• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm ba Lâm mẹ nhìn sơ qua cũng biết những thứ này toàn đồ đắt tiền và có danh tiếng tốt. Nhiêu đây thôi cũng đủ để hai người hiểu con rể Vĩ Tịnh dụng tâm như thế nào dù gia đình đang trong giai đoạn khó khăn, càng khiến họ ấm lòng, thoáng chốc trở nên niềm nở với anh hơn.

“Đây là lì xì cha mẹ gửi cho hai đứa, dùng để lấy may mắn và phước lộc.”

Lâm mẹ lấy bao lì xì đỏ khá dày, nhét vào tay của Vĩ Tịnh và Hân Nghiên mỗi người một cái. Bà còn vỗ nhẹ lên tay anh với nụ cười hiền từ khiến anh thoáng sửng sốt. Riêng cô vui vẻ nhận lấy và thay mặt nói lời cảm ơn. Tất nhiên hành động này đã chứng tỏ Lâm mẹ chấp nhận anh trở thành một thành viên trong Lâm gia.

Vĩ Tịnh đưa bao lì xì qua cho Hân Nghiên khiến cô càng cười tươi tắn hơn. Giây sau, anh lấy từ trong túi ra hai bao đỏ được chuẩn bị sẵn từ trước mà cô không hề hay biết.

“Nhân lễ lại mặt, con xin được mừng tuổi cha mẹ, cũng biết ơn cha mẹ đã bảo vệ Hân Nghiên thật tốt. Hiện tại con sẽ không làm cha mẹ phụ lòng.”

Nói đoạn, Vĩ Tịnh nắm lấy bàn tay nhỏ của Hân Nghiên mà tâm tình nhìn cô. Đáy lòng rung động mãnh liệt. Nếu hiện tại đang ở nhà riêng, ắt hẳn cô đã hôn trộm lên má anh một cái.

Tuy nhiên trong không khí ấm cúng này, bên cạnh đột ngột vang lên giọng cười giễu cợt. Hân Nghiên sa sầm mặt quay sang nhìn Tử Kỳ đang thể hiện vẻ mặt khinh thường đáng ghét.

“Đã không có tiền còn đi mừng tuổi, được vài đồng lẻ tẻ mà làm lố quá. Chắc đống quà này cũng chẳng phải đồ thật đâu, cha mẹ cẩn thận một chút. Sợ dùng xong sẽ mọc đuôi đấy.”

Hân Nghiên siết chặt tay, vốn định phản bác thì đã được Vĩ Tịnh âm thầm trấn an. Anh nở nụ cười dịu dàng nhìn cô, không cần phải tức giận với những lời nói như thế này khiến cô dâng lên một trận đau lòng, hạ quyết tâm sẽ yêu thương anh chồng nhiều hơn một chút.

“Tử Kỳ, hiểu lễ phép một chút.” Lâm ba lập tức đanh mặt, giọng nói chẳng có nửa điểm ấm cúng.

“Người trong nhà không cần phải nói đến việc ít nhiều, chủ yếu là tấm lòng thành của tụi con cũng làm mẹ vui rồi.” Lâm mẹ giải vây, không muốn làm mọi chuyện thêm rối ren. Với lại hàng thật giả gì sao có thể qua mắt được vị phu nhân hào môn như bà. Tất cả đồ của Vĩ Tịnh mang đến đều là hàng chất lượng cao không thể bàn cãi.

Thấy cha mẹ đứng ra bảo vệ Vĩ Tịnh, Tử Kỳ được chiều chuộng trở nên tức tối, bắt đầu bật chế độ sỉ nhục người yếu kém hơn mình.

“Cậu cầm tiền lại đi, lấy cả tiền lì xì của cha mẹ tôi đó để phát lương nợ cho nhân viên. Nghèo mà còn sĩ diện.”

Hân Nghiên hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng xoa bàn tay của Vĩ Tịnh sau đó thẳng thừng quay sang gằn giọng với Tử Kỳ.

“Dù anh ấy có làm sao thì anh ấy vẫn đều đặn phát lương cho nhân viên mà chẳng có một tin tức xấu nào về việc nợ lương cả.”

Tử Kỳ nghe thấy cô em gái ruột bật lại mình thì ngồi thẳng lưng điên tiết hơn:

“Em không ở trong chăn thì sao mà biết được chăn có rận chứ.”

Hân Nghiên trừng mắt:

“Sao em không biết được chứ? Công ty của chồng em thì chuyện gì em đều biết. Còn anh thì sao? Chuyện công ty gia đình mình anh có nắm được cái gì không mà ở đây nói người khác.”

Từ Kỳ thẹn quá hóa giận mà đập bàn. Vĩ Tịnh lập tức che chắn cho Hân Nghiên ở phía sau với ánh mắt sắt lạnh khiến anh ta sững người. Dù sao Vĩ Tịnh lăn lộn trên thương trường nhiều năm qua, còn trẻ tuổi đã cai quản được Ninh gia thì ắt hẳn khí thế vô cùng áp bức so với vị thiếu gia chuyên ăn chơi như Tử Kỳ.

“Cậu chắn cho nó nghĩa là gì? Cậu nghĩ tôi định đánh em gái tôi sao?”

Hân Nghiên được che chở ở phía sau thì càng lớn mật hơn:

“Anh cũng biết em là em gái anh sao? Người trước mặt anh là em rể của anh đó, là chồng của em đó. Anh không bao che người nhà, ngược lại còn vuốt mặt không nể mũi.”

“Em..” Tử Kỳ lắp ba lắp bắp, trước giờ anh ta chưa từng cãi thắng nổi Hân Nghiên. Mà hiện tại thân xác này lại được một linh hồn hiểu biết thế giới tàn khốc như nào xuyên đến nên hiển nhiên càng không đấu lại nổi.

“Anh khinh thường người khác, vậy mà chẳng nhìn lại bản thân. Ắt hẳn đêm qua anh lại đi nhậu nhẹt bên ngoài, gây thêm rắc rối. Trong khi chồng của em chỉ lo đi làm rồi về nhà với vợ con, sau này chắc chắn sẽ làm cho em rạng rỡ mặt mũi.”

Hân Nghiên không biết mình đang nói gì nhưng trước mắt cô muốn sướng cái miệng của mình trước đã. Giây phút nghe những lời Tử Kỳ khinh thường nam chính của cô thật khiến cô muốn xắn tay áo lên mà ăn thua đủ với anh ta.

[Độ hảo cảm của nam chính dành cho ký chủ: +5]

Hân Nghiên thoáng chốc cảm giác như vừa có gáo nước dập tắt lửa giận trong người. Cô nắm lấy vạt áo của Vĩ Tịnh, ánh mắt ươn ướt nhìn anh mà nũng nịu: “Chồng ơi!”

Chồng cô tuyệt vời không ai sánh bằng, vừa đứng ra bảo vệ cô, vừa cho cô thêm tiền!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK