• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau.

Tấm thiệp mời đã được gửi đến các buổi họp mặt của giới thượng lưu, những người đứng đầu của các tập đoàn trong nước, con cháu nhà tài phiệt và cả các lãnh đạo cấp cao khác hiện làm việc trong bộ máy nhà nước. Vào đúng ngày mai, buổi tiệc sẽ chính thức được khai màn.

Tuy nhiên vào đúng thời điểm này hiện có một người đang rất đỗi tức giận, thậm chí còn đập tay một cái thật mạnh lên bàn.

"Vì sao mình lại không nhận được thiệp mời chứ?" Sắc mặt tối sầm lại, hai hàm răng nghiến ken két tưởng chừng như lưỡi dao bén sắc nghe nặng đến mức đau cả tai.

"Ôi chao, Tịnh Khả Như, tôi nghe nói cô không nhận được thiệp mời, chuyện này là sao vậy?"

Một đồng nghiệp nữ đi ngang qua thấy Tịnh Khả Như đang rất tức giận, tranh thủ việc đó cô ta là liền chêm vào một câu châm chọc.

Ngoài người đồng nghiệp nữ đó ra cũng có một đồng nghiệp nữ khác thêm vào một câu ẩn ý nồng nặc đầy mùi cợt nhả.

"Nè.. cậu đừng nói thế, cô ấy là người yêu của chủ tịch Phong, không cần thư mời cô ấy cũng sẽ tham gia buổi tiệc đó thôi.."

Rồi sau đó cô ả quay đầu về phía Tịnh Khả Như nói tiếp.

"Tôi nói có đúng không, Khả Như à?"

Hai ả ta vừa dứt lời liền cười phá lên, trò vui của hai ả ta tạo ra khiến cho Tịnh Khả Như không thể không cảm thấy tức giận.

Nhưng cô ta không thể để lộ cảm xúc của mình, cô ta cần phải duy trì bộ dạng hiền lành và dịu dàng mà mọi người hay nhìn thấy. Chính vì thế, cô ta liền xoay ghế lại mỉm cười với họ rồi nói vài đôi ba câu.

"Cô nói đúng rồi, tôi không cần phải có thư mời đâu, hôm ấy tôi chỉ cần ở bên cạnh anh ấy mà thôi." Tịnh Khả Như tỏ ra ngại ngùng nói, nhưng đâu ai biết trong lòng cô ta chỉ toàn là sự tức giận đến tột cùng.

Đám người kia nghe thấy thế thì liền tức giận hậm hực rời đi bởi vì họ thấy cô ta nói có lý, dù sao cũng là người yêu của nhau, cần gì đến thứ thiệp mời cơ chứ.

Ngay sau khi họ rời đi, Tịnh Khả Như đã siết chặt hai bàn tay của mình cắn răng âm thầm chịu đựng.



Ở một diễn biến khác..

Trong một gian phòng ngập tràn mùi hương hoa nhài, ánh đèn sáng trắng lung linh phản chiếu, thấp thoáng thông qua khung rèm cửa là hình bóng một người đàn ông đang ở bên ngoài ban công.

Mái tóc nâu phảng phất trong gió tự do tung lượn cùng với làn khói bốc ra nghi ngút từ đầu que thuốc.

Người đàn ông trên tay cầm một tấm thiệp màu đỏ và rồi khóe miệng đột nhiên lại bất giác nhếch lên thành nửa cung.

Tay của người đàn ông mở bìa tấm thiệp rồi lấy ra phần ruột bên trong xem thử nội dung được viết trên đó.

Thân gửi đến Lương Gia Quốc – chủ tịch tập đoàn Lương Nghị.

Sự có mặt của ngài là niềm vinh dự đối với chúng tôi.

Buổi tiệc chào mừng sự trở lại sau cánh cửa tử thần của vị chủ tịch trẻ tuổi ư? Thú vị thật đấy..

Hahahaha..

Tiếng cười sảng khoái to tiếng cất lên không hề có sự e dè hay sợ sệt nào, hoàn toàn là một sự thoải mái và tràn ngập sự phấn khích.

Nạn nhân mà lại đi mời hung thủ sao, thú vị chết mất!

Một kế hoạch đã được xây dựng không hề tốn ít công phu, đã thế lại còn vất vả lắm mới có thể thực hiện được nhưng nào ngờ lại bị phá hủy hết chỉ vì sự xuất hiện của một người.

Mà người đó lại là một người chiếm một vị trí không hề nhỏ trong lòng của hắn.

Vụ Phong Thần xảy ra tai nạn chính là do một tay hắn sắp đặt, tập đoàn Phong Dạ đối với hắn ta mà nói chính là đối thủ cạnh tranh cần phải loại bỏ, khi việc sát hại tên đó thành công thì chỉ cần lên kế hoạch tung hỏa mù chiếu các tin tức giả về Phong Thần và dụ các đối tác đang hợp tác với tên đó, loại bỏ từ từ rồi hoàn tất việc thu mua cổ phiếu của Phong Dạ một cách nhanh chóng.

Dĩ nhiên nghe có vẻ đơn giản nhưng việc thực hiện lại rất khó khăn, thế nên hắn đã không tốn ít công sức lên kế hoạch ám sát này một cách rất cẩn thận, cho người theo dõi từng hoạt động, cử chỉ và cả lịch trình của Phong Thần.

Hắn đã để ý Phong Thần hay quẹo vào một con đường tắt và con đường này rất ít có người biết được. Thế nên hắn đã cho một chiếc xe hơi đi ngang qua vào thời điểm đó và cho người bắn một loại đạn hơi không phát ra tiếng nổ vào bánh xe sau chiếc xe của tên đó để cho bánh xe bị nổ lốp.

Đây là loại đạn được nghiên cứu thành công từ trụ sở bí mật của hắn.

Mặc dù biết việc tên Phong Thần dễ dàng bị sát hạt là rất khó thành công nhưng hắn vẫn kiến quyết, người ta thường nói thực hiện 1000 lần, cho dù có 999 lần thất bại nhưng thể nào chẳng có 1 lần thành công.

Thế nên hắn đã không do dự tiến hành kế hoạch đó một cách bí mật nhưng nào ngờ vẫn là thất bại.

Trong khi đầu óc lại đang chăm chú suy nghĩ về chuyện đó thì sau lưng hắn lại cất lên tiếng của một người đàn ông.

"Thưa chủ tịch, tôi đã cho người đi điều tra về chuyện mà ngài đã phân phó.. chuyện đó thật ra.."

Nhận thấy được sự ngập ngừng đến từ người kia, Lương Gia Quốc xoay người lại chính diện về phía hắn hỏi.



"Cậu đang do dự à, bộ có gì khó nói sao?"

"Chuyện đó.. tôi.."

Bất thình lình bộ mặt nghiêm túc của Lương Gia Quốc dần chuyển sang vẻ vô hồn, biểu cảm có chút vặn vẹo nhìn hắn.

"Còn không mau nói, cậu ngập ngừng cái gì?"

Lương Gia Quốc gầm lên, hắn giương ra ánh mắt hung ác nhìn hắn, hai con ngươi trợn trừng lên chằm chằm về phía người đàn ông kia mà cảnh cáo.

Người đang đứng trước mặt Lương Gia Quốc hiện đang cúi đầu với dáng vẻ run rẩy và sợ hãi, hắn lo lắng tới nỗi khiếp đảm, khi đứng trước con người này, hắn cảm thấy dáng vẻ của mình thật thấp bé và hèn mọn tới nỗi chỉ cảm thấy bản thân là một hạt cát nhỏ bé vô dụng bên đường.

Là trợ lý đắc thủ của ngài ấy, cho dù đã làm việc với ngài ấy được nhiều năm nhưng hắn vẫn cảm thấy sợ hãi và không ngừng hết run rẩy.

"Chuyện đó tôi đã nghe theo lời phân phó của ngài và đi tìm hiểu, tôi cũng không rõ vì sao cô Diệp lại có mặt vào đúng lúc ấy nhưng sau khi xem hộp đen trong xe tôi đã thấy có điểm kì lạ.."

"Ngài còn nhớ không, hộp đen của chiếc xe đối diện với xe của chủ tịch Phong, camera đã quay lại được cảnh cô Diệp đã tức tốc chạy vào trong xe để cứu ngài ấy, lúc đó tôi đã nghĩ có thể là do trùng hợp cô Diệp đi ngang qua con đường ấy vào thời khắc đó thôi.."

"Nhưng hành động của cô ấy khi chạy vào trong xe của chủ tịch Phong rất đáng ngờ ạ!"

Nghe đến đây, Lương Gia Quốc nhíu mày, hắn cảm thấy quá mệt mỏi với tên trợ lý này.

"Mau giải thích tường tận chi tiết gọn luôn một lần đi, bộ cậu muốn chết ngay bây giờ sao?"

Với sự đe dọa của Lương Gia Quốc, hắn ta lập tức quỳ xuống giải thích rõ ràng.

"Dạ.. tôi đã thấy khi cô ấy vào bên trong xe thay vì gọi điện để cứu người trước thì cô ấy lại lục lọi thứ gì đó trong xe ạ!"

"Kế hoạch của chúng ta đó chính là phải ám sát hắn rồi lấy được chiếc chìa khóa của cuốn sổ mật.."

Vừa nghe được đến đây vẻ mặt của Lương Gia Quốc bắt đầu chuyển hóa một cách giận dữ tưởng như một con hổ đang chuẩn bị đưa ra móng cào sắc nhọn của mình.

Tên trợ lý vì cúi đầu xuống nên không thể thấy được vẻ mặt đó của Lương Gia Quốc, thế nên hắn cứ nói tiếp.

"Nhưng chúng tôi đã không thể tìm thấy được chiếc chìa khóa ấy. Tôi nghĩ có thể là cô Diệp đã lấy nó đi ạ."

"Cô ấy lấy nó để làm gì chứ, việc về chiếc chìa khóa ấy chỉ có những người làm trong bộ phận cấp cao mới biết về nó, một giám đốc kinh doanh của một tập đoàn nhỏ nhoi không thể lọt vào nổi top 10 trong nước thì làm sao biết về nó được?"

"Quá vô lý rồi!"

Lương Gia Quốc trừng mắt giận dữ với hắn rồi với ném bộp chiếc thiệp mời vào mặt hắn.

"Rác rưởi, đúng là không làm được việc gì nên hồn, cút đi."



Tên trợ lý hoảng sợ liền lập tức co dò cao chạy xa bay, hệt như một con sóc nhút nhát đang lướt đi thật nhanh.

Khi tên trợ lý kia đi rồi thì Lương Gia Quốc đã đi vào bên trong phòng, ngồi vào bàn làm việc suy nghĩ đến lời nói vừa nãy.

"Tôi nghĩ có thể là do cô Diệp đã lấy nó đi ạ!"

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào có chuyện đó, việc về chiếc chìa khóa với một người đến từ một tập đoàn nhỏ như cô ấy thì chẳng thể nào có thể biết về chuyện của chiếc chìa khóa được.

Rốt cuộc vì sao chiếc chìa khóa đó lại mất được, cho dù hắn không lấy được mạng của Phong Thần nhưng ít ra chiếc chìa khóa đó hắn phải lấy được mới đúng, chỉ cần có nó mọi thứ nhất định sẽ đều nằm trong tay hắn..

Tiếng nghiến răng ken két chói tai từ quai hàm của Lương Gia Quốc cứ thế vang vọng dần xa trong buổi chiều xế tà..

Buổi chiều của ngày hôm sau.

Tiếng đèn Flash chiếu rọi vào thảm đỏ, các phóng viên đã hội tụ đông đủ tại sảnh dưới của công ty, họ đứng tấp nập ở hai bên được chắn bởi hàng rào của công ty để ngăn cách không cho phép quá phận lấn tới.

Cứ thế từng lượt, từng lượt bước vào thảm đỏ là các lãnh đạo cấp cao đến từ các tập đoàn có vị trí vững chắc trong nước rồi đến con cháu tài phiệt có sức ảnh hưởng không hề nhỏ, các bộ phận cấp cao trong nước và cuối cùng là các ngôi sao nổi tiếng đang hot nhất hiện nay đều lần lượt có mặt.

Ở bên trong hội trường nơi diễn ra buổi tiệc đã được chuẩn bị một cách hoàng tráng và xa hoa, ánh đèn lung linh, bàn ghế đầy đủ với các dụng cụ ăn uống đã bày trí sẵn trên bàn, mặt khác còn có những bình hoa và ánh nến lung linh được đặt sẵn trên mặt bàn một cách chỉn chu làm nổi bật thêm cho buổi tiệc hôm nay.

Mọi người đều lần lượt bước vào trong và chào hỏi nhau một cách vui vẻ, nồng hậu. Thế nhưng, thứ mà họ vẫn tò mò nhất là chủ nhân của bữa tiệc long trọng ngày hôm nay.

Bởi vì đã có những tin đồn không hay về vị chủ tịch Phong trẻ tuổi của tập đoàn Phong Dạ.

Nào là gãy chân, gãy tay nào là trở nên ngu ngốc không còn minh mẫn hơn xưa hay là bị hủy dung nhan trầm trọng. Các tin đồn được tung ra một cách tứ tung không hề có một bằng chứng xác thực cụ thể nào và đó cũng là lý do mà tập đoàn Phong Dạ tổ chức buổi tiệc này.

Với mục đích là để công bố cho mọi người và toàn người dân của cả nước biết được các tin đồn ở ngoài đều là tin đồn nhảm.

Một buổi tiệc với nhiều câu chuyện tiếp diễn đến nỗi không một ai có thể lường trước được hậu họa sắp sửa xảy đến..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK