằng cô biết tấm lòng của anh, nhưng cảm thấy hai người không hợp nhau, và cô cũng không có ý định tiếp tục thử tìm hiểu thêm.
Cách nói chuyện nhẹ nhàng và lịch sự, nhưng sau khi gửi đi, bên kia im lặng một lúc, có vẻ như không ngờ cô lại nói ra những lời như vậy.
Khi Yến Đường tưởng chuyện đã kết thúc, Giang Dụ Hành đột nhiên gửi thêm một tin nhắn, hỏi cô có tiện nghe điện thoại không, vì có chuyện không tiện nói trên Wechat.
Yến Đường không biết anh còn có chuyện gì quan trọng, do dự một lúc, cuối cùng vẫn ra góc hành lang vắng người để nghe máy.
Bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Giang Dụ Hành , vẫn nhẹ nhàng và ấm áp như mọi khi: “Xin lỗi vì làm phiền cậu vào giờ này, tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu lần cuối.”
“Có chuyện gì quan trọng vậy?”
“Tôi muốn hỏi một câu có phần mạo muội…” Giang Dụ Hành ngập ngừng một chút. “Cậu từ chối tôi có phải vì cậu học trò đó của cậu không?”
Yến Đường không ngờ anh lại nhắc đến Tống Úc , dù hai người họ chỉ gặp nhau vội vàng đôi lần, thậm chí còn chưa nói chuyện nhiều. Trực giác của đàn ông lại chính xác đến vậy sao?
Thấy cô im lặng, Giang Dụ Hành tiếp tục: “Tôi có thể nhận ra ý đồ của cậu ta với cậu. Cậu ấy đã tỏ tình với cậu hay chỉ đang ám chỉ điều gì đó?”
Yến Đường bị câu hỏi này làm cho bối rối, cảm thấy có gì đó không ổn trong cách nói chuyện của anh nhưng Giang Dụ Hành vẫn chưa dừng lại.
“Thành thật mà nói, những người như học trò của cậu không phải là đối tượng cậu nên tiếp xúc. Yến Đường, mỗi người đều có giới hạn trong cuộc sống của mình. Vượt qua rào cản đó để tiếp xúc với một nhóm người khác, người bị tổn thương cuối cùng chỉ có thể là cậu.”
Giang Dụ Hành ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Chúng ta chỉ gặp nhau hai lần trong thời gian qua, nhưng lần nào cậu ấy cũng đến đón đưa cậu. Chắc cậu nghĩ cậu ấy rất biết cách chăm sóc con gái đúng không? Tính cách cậu quá ngây thơ, dễ dàng tin tưởng người khác. Cậu đã bao giờ nghĩ tại sao cậu ấy lại giỏi làm những việc đó không? Cậu có biết môi trường sống thực sự của cậu ấy là như thế nào không? Cậu ấy có thể mang lại cho cậu tương lai gì? Cậu ấy chỉ là một kiểu con nhà giàu điển hình thôi.”
Mỗi chữ từ đầu dây bên kia đều đập thẳng vào tim Yến Đường , làm tan biến phần lớn cảm giác ngọt ngào và nhẹ nhàng trong lòng cô, thay vào đó là một nỗi bực bội khó tả.
Yến Đường nghiêm túc nói với anh: “Những gì cậu nói có lý, nhưng tôi chỉ tin vào những gì tôi nhìn thấy. Trong bất kỳ nhóm người nào cũng có người tốt và người xấu, liệu cái mác ‘con nhà giàu’ có thể định nghĩa hoàn toàn một con người không? Dụ Hành, từ khi nào caauj bắt đầu dùng những khái niệm chung chung như giai cấp để định nghĩa cụ thể một con người thế?”
Giang Dụ Hành im lặng rất lâu, rồi thở dài một tiếng.
“Tôi cũng không muốn vậy, nhưng sự thật là như thế. Tôi thừa nhận mình có chút ích kỷ, hiện tại tôi rất nhớ những gì cậu đã làm cho tôi. Nhưng quan trọng nhất là, với tư cách là bạn học cũ của cậu, tôi không muốn cậu phải trải qua khổ đau rồi mới hiểu ra những điều này.”
Yến Đường nói với anh rằng cô có sự phán đoán của riêng mình, lý do từ chối anh là vì cô không có tình cảm với anh từ đầu, không liên quan đến ai khác.
Nhưng sau khi cúp máy, cô vẫn đứng im trong góc hành lang rất lâu.
Chưa kịp tận hưởng cảm giác hạnh phúc từ những khoảnh khắc thân mật, cô đã bị dội một gáo nước lạnh. Lúc này, khi đứng một mình trong yên lặng, trong lòng Yến Đường dâng lên một chút chán nản, đi kèm với đó là sự bất an mơ hồ.
Cô không nghĩ rằng những gì mình vừa nói là sai, có lẽ những lời của Giang Dụ Hành cũng không xuất phát từ ác ý.
Thậm chí, chị họ của cô trong buổi trò chuyện dịp Tết cũng đã bày tỏ ý kiến tương tự ngầm nhắc nhở cô đừng ôm quá nhiều ảo tưởng.
Tuy nhiên, khi đồng ý với Tống Úc , Yến Đường không hoàn toàn mù quáng.
Cô nghĩ, ít nhất trước khi quyết định quay lại cuộc sống nhạt nhẽo đó, cô phải cố gắng thử một lần nữa.
Biết đâu mọi chuyện sẽ khác đi? Biết đâu cuộc sống sẽ có một bước ngoặt mới?
— Chỉ những thứ chưa biết, mang tính rủi ro, mới có thể mang lại sức sống quyến rũ.
Cửa sổ hành lang bị gió thổi mở, ánh trăng chiếu xuống người cô.
Vầng trăng khuyết vẫn dịu dàng như thế, giống như đêm đó ở Thượng Hải.
*
“Lịch thi đấu của Tống Úc vào cuối tháng Tư đã được công bố, đối thủ là Marco Da Silva, người Brazil, cũng là một ngôi sao mới nổi gần đây, thuộc kiểu võ sĩ đánh đứng. Đây là trận đấu đầu tiên của Tống Úc tại UFC, chắc chắn sẽ có chút áp lực. Cậu ấy không chỉ muốn chiến thắng, mà còn muốn chiến thắng áp đảo, nên áp lực lại càng lớn hơn…”
Đường Tề ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, trò chuyện với Yến Đường một cách thoải mái.
Tầng hầm của câu lạc bộ được chiếu sáng rực rỡ, các võ sĩ đang tập luyện đấm đá trước một dãy bao cát treo nặng nề. Tống Úc mặc bộ đồ tập đen co giãn, mỗi cú đấm và cú đá đều tạo ra vết lõm sâu trên bao cát, nhưng bao cát vẫn đứng yên tại chỗ.
Trước đây, khi buồn chán, Yến Đường cũng từng thử đấm vào bao cát. Nhìn bề ngoài tưởng chừng đơn giản, nhưng một cú đấm vào chẳng để lại dấu vết gì, dùng sức mạnh thô chỉ có thể đẩy bao cát ra xa. Muốn tạo ra vết lõm rõ ràng, cần có sức bùng nổ và khả năng xuyên thấu cực mạnh.
Phải nói rằng, xem cậu tập luyện cũng là một niềm thích thú.
Sau giờ nghỉ ngắn là một đợt tập nâng tạ mới, huấn luyện viên yêu cầu mỗi nhóm phải tập đến kiệt sức. Yến Đường hỗ trợ Tống Úc giao tiếp xong lại lui về một bên, nhìn một nhóm đàn ông lực lưỡng nâng tạ đến mức chân tay run rẩy, chỉ có chị Hồng và Tống Úc là kiên trì đến khi huấn luyện viên hô dừng.
Trong những lúc như thế này, cậu không bao giờ phàn nàn, không bỏ cuộc, ý chí cứng rắn như thép.
Nhưng khi cậu trở về phòng nghỉ riêng vào giờ nghỉ trưa thì lại khác.
“Này! Họ thấy rồi đó!”
Yến Đường bị kéo vào phòng nghỉ ngay khi Siêu Tử và chị Hồng đang đi ngang qua, cười khúc khích nhìn họ đóng cửa lại.
“Thấy thì thấy vậy.”
Tống Úc vừa tắm xong, tóc còn ướt, dễ dàng bế Yến Đường lên ngồi trên giường, cúi đầu hôn cô, vài giọt nước thơm mùi bạc hà rơi xuống má và cổ cô mát lạnh, khi trượt xuống da tạo cảm giác nhột nhẹ.
Yến Đường bị cậu hôn đến mức không kịp nói gì, mãi sau mới được thả ra. “Anh không phải nghỉ ngơi sao? Buổi chiều còn phải tập đấu thực chiến nữa.”
“Lúc nãy tập luyện, em cứ liếc nhìn anh, anh tưởng em muốn làm chuyện này.”
“Em có liếc nhìn đâu.”
“Thật sao?” Tống Úc mỉm cười.
Yến Đường bình tĩnh nói: “Em đang nhìn chính diện đấy. Huấn luyện viên nói anh đang chịu nhiều áp lực chuẩn bị thi đấu, nên em mới khuyên anh nghỉ ngơi sớm.”
Nhắc đến chuyện thi đấu, Tống Úc cũng hơi nghiêm túc hơn, hỏi: “Trận đấu lần này ở Las Vegas, visa của em đã xong chưa?”
“Xong rồi. Yên tâm đi, công việc bên em sẽ không có vấn đề đâu.”
“Không biết tại sao, có em ở bên anh cảm thấy rất vui và yên tâm.” Tống Úc nói nhẹ nhàng.
Yến Đường nghe cậu bắt đầu nói ngọt, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng cũng dâng lên một chút cảnh giác.
Quả nhiên, Tống Úc lập tức đưa ra yêu cầu mới.
Cậu ấy cố tình hạ giọng, khiến câu nói nghe như một lời đề nghị vô hại và đầy mong đợi: “Vậy nên nằm cùng anh đi, như thế anh mới có thể nghỉ ngơi thoải mái.”
Yến Đường mặt không biểu cảm: “Nếu em nằm cùng anh, anh sẽ càng không nghỉ ngơi được—”
Chưa nói hết câu, cô đã bị Tống Úc kéo vào lòng và đặt lên giường nghỉ. Vì cân nhắc chiều cao và cân nặng của các võ sĩ, giường trong phòng nghỉ riêng đều rất chắc chắn, là loại giường đơn dài được Đường Tề đặt làm riêng.
Vì là giường đơn, dài thì dư nhưng rộng thì không đủ, Tống Úc nằm một mình vừa vặn, nhưng Yến Đường lúc này nằm chung thì nửa người đè lên người cậu.
Cô lại một lần nữa cảm nhận rõ sự chênh lệch về kích thước giữa hai người, duỗi thẳng người cũng chỉ đá được vào bắp chân cậu.
“Đừng cựa quậy.” Tống Úc còn đắc ý đưa ra yêu cầu.
Yến Đường cố gắng dịch chuyển để điều chỉnh tư thế, nhưng cậu đã giơ tay duỗi chân giữ chặt cô.
Ngay sau đó, Tống Úc lấy chiếc khăn sạch bên cạnh, lót giữa bụng cô và hông mình rồi không ngần ngại cắn nhẹ môi cô, lại hôn và cắn như hôm qua.
“Anh là chó con sao?” Yến Đường vừa cười vừa khóc, tay nắm lấy tóc cậu.
Sợi tóc mềm mại nằm trong tay, cảm giác rất tốt, cô lại không nhịn được vuốt thêm vài cái, rồi tiếp tục: “Tay anh nặng quá, bỏ ra đi.”
“Không.” Tống Úc vẫn cố gắng tiến xuống dưới.
Hôm nay Yến Đường mặc một chiếc áo len cổ tròn mỏng, bị cậu cọ xát vài cái, cổ áo hơi thấp lại tuột xuống thêm một chút. Cô bị Tống Úc cuốn trong lòng mà không nhận ra, đến khi cậu cúi đầu xuống, cô mới giật mình.
“Đủ rồi!” Yến Đường nắm chặt tóc cậu.
Tống Úc bị cô kéo đau, rên nhẹ, nói khẽ: “Đau quá.”
“Đau thì dậy đi.” Cô xoa nhẹ cho cậu.
“Chờ thêm chút nữa.” Tống Úc không nhấc đầu lên, mà nói: “Anh muốn ngửi mùi hương của em thêm chút nữa.”
Trên người em có mùi gì chứ?
Yến Đường nghĩ Tống Úc đang nói nhảm, nhưng nghe thấy giọng cậu đã hơi mệt mỏi, nên không đẩy cậu ra.
Giữ nguyên tư thế này, cô nghe Tống Úc từ từ nói: “Đợi sau khi thi đấu xong ở Las Vegas, anh sẽ dẫn em đi chơi thỏa thích…”
Cậu nói bằng tiếng Nga, giọng nhẹ nhàng, như tiếng mèo kêu nhỏ nhẹ.
Thời gian trôi qua từng giây, Tống Úc dần im lặng, không cử động.
Yến Đường cảm thấy vùng da ngực mình đã bị hơi thở của cậu làm nóng lên, cuối cùng không nhịn được, cúi đầu nhìn xuống.
Tống Úc nhắm mắt, hàng mi dài khẽ rủ, mũi cao đẹp đặt lên da cô, khiến chỗ đó hơi lõm xuống, hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng.
“………”
Yến Đường ngẩng đầu lên, dựa vào gối.
Cậu nhóc này thật sự —
đã ngủ gục trên ngực cô!