• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước đầu đã thành công còn bước tiếp theo thì nên sắp xếp việc rời khỏi căn nhà này trong hòa bình.

Diệp Kiều Linh bước xuống giường, lôi trong két sắt có rất nhiều tấm chi phiếu. Ngoài ra còn có rất nhiều thẻ để rút tiền. Những thứ này của nguyên chủ đủ để xài trong hai năm.

Trong truyện nói rằng những thứ này đều là của mẹ nguyên chủ. Tính ra nguyên chủ cũng rất tội nghiệp vì mất mẹ từ bé, bố thì lăng nhăng có phụ nữ bên ngoài còn vác theo cả con riêng cùng về nhà đó là Diệp Kiều Tuấn, vốn dĩ hắn ta là con riêng của Hạ Kỳ Diễm còn Diệp Kiều Loan lại là con chung của Diệp Kiều Thịnh và Hạ Kỳ Diễm.

Công nhận cái nhà này quả nhiên thối nát không được như vẻ ngoài của nó, lúc đọc thì cảm thấy bình thường nhưng lúc tiếp xúc mới biết nó rất kinh tởm và khó chịu, cô thực sự rất nể phục nguyên chủ vì cô ta có thể chịu đựng được đến ngày hôm nay.

Cho đến sáng hôm sau, trên tin tức xuất hiện hình ảnh chủ tịch của tập đoàn Phong Dạ đang ôm ấp vị hôn thê của mình đầy tình cảm khiến mọi fan khắp nơi reo hò hồ hởi.

"Tình cảm tốt thật đấy!" Diệp Kiều Linh ngồi trên ghế sofa tay cầm ly nước ép lắc lắc vài cái xem một cách chăm chú.

Quả nhiên rất là đẹp đôi, với tư cách là một độc giả cô tất nhiên sẽ chúc phúc cho cả hai người họ rồi, cặp nam nữ chính ấy mà trước sau gì cũng sẽ thuộc về nhau còn mấy nhân vật phụ chẳng qua cũng chỉ là chất xúc tác để khiến cho tình cảm của nam nữ chính càng thêm khắng khít hơn thôi.

Đột nhiên có tiếng "ầm" rõ to ở ngoài làm Diệp Kiều Linh nhíu mày.

Gì nữa đây.. cô ta lại bắt đầu nổi điên rồi đấy à?



"Con không chấp nhận con nhỏ Tịnh Khả Như đó đâu, rốt cuộc nó là cái thá gì mà được ở bên cạnh Phong Thần của con chứ. Tại sao chứ?" Tiếng hét như điên của Diệp Kiều Loan khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Hạ Kỳ Diễm mẹ ruột của Diệp Kiều Loan sợ hãi khóc lóc chạy đến ngăn cản đứa con gái đáng thương của ả ta.

"Con ơi đừng như vậy mà.. con sẽ bị thương mất."

"Không đâu, mẹ ơi tại sao chứ.. tại sao con nhỏ Tịnh Khả Như đó lại có được Phong Thần.. tại sao Phong Thần lại thích nó hả mẹ.. mẹ ơi.. mẹ nói cho con biết đi." Diệp Kiều Loan lúc này chẳng khác gì người điên, cứ bám víu lấy mẹ mình bắt bà ta phải thốt ra câu trả lời mà mình muốn nghe.

"Con ơi.." Hạ Kỳ Diễm mặt mũi tèm lem nước mắt, bà ta thật sự không biết nên làm gì ngay lúc này, tất nhiên là bà ta muốn giành Phong Thần về cho con gái mình nhưng mà phải biết rằng Phong Thần là ai cơ chứ. Người đó chẳng phải là người giàu có nhất cũng là người uy quyền nhất của cả đất nước này hay sao, nếu động vào hắn chẳng khác nào là đang đi tìm đường chết.

Khi thấy Hạ Kỳ Diễm không cho câu trả lời như ý mà cô ta muốn, Diệp Kiều Loan tức giận xô đẩy bà ta ra.

"Bà buông tôi ra, bà chẳng giúp gì được cho tôi hết.. vậy mà cũng đòi làm mẹ của tôi.. bà thật đúng là một kẻ vô dụng, mau cút đi cho tôi!" Tiếng gào thét xua đuổi của Diệp Kiều Loan khiến cho Hạ Kỳ Diễm đau như muốn xé rách tim gan.

Bà ta không nghĩ rằng đứa con gái mình đứt ruột đẻ ra nuôi suốt hai mươi mốt năm trời lại đối xử với mình tàn nhẫn như thế.

Diệp Kiều Linh từ trên lầu cao nhìn xuống thấy cảnh tượng hay thì liền nhếch môi cười. Ngày nào cô ta cũng hành xử như thế bộ không thấy mệt hay sao, mà dù sao thì đây cũng là một phần trong cốt truyện mà.

Sau khi ti vi hay báo chí đăng những đoạn video ngắn hay những bức ảnh thân mật của cặp đôi chính thì Diệp Kiều Loan lúc nào cũng phát điên hết ngày này sang ngày khác, cô ta cực kì căm hận nữ chính cũng như muốn giết chết ả ta với mục đích là độc chiếm nam chính thành của riêng mình nhưng cuối cùng kết cục của cô ta thì sao..

Chẳng phải cũng là chết thôi sao.. bị cho người hiếp đến chết rồi không biết xác bị vứt ở đâu. Nội dung quả nhiên cẩu huyết, giết người dễ như trở bàn tay á nhỉ, cứ muốn giết là giết, chém là chém.

Đột nhiên Diệp Kiều Loan giật lấy con dao gọt hoa quả từ tay nữ hầu đang dọn dẹp phòng ăn đi ra.

Cô ta điên cuồng chém loạn xa trong không khí sau đó đe dọa Hạ Kỳ Diễm.



"Mẹ.. mẹ nhất định phải đưa Phong Thần về đây cho con, anh ấy nhất định phải là của con.. là của con."

"Được.. được con à.. mẹ.. mẹ nhất định sẽ đưa Phong Thần về cho con có được không, con mau bỏ dao xuống đi con, mẹ.. cầu xin con đó.. con à." Hạ Kỳ Diễm gằn giọng lên, từng giọt nước mắt rơi xuống, mỗi một giọt tưởng chừng như là một tảng đá lớn đè sập trên đôi chân của bà ta khó mà nhấc chân tiến về phía trước.

"Mẹ nói.. thật sao ạ.. mẹ nhất định sẽ đưa Phong Thần về đây cho con.. mẹ giỏi lắm.. giỏi lắm!" Diệp Kiều Loan buông con dao xuống vội vàng chạy đến ôm lấy Hạ Kỳ Diễm vui mừng khen nức nở bà ta như một đứa trẻ được quà.

Điều này khiến Diệp Kiều Linh ở trên cao cảm thấy chân thật hơn bao giờ hết. Mặc dù chỉ được đọc những cảnh này bằng từng dòng chữ nhưng bây giờ được chứng kiến liền cảm thấy trong lòng rất thú vị.

Cô liền từng bước chân đi xuống lầu, sau đó cho từng tràng vỗ tay khen ngợi.

"Oa.. tấm lòng của mẹ bao la như biển cả thái dương, thật khiến cho con chứng kiến thôi mà cũng cảm động nữa đây này."

Diệp Kiều Loan thấy Diệp Kiều Linh ở trên cao với khuôn mặt đầy ý cười chế nhạo, cô ta tức giận gấp rút đẩy Hạ Kỳ Diễm ra rồi tiến đến mắng chửi Diệp Kiều Linh.

"Cô muốn gì đây, định tranh giành Phong Thần với tôi sao, nếu như mục đích của cô là thế thì tôi xin nói cho cô biết cô không có cửa đâu vì mẹ tôi sẽ không để cho cô được như ý."

Diệp Kiều Linh cảm thấy hơi tức cười với lời nói đầy ý thù địch của Diệp Kiều Loan. Cô ta tưởng cô muốn tranh giành Phong Thần với cô ta hay sao, nghĩ gì vậy chứ, tên đó xấu như ma ai mà thèm, thậm chí còn không phải kiểu người cô thích, kiểu người của cô phải như anh trai của cô vừa đẹp trai, vừa thành đạt lại ấm áp còn cưng chiều cô để cô tùy ý muốn làm gì thì làm kia kìa.

Nhưng mà theo cô nghĩ cô ta sợ hãi như vậy cũng đúng bởi vì trong nguyên tác Diệp Kiều Linh thường hay tranh giành Phong Thần với Diệp Kiều Loan cơ mà nên cô ta sợ hãi cũng là lẽ đương nhiên nhưng rất mừng cho cô ta vì từ nay cô ta đã bớt đi được một đối thủ rồi.

"Yên tâm đi không có chuyện đó đâu vì từ nay trở đi tôi sẽ không còn tranh giành Phong Thần với cô nữa." Diệp Kiều Linh nhún vai nói.

"Thật sao.. sao mà tôi có thể tin lời cô được chứ, loại người như cô hôm nay khác hôm mai khác.. muốn khiến người khác tin lời cô nói, không thể nào!" Diệp Kiều Loan trừng mắt nhìn Diệp Kiều Linh, thái độ như không tin lời cô nói.



"Tùy cô, tôi đâu có ép cô phải tin, chuyện này ấy mà muốn tin hay không đó là chuyện của cô, tôi không thể ép được." Diệp Kiều Linh thản nhiên đáp lại.

Thái độ bán tin bán nghi của Diệp Kiều Loan với lời nói của Diệp Kiều Linh khiến cho Diệp Kiều Linh cô chỉ biết gượng cười. Cũng đúng, làm sao có thể tin lời nói của một người khác dễ dàng như thế được, huống chi đây lại là nữ phụ phản diện Diệp Kiều Linh có tính nết sáng nắng chiều mưa.

Đột nhiên Diệp Kiều Loan lên tiếng, gằn giọng nói: "Cô hứa đi, sẽ không bao giờ tranh giành Phong Thần với tôi nữa, kể từ giờ đến về sau.. mãi.. mãi.. không.. bao.. giờ!"

Diệp Kiều Linh lập tức nhoẻn miệng cười: "Hứa! Tôi hứa sẽ không có chuyện tôi giành Phong Thần với cô nữa, như vậy đã được chưa!"

Thấy hành động giơ tay lên thề hứa của Diệp Kiều Linh, Diệp Kiều Loan mới buông bỏ ý nghĩ nghi ngờ của mình. Khi thấy thái độ buông lỏng tâm trạng của Diệp Kiều Loan, Diệp Kiều Linh đột nhiên muốn rút lại suy nghĩ không ngu ngốc của cô ta.

Nhìn tưởng thông minh hơn chị gái mình như nào, hóa ra lại ngu ngốc thậm chí còn ngây thơ hơn nguyên chủ. Quả thật cô gái này rất dễ đối phó.

"Được coi như tôi tạm tin cô!" Diệp Kiều Loan dè chừng ánh mắt liếc sang Diệp Kiều Linh nói.

Sau một trận ồn ào cũng yên bình trở lại nhưng không nghĩ vào lúc này lại xuất hiện một chuyện phá vỡ mọi kế hoạch ban đầu của Diệp Kiều Linh.

"Kiều Linh, đơn xin từ chức của em bị hủy rồi. Tóm lại là em vẫn phải đi làm bình thường không được nghỉ!" Diệp Kiều Tuấn trên tay cầm tờ đơn bước đến gần chỗ Diệp Kiều Linh nói với thái độ khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK