"Mọi người thiệt là hài hước quá đi, tôi nào có chứ."
Tiếng cười của một cô gái ngân vang, thể hiện sự thỏa mãn đến cùng cực bởi những lời khen ngợi đến từ những người xung quanh.
"Ái chà chà, tôi thật sự rất nể cô đó, làm sao từ vị trí trưởng phòng nhỏ nhoi mà bây giờ lại được leo lên chức phó tổng. Phải nói thật sự tôi rất ngưỡng mộ cô."
"Phải đó, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cô có thể làm được điều đó, quả nhiên chỉ có Kiều Loan nhà họ Diệp như cô mới làm được thôi."
"Haha, mọi người quá khen rồi!" Diệp Kiều Loan thỏa mãn cười đùa, cô ta hài lòng bởi những lời khen mà cô ta luôn hằng mong muốn được nghe.
"Tài năng gì đâu, chẳng qua chỉ là do sự nỗ lực của tôi đã được ông trời nhìn thấu mà thôi." Diệp Kiều Loan tỏ vẻ khiêm tốn với mục đích để nhận được những lời động viên và những lời khen ngợi nhiều hơn.
"Trời đất ơi! Sao cô có thể nói như thế, là do cô thật sự tài giỏi mà."
"Phải đó, chẳng qua do cô giỏi thôi, còn về ả kia làm sao có thể sánh bằng cô chứ, đúng là một con đỉa ngu ngốc, hahaha!". Đọc thêm các chương mới tại ﹙ 𝐓𝐑ÙM𝐓𝐑 UYỆN.VN ﹚
Bọn họ cười phá lên nhưng bọn họ nào biết được rằng mọi lời nói của họ đều đã được thu hết vào bên trong tai của một người đang đứng ở phía bên bàn đối diện.
Diệp Kiều Linh cầm ly rượu trên tay nhâm nhi từng ngụm, vẻ mặt chán nản dần lấy lại được sự hứng thú, có vẻ như cô nên làm một điều gì đó bây giờ để gia tăng kịch tích cho bữa tiệc này rồi nhỉ?
"Xin lỗi nhé Phong Thần, đành phải mượn buổi tiệc của anh để pha trò rồi!" Diệp Kiều Linh lẩm bẩm trong miệng.
Diệp Kiều Linh mở chiếc di động ra, bấm một hàng số dài rồi kề sát chiếc di động ở bên tai và gọi cho một người nào đó.
"Alex, có việc cho anh rồi đây, theo dõi tất cả mọi hành động của Diệp Kiều Loan ở trong buổi tiệc ngày hôm nay rồi báo cáo hết cho tôi. Sau đó thì dọn dẹp sạch sẽ nó đi, nhé?"
"Được, tôi biết rồi!" Vừa dứt lời, đầu dây phía bên kia liền tắt máy.
Diệp Kiều Linh nở một nụ cười khó tả rồi cứ thế chăm chăm nhìn Diệp Kiều Loan vui vẻ cười.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi không gặp, mà cô ta đã leo lên vị trí đó một cách nhanh chóng như vậy. Chẳng lẽ là đã giở thủ đoạn dơ bẩn nào đó rồi?
Diệp Kiều Linh cứ thế mà tính toán cho các bước tiếp theo nên làm gì.
Một con cáo lưu manh, gian xảo cứ tưởng rằng có thể nuốt chửng được một con gà tội nghiệp nhưng nào biết rằng con gà đó thực chất là một kẻ nham hiểm và thâm độc hơn gấp hàng vạn lần con cáo xấu xa đó.
Cuối cùng, cuộc vui cũng sắp bắt đầu rồi..
Khoảng một tiếng sau.
Ngoài hội trường, ngay tại dãy phòng nơi dành cho các khách V. I. P của Phong gia.
Ở phía cuối cùng của dãy vang lên một thứ âm thanh rên rỉ mê hoặc người nghe.
".. Nhẹ nhẹ thôi anh, em sắp không chịu nổi nữa rồi.."
"Cố lên nào em, đừng.. nhanh sớm vậy chứ."
Trong căn phòng, tiếng rên rỉ vang lên như sấm, tiếng cót két phát ra từ chiếc giường. Cả hai thứ âm thanh như hòa vào làm một pha thành một thứ âm thanh tuyệt đỉnh.
"Áaaa.."
Thứ âm thanh dâm tà cất lên không thể che giấu nổi sự sung sướng đang chiếm lấy tâm trí của người con gái.
"Quả nhiên thật sướng.." Diệp Kiều Loan cất lên một tiếng để diễn tả sự sảng khoái của mình.
Và người đàn ông cùng cô ta chơi đùa trên giường lại chính là trợ thủ đắc lực của Diệp Kiều Thịnh - Trần Mạnh Quân.
"Anh à, làm sao mà thứ đó của anh lại có thể quyến rũ chết người như vậy được chứ, anh đã chăm sóc cậu bé ấy nhiều lắm sao?"
Diệp Kiều Loan cười cười nghịch ngợm, cô ta nắm chặt vào thứ rắn chắc nổi đầy gân xanh của Trần Mạnh Quân mà vuốt ve.
Cả hai người đều vui vẻ với nhau trong giây phút sung sướng tột độ của bản thân mà không biết rằng cả quá trình hai người họ làm tình đã được chiếu trực tiếp trên màn hình lớn trong hội trường, đặc biệt hơn nữa là chiếc video đã được các phóng viên quay lại và phát sóng ra toàn quốc với tiêu đề nóng hổi.
"Nhị Tiểu Thư Của Diệp Gia Bị Bắt Gặp Quan Hệ Bất Chính Với Cấp Dưới Của Cha Mình".
Tin tức nóng hổi đã trở thành tin độc quyền được nhiều các đài truyền hình tranh nhau phát sóng trên khung giờ vàng chỉ sau nửa tiếng đồng hồ phát sóng sau đó.
Quay trở lại trong hội trường, tất cả mọi người trong giới thượng lưu bao gồm giới siêu giàu, giới chính trị và người nổi tiếng. Tất cả đều đang tròn xoe đôi mắt của mình mà theo dõi thứ đang được chiếu trên màn hình lớn.
Người đang phát biểu trên bục cao kia đang hốt hoảng và muốn ngã quỵ với thứ mình vừa được chứng kiến. Diệp Kiều Thịnh hoảng sợ và sốc nặng, ông ta sợ sệt đổ đầy mồ hôi trước ánh mắt mọi người đang khinh bỉ nhìn mình.
Và rồi cái liếc nhìn sợ hãi cũng di chuyển xuống phía dưới, đúng lúc đó cũng đã chạm mắt với đứa con mà gái mình cất công đi tìm trong vài tháng qua.
Nó mỉm cười nhìn ông, nó nghiêng đầu nhìn ông rồi nhún vai, kế tiếp đó là nó chu mỏ và lắc đầu như rằng nó không biết gì hết. Bộ dạng đầy đắc ý và cười khúc khích của nó khi nhìn thấy ông khiến cho ông càng trở nên điên tiết nhiều hơn.
Ánh mắt Diệp Kiều Linh ở dưới nhìn Diệp Kiều Thịnh ở phía trên có rất nhiều thứ để nói chẳng hạn như khinh thường, vui sướng, thách thức và cũng đầy đắc ý với Diệp Kiều Thịnh.
Chính vì thấy được nụ cười ấy của Diệp Kiều Linh mà Diệp Kiều Thịnh đã lên cơn động kinh. Ông ta đau đớn ôm tim và ngất xỉu dưới sự chứng kiến của mọi người. Cùng lúc đó, cả vợ và con trai của ông ta đều đã lao lên sân khấu và tức tốc đưa ông ta đến bệnh viện.
Diệp Kiều Linh ở dưới thầm cười cợt với cảnh Diệp Kiều Thịnh được đưa đi, nụ cười của cô bây giờ chẳng khác nào là một kẻ được lợi.
Cô vui vẻ cười, một nụ cười vui sướng. Đúng là một lũ ngu, ngay cả máy quay người ta sắp đặt trước trong phòng cũng chẳng biết, cho dù chỉ là một con chip có gắn camera được giấu trong chậu cây thì sao chứ.
Chẳng phải nó rất dễ phát hiện sao?
Làm sao mà biết được vì trong đầu chúng nó bây giờ chỉ toàn là chuyện nam nữ mà thôi..
Diệp Kiều Linh vui vẻ, trên đôi môi là nụ cười tràn ngập sự sung sướng không thể diễn tả bằng lời.
Thật ra thì cuộc chơi cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, cô đây sẽ phá nát cái cuốn tiểu thuyết này và thoát khỏi nó bằng mọi giá.
Bởi vì ngay từ đầu ý định của cô chính là như thế mà..
Ở bên phía đoàn phụ trách quay phim đều đang tất bận giải quyết mớ hỗn độn ở ngoài kia, họ đều đang khổ sở xử lý video đang tự động phát sóng mà không qua bất kỳ khâu xử lý nào.
"Cái quái gì thế này, sao cái này lại không tắt được vậy chứ?"
Điều kì lạ là họ không biết rằng, kẻ đã chà trộn vào hệ thống máy tính chính là một người xâm nhập vào hệ thống máy tính nổi tiếng nhất nhì cả nước đang truy lùng suốt nhiều năm qua nhưng chưa thể tìm ra.
Mặt khác, ở trong căn phòng Diệp Kiều Loan và Trần Mạnh Quân, bọn họ vẫn đang bận tập thể dục đến hiệp thứ n thì bất ngờ có một toán người xông vào đạp cửa.
Diệp Kiều Loan hoảng loạn phát hiện, cô ta hét lên trong sự xấu hổ và nhục nhã. Cả thân thể cô ta bây giờ đều trần như nhộng.
Bây giờ lại để cho nhiều người thấy như thế thì giá trị của cô ta chẳng phải đều biến mất hết rồi hay sao?
Nhưng điều bất ngờ hơn là, người đi đầu trong đám người đó lại chính là Phong Thần!
Phong Thần, sao anh ấy lại ở đây?
Diệp Kiều Loan sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệnh, nhục nhã nhìn Phong Thần..
Không chỉ Phong Thần mà ngay cả những người ở trong hội trường cũng đều bất ngờ không kém, sao Phong Thần lại có mặt ở đấy chứ, chẳng phải vừa rồi hắn đang ở trong đây tiếp họ ư?
Trong phút chốc, màn hình lớn đang chiếu thì lập tức bị tắt, một màu đen tối thui hiện ra trước mắt họ khiến ai nấy đều khó chịu, tâm trạng cũng dần bị trùng xuống.
"Chuyện gì vậy chứ, đang hay mà.."
Bọn họ xôn xao không ngừng, dĩ nhiên ngay cả người đứng đầu gây ra vụ việc này cũng cảm thấy khá hứng thú với tốc độ làm việc của Phong Thần.
Diệp Kiều Linh khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu thầm cười với một đường cong ở khóe môi nhìn lên màn hình lớn và thầm nghĩ.
Cũng khá nhanh đấy, chưa đầy mười lăm phút đã cho người tắt được camera, ngay cả các kênh phát sóng cũng bị dừng lại.. quả nhiên tốc độ làm việc rất nhanh đấy, nam chính à..