"Hức.. hức!"
"Để mai tôi sẽ sắp xếp.."
Tiếng ồn ào càng một lớn dần vang khắp cả căn phòng đã làm xao nhãng đến hai người đang bàn về công việc ở đằng kia, dù cho bọn họ có cố gắng lờ đi như thế nào nhưng e rằng vẫn là không thể.
"Haizz.. cô có im ngay đi không, đừng có làm phiền chúng tôi đang làm việc!"
Tiếng quát lớn của Hàn Thiên Quý khiến cho người phụ nữ đang khóc lóc ỉ ôi bỗng chốc im lặng, ngậm chặt miệng không dám hé lời.
"Chúng ta tiếp tục đi!"
"Vâng, thưa ngài!" Diệp Kiều Linh nở nụ cười thương mại trả lời.
Lâu lâu trong quá trình bàn bạc, cô lại liếc sang người phụ nữ đang ngồi trong góc tối kia cứ dùng tay mình quấn chặt chăn vào người liên tục khóc nức nở thành tiếng.
Hình ảnh trông thật tội nghiệp nhưng biết làm sao được, đã thích tự rước họa vào thân thì trách ai bây giờ. Dù sao chuyện này cũng là do cô ta tự chuốc lấy chẳng có liên quan gì đến cô.
Thế nên cứ ngồi ở đó mà khóc lóc suốt cả cuộc đời đi, dù sao cũng không có một người đàn ông nào lại đi thích một người phụ nữ chân yếu tay mềm tỏ ra đáng thương cứ khoái đu bám lấy mình.
Cuộc hội thoại diễn ra khá là khó khăn cuối cùng cũng đã kết thúc, sau khi họp xong cuối cũng cũng đã ấn định cuộc họp sắp tới sẽ diễn ra vào ngày thứ bảy tuần sau lúc 8 giờ sáng. Buổi họp này sẽ quyết định hai bên công ty có ký kết hợp đồng với nhau trong dự án sắp tới hay không.
Tất nhiên đối với một người tràn đầy kinh nghiệm như cô, chưa bao giờ thất bại trong bất kì lần hợp tác nào, cô chắc chắn dự án này sẽ được ký kết thành công suôn sẻ.
Đáng lẽ sau khi kết thúc buổi họp đầy nhạt nhẽo này, Diệp Kiều Linh sẽ chào tạm biệt Hàn Thiên Quý và ra về nhưng trước khi đi cô đã vào phòng vệ sinh để chỉnh trang lại một chút. Trong lúc đó, cô bất ngờ phát hiện ra một chiếc đồng hồ bị bỏ quên trong nhà tắm trông rất quen thuộc.
Đây có lẽ là chiếc đồng hồ của tên Hàn Thiên Quý kia nhưng tại sao nó lại giống với chiếc đồng hồ của một người mà cô quen biết thế?
Chiếc đồng hồ độc nhất vô nhị được đặt làm riêng với các chuyên gia hàng đầu đồng thời cũng là thiết kế do chính cô tự nghĩ ra. Chiếc đồng hồ duy nhất với hình dáng màu đen hòa lẫn với một chút màu tím dạ quang được đính viên kim cương ở thân giữa, đặc biệt nhất là ở gần ngay phía dưới viên kim cương ấy được khắc ba chữ viết tắt in hoa "MVA".
Nhưng tại sao thứ này lại có thể giống y đúc như thế, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
Không thể nào, thứ này duy nhất chỉ một người có thể có. Đã thế đây còn lại là thế giới trong tiểu thuyết làm gì có chuyện nó có thể giống y đúc với thứ đồ vật đó ở thế giới thực được cơ chứ.
Dù rất khả nghi nhưng Diệp Kiều Linh cứ để đó, trước hết cô chỉ lấy điện thoại ra chụp một tấm để làm bằng chứng về sau để có thể điều tra một cách chi tiết hơn.
Ở trong phòng vệ sinh một lúc lâu mãi sau mới bước ra ngoài, Diệp Kiều Linh đã bắt gặp một cảnh tượng đầy hài hước đối với cô xuất hiện.
Người phụ nữ không tiếc liêm sỉ và danh dự của mình mà quỳ gối ôm chân Hàn Thiên Quý khóc lóc cầu xin hắn ta cho cô ta một cơ hội để được ở bên cạnh hắn.
Gương mặt Diệp Kiều Linh lúc này để lộ biểu cảm vặn vẹo nhăn nhó. Khuôn miệng há hốc hơi nhếch lên khi chứng kiến cảnh tượng hèn hạ ở trước mặt.
Loại phụ nữ như thế này chẳng phải nên vứt đi hay sao? Ngay cả bản thân mình còn không thể yêu thương đã thế lại còn đi đòi người khác phải yêu thương mình? Rốt cuộc đây là cái thể loại chân lý tình yêu gì vậy chứ?
Về phần Hàn Thiên Quý, lúc này hắn thực sự đang rất tức giận còn vô cùng tỏ ra chán ghét trước hành động không biết suy nghĩ của ả đàn bà này, lập tức dùng chân hất đẩy người phụ nữ không có một chút liêm sỉ kia ra.
Nhưng người phụ nữ kia vẫn cứ cứng đầu tỏ ra không chịu thua cuộc, cứ khóc lóc lại gần van xin hắn cho đến khi nào hắn đồng ý thì mới thôi.
"Em cầu xin anh, hãy để em được ở bên cạnh anh. Em nhất định sẽ hầu hạ anh thật tốt, nhất định sẽ làm anh hài lòng."
"Cô nghĩ tôi cần?"
"Anh.. xin anh."
Một tiếng anh, hai tiếng anh của ả đàn bà kia khiến Diệp Kiều Linh ngày càng không thể nào chịu nổi. Cô thật không thể hiểu rốt cuộc là tên Hàn Thiên Quý kia có cái gì mà ả đàn bà này lại chết mê chết mệt hắn, thậm chí còn không thèm đoái hoài đến danh dự của bản thân.
Vì quá ngứa mắt nên Diệp Kiều Linh đã làm một việc để khiến cho ả đàn bà kia tức điên lên, nếu được thì có thể khiến người đàn ông lăng nhăng này bỏ rơi cô ta. Có như thế thì cuộc đời cô ta may ra có thể tốt hơn được một chút.
Đột nhiên không hiểu vì sao nổi tính thánh mẫu nhưng thôi cứ coi như cô đang cứu rỗi một người ngu ngốc không hiểu sự đời. Ai biết được mai sau ông trời thấy cô làm việc tốt lại cứu giúp cô thoát được một kiếp nạn nào đó.
"Chủ tịch Quý!"
"Cô Diệp, cô cần gì sao?"
Đột nhiên, Diệp Kiều Linh tiến đến gần Hàn Thiên Quý, dán chặt thân mình vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cơ thể liên tục uốn éo hết mức như con thiêu thân để khiến cho ả đàn bà kia tức điên lên.
Nếu là những người đàn ông khác có thể sẽ ngại ngùng hay thậm chí là đỏ mặt nhưng không hiểu vì sao Hàn Thiên Quý lại rất dửng dưng với loại hành động này của Diệp Kiều Linh, cứ ngỡ như loại hành động này lại xảy ra rất thường xuyên đối với hắn, trên gương mặt không hề để lộ ra một biểu cảm nào.
Diệp Kiều Linh lấy tay chạm lên chiếc cằm nhẵn nhụi của hắn, chạm sờ vuốt ve không ngừng, lâu lâu đảo mắt sang người phụ nữ đang quỳ ở dưới nền đất lạnh lẽo kia còn hiên ngang nhếch mép cười khiêu khích ả ta.
Dĩ nhiên người phụ nữ kia nào có thể không tức, cô ta mặt mày hậm hực nghiến răng, ánh mắt hung ác phẫn nộ như muốn giết chết Diệp Kiều Linh lập tức thể hiện ra rõ ràng. Nhưng vẫn là không thể làm gì, chỉ sợ cô ta còn chưa kịp bước tới một bước, e là đã bị đá bay đi rồi.
"Chủ tịch Quý! Nghe nói ngài đang tìm một người bạn gái, vậy tôi đây có thể tự ứng cử mình hay không?
" Cô muốn tự ứng cử? "
" Phải đó, ngài cũng biết mà một người xinh đẹp xuất thân cao quý như tôi đây rất phù hợp với một người thành công quyền lực như ngài. Chẳng phải phụ nữ ai cũng đều muốn như vậy sao. Tuy nhiên hai chúng ta ở bên nhau là vì mục đích giữa đôi bên, có thể tìm đến nhau khi nào cả hai đều cần đối phương. "
" Vả lại tôi đây, không giống với một số người đàn bà khác, không tiếc danh dự để làm những chuyện mất phẩm giá khiến cho ngài đây chán ghét. Với kiểu như tôi, ngài thấy tôi có phù hợp với ngài hay không? "
Cái nhướn mày phấn khích của Hàn Thiên Quý hiện lên khi nghe thấy cô sẽ tự ứng cử bản thân mình cho hắn, điều này lại làm cho hắn cảm thấy buồn cười, lập tức hỏi ngược lại cô:" Cô nghĩ mình có phù hợp với tôi hay không? "
" Tất nhiên là phù hợp rồi, tôi cảm thấy bản thân mình vừa trong sạch lại còn biết điều chắc chắn sẽ không khiến cho ngài thất vọng đâu. "
" Vậy sao? "
" Tất nhiên rồi, bộ ngài không tin tôi hay sao? "Ánh mắt long lanh với khuôn miệng đỏ mọng cất tiếng ngọt chảy nước khiến cho Hàn Thiên Quý bỗng phụt cười vì cái tính khoái bày trò này của cô.
" Được thôi! Nếu cô muốn thì tôi đây không thể từ chối được rồi! "Khóe môi đột nhiên cong lên của Hàn Thiên Quý khiến cho Diệp Kiều Linh phải nuốt ực nước bọt xuống cổ.
Diệp Kiều Linh bỗng chốc cảm thấy run lạnh cả chân tay. Chỉ là cô muốn dạy cho ả đàn bà kia một bài học thôi chứ không phải là muốn tiếp tế thân xác thật cho tên này đâu nha. Sao cứ ngỡ như mình vừa bước vào hang cọp ấy.
Chết tiệt! Có khi nào đụng nhầm ổ kiến lửa không thế. Không hiểu vì sao khi đứng trước tên này, chỉ số IQ của cô lại xuống mức âm thế không biết!
" Cô muốn đổi ý? "Không biết từ lúc nào giọng nói trầm ấm của Hàn Thiên Quý bất ngờ cất lên đã làm cho Diệp Kiều Linh giật bắn.
" Làm gì có chứ! Ngài đang nói gì thế? "Diệp Kiều Linh tự dưng đổ mồ hôi hột, cảm thấy có chút run run khi nghe thấy hắn tuôn trào ra những lời nói đó.
Bộ đọc được suy nghĩ của người khác hay gì mà đoán trúng phóc thế, thật khó hiểu. Tên này quả nhiên thật ghê gớm.
Mãi cho đến khi có tiếng chuông" kính kong "từ cửa reo lên, Diệp Kiều Linh mới tách rời khỏi Hàn Thiên Quý, cười gượng gạo đẩy hắn ra, chủ động xin ra ngoài để mở cửa.
Cửa vừa mở, xuất hiện trước mặt Diệp Kiều Linh là một người đàn ông có thân hình cao lớn, bóng dáng phủ khắp cả cánh cửa vững chãi đứng trước mặt cô.
" Diệp Kiều Linh? Tại sao cô lại ở đây thế? "Một giọng nói trầm đặc vang lên.
Diệp Kiều Linh ngạc nhiên, hai đồng tử mở rộng vì sự xuất hiện của một người mà cô không thể ngờ tới.
" Phong Thần, tại sao anh lại.. đến đây?"