Dự án này đã thành công thu hút sự chú ý lớn đối với công chúng và đã có rất nhiều người dân đã chuyển đến sinh sống.
"Phong Thần, chủ tịch của tập đoàn Phong Dạ đã thành công xây dựng một khu đô thị lớn ở phía bắc, thu hút nhiều sự chú ý đối với công chúng trong thời gian gần đây. Bản tin của chúng tôi xin phép được khép lại vào sáng hôm nay. Xin cảm ơn quý vị đã theo dõi."
Diệp Kiều Linh ngồi trên bàn ăn gia đình, tay cầm điện thoại xem tin tức được biên tập viên phát sóng trên truyền hình về dự án xây dựng khu đô thị của Phong Thần. Đây là một tình tiết vô cùng quan trọng trong cốt truyện.
Ai da! Vậy là sắp đến phân đoạn vô cùng kịch tích của cô em gái "hiền lành như cừu" Diệp Kiều Loan và người mẹ kế "tình thương bao la" Hạ Kỳ Diễm của cô chuẩn bị lên sóng rồi đây.
Không biết sẽ thú vị đến mức nào nhỉ, mong chờ quá đi mất!
"Chị còn không mau bỏ cái điện thoại xuống, bố sắp đến rồi đấy!" Diệp Kiều Loan "chậc" một tiếng nhắc nhở.
Thái độ khó chịu của cô ta thể hiện ra rõ nét đến mức khiến Diệp Kiều Linh đang ngồi vắt chéo chân mặc kệ sự đời cũng không xao động. Thậm chí còn ngang tàng gác chân lên mặt bàn tỏ ra ngông cuồng.
"Sao thế em gái, em cảm thấy khó chịu đó sao, nếu thích thì em cứ đứng, còn chị thì thích ngồi cơ!"
"Chị.. chị điên rồi sao? Sao chị có thể hỗn láo như thế.. chị hoàn toàn không coi bố ra gì ư?" Diệp Kiều Loan trợn tròn mắt chỉ thẳng tay vào Diệp Kiều Linh, tức giận chất vấn.
"Con ranh kia mày còn không chịu đứng lên, muốn chống đối đó à?" Hạ Kỳ Diễm tiếp lời con gái mình, bà ta cũng thể hiện một cách giận dữ không hề thua kém.
"Em mau đứng dậy đi, muốn bị bố giảng đạo nữa à?" Diệp Kiều Tuấn đứng ngay ngắn chỉnh lại bộ vest, tiện nhắc nhở.
"Hổng có thích đâu!" Diệp Kiều Linh dẹo giọng đáp lại cả ba người họ, vẫn ngông nghênh tỏ ra đắc ý.
"Em!"
"Ông chủ đến!"
Mới nghe thấy tiếng hô của nữ hầu trưởng, mọi người đều đứng ngay ngắn lại, nghiêm túc và đầy trịnh trọng. Bộ dạng thành khẩn cung kính của tất cả mọi người khi thấy Diệp Kiều Thịnh bước vào khiến cho Diệp Kiều Linh tức cười.
Thú thật cô đây đường đường là một đại tiểu thư danh giá sống trong cả một đại gia tộc lớn nhất cả nước đây còn không phải sống theo kiểu vua chúa thời xưa như thế này. Cảnh tượng trước mắt cô chẳng khác gì là mấy bà phi tần, hoàng tử hay công chúa phải cung kính gập người cúi chào khi có người hô lớn bệ hạ giá lâm vậy.
Rốt cuộc là mấy người này sống theo kiểu gì vậy nhỉ? Đây là thời hiện đại đó nha bà con.
Mặt khác, khi Diệp Kiều Thịnh bước vào thấy tất cả mọi người đều trịnh trọng đứng nghiêm trang cúi chào mình chỉ trừ mỗi Diệp Kiều Linh thì gác chân lên mặt bàn vô tư chơi điện thoại khiến ông ta phát điên, lập tức dùng cây gậy đập mạnh xuống sàn nhà.
Tiếng vang lớn của cây gậy phát ra khiến cho mọi người đều im lặng mà nhìn, không ai dám ngẩng đầu lên mà đối diện.
"Thái độ của con là như nào, càng ngày càng to gan rồi!" Diệp Kiều Thịnh ông ta gầm lên như tiếng sấm, đùng đoàng khiến mọi người hoảng sợ phải nuốt nước bọt yên lặng.
Lúc này, Diệp Kiều Linh mới bắt đầu đứng dậy nghiêm túc chào Diệp Kiều Thịnh, trên gương mặt để lộ nét tươi cười còn đưa cả bàn tay lên để vẫy chào ông ta.
"Chào bố, chúc bố có một buổi tối ngon miệng ạ!" Diệp Kiều Linh giọng ngọt ngào như kẹo đáp lại ông ta, chỉ là cô đang thắc mắc có nên dùng thêm một chút giọng mềm mại vào đó để nói tiếp hay không.
"Càng ngày càng chẳng ra gì. Hừ! Ngồi xuống hết cho ta!" Diệp Kiều Thịnh lạnh giọng ra lệnh.
Tất cả mọi người đều cẩn thận ngồi xuống, chỉ đều thắc mắc tại sao ông ta lại tha thứ cho Diệp Kiều Linh dễ dàng như vậy?
Diệp Kiều Linh thì chẳng bất ngờ, vốn dĩ ông ta cho qua chuyện dễ như vậy cũng là vì để sắp thông báo một chuyện vô cùng quan trọng thôi!
"Hai ngày nữa gia đình chúng ta sẽ đến Phong gia để dự tiệc chúc mừng cho dự án vừa rồi được thành công. Nhớ là phải chuẩn bị cho thật kĩ rõ chưa?"
"Vâng em biết rồi ạ!" Tiếng nói đầy trong trẻo và dịu dàng của Hạ Kỳ Diễm cất lên khiến cho Diệp Kiều Thịnh say mê.
"Được!"
Nghe thấy tiếng nói đầy giả tạo của ả Hạ Kỳ Diễm khiến Diệp Kiều Linh vô cùng mắc ói, bà ta thậm chí còn dẹo hơn cả cô nữa. Vừa hay lại có đối thủ cạnh tranh mới, số cô đúng là tốt thật đó!
"Còn Kiều Linh, làm sao thì làm, đến đó đừng để ta mất mặt!" Ánh mắt lườm nguýt của Diệp Kiều Thịnh có ý răn đe Diệp Kiều Linh, lạnh giọng nói.
"Vâng con biết rồi bố cứ yên tâm!" Vừa dứt câu, ánh nhìn ngoan ngoãn của Diệp Kiều Linh lập tức được thu hồi lại cứ như vừa rồi đều không phải là cùng một người.
Thật tình cứ để đó, tôi sẽ không làm cho ông thất vọng đâu!
Nhưng đâu ai biết rằng sau hai ngày nữa là một cuộc vui không thể nào vui hơn!
Hai ngày sau tại dinh thự Phong gia.
Trong một hội trường đầy xa hoa lộng lẫy được trang trí bởi những ánh đèn vàng sáng lung linh, những ngọn nến cùng những đóa hoa hồng xinh đẹp ngạt ngào tỏa ra hương thơm dễ chịu khiến cho tất cả mọi người đều hòa cùng vào nó.
Ở ngoài cổng có rất nhiều vị khách quý lần lượt bước xuống từ những chiếc siêu xe sang trọng, linh hoạt chuyển động bước đi cùng với phong thái thật ngầu.
Có một chiếc siêu xe màu đen hạng sang dừng ngay tại trước cổng được vệ sĩ cung kính sẵn sàng nghênh đón bằng cách ra mở cửa xe một cách lịch thiệp và tao nhã.
Bước xuống chiếc xe đó, ở cánh cửa phía sau là hai vị tiểu thư xinh đẹp, sanh chảnh cùng với một công tử đẹp trai với thần thái siêu đỉnh khiến cho bao nhiêu cô gái xung quanh đều đổ rạp vì nụ cười đang nhen nhóm trên môi của anh ta. Còn ở cánh cửa phía trước là một quý ông và quý bà đã ở tuổi trung niên cũng mang dáng vẻ thần thái không kém.
Đặc biệt là hai vị tiểu thư đã khiến nhiều người đàn ông chú ý tới nên họ đã không ngừng tiến đến để bắt chuyện nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị người quản gia trưởng của Phong gia chạy ra tiếp đón.
"Chào mừng gia đình ngài đã đến với Phong gia chúng tôi, thưa chủ tịch Diệp."
"Không cần khách sáo, người quen cả mà!" Diệp Kiều Thịnh nở nụ cười, thân thiện đưa tay ra bắt.
"Vâng xin mời vào bên trong!" Người quản gia trưởng của Phong gia đáp lễ bằng cách bắt tay lại sau đó làm hành động chỉ tay xin mời vào.
Bước vào bên trong hội trường, Diệp gia đã khiến nhiều người xì xầm bàn tán đủ thứ. Bọn họ thắc mắc lần trước cách đây không lâu cũng tại buổi tiệc này đứa con gái thứ của Diệp gia đã bị đuổi cổ ra khỏi đây, bây giờ lại một lần nữa vác mặt đến không biết sẽ còn lại gây ra trò gì nữa không?
Diệp Kiều Thịnh nghe thấy những tiếng xì xầm bán tán to nhỏ ở xung quanh lập tức biết chuyện gì đang xảy ra, liền quay xuống đằng sau trừng mắt, lạnh giọng nhắc nhở.
"Kiều Linh, tí nữa đừng có làm những trò vô bổ, nếu xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không tha cho con." Diệp Kiều Thịnh đưa ra ánh mắt lạnh lẽo cảnh báo, ánh mắt của ông ta như muốn nói nếu như có chuyện gì xảy ra thì cô chắc chắn sẽ bị ông ta nấu chín thành than.
"Vâng, bố cứ yên tâm!" Diệp Kiều Linh mỉm cười đáp lại.
Dĩ nhiên Diệp Kiều Linh biết vì sao ông ta lại nhắc nhở cô, không phải là vì mấy cái tiếng ồn ào nhảm nhí xung quanh đây hay sao? Chắc ông ta đang cảm thấy mất mặt dữ lắm!
Nhưng mà chỉ cần bọn họ không đụng đến cô trước tự khắc cô cũng sẽ không làm gì bọn họ!
Ánh mắt lúc này của Diệp Kiều Linh chuyển dời sang hướng khác, bất ngờ nhìn thấy một người mà cô đang rất nóng lòng muốn gặp.
Người con gái đang uyển chuyển trên từng bậc thang, bước trên từ tầng cao kia xuống, đó là nữ chính sao?