Hân Nghiên khẽ quát, lập tức khiến ba ngươi giằng co trước mặt phải dừng lại. Nếu Lâm ba Lâm mẹ không giải quyết được thì để cô xử trí họ. Cô nhìn sang Trạch Dương, thấy anh ta né tránh ánh mắt của mình.
“Không phải như em nghĩ đâu, thật ra anh với Uyển Đình… chỉ là…”
Hân Nghiên nhướng mày, không nghĩ tới Trạch Dương lại thối nát nhân cách như thế. Rõ ràng giây trước còn đòi rước Uyển Đình vào cửa, giây sau bắt đầu giở giọng than khổ với cô. Hắn nghĩ cô vẫn còn thích hắn sao?
“Dừng, Tạ thiếu không cần giải thích vì tôi không quan tâm.”
Tốt nhất là hắn nên im luôn, tránh cho người đàn ông sau lưng cô không ngừng bắn ra khí lạnh ghen tuông rồi hạ mất điểm hạo cảm khó khăn lắm mới có được.
“Đây là Lâm gia, chuyện riêng của nhà tôi. Mời Tạ thiếu về cho, sau đó tự tìm riêng cô gái này mà giải quyết.”
Quản gia đứng bên cạnh lập tức có công việc để làm, sai người mời Trạch Dương rời khỏi Lâm gia chỉ trong vòng vài khắc. Chuyện Tạ thiếu đến Lâm gia giành giật cô gái với Lâm thiếu chả khác nào trò cười trong giới.
Trạch Dương nhận ra quả thật bản thân đã thất thố, hiện tại cũng chẳng ai muốn chào đón hắn nên cúi gằm mặt đứng lên. Hắn nhìn Uyển Đình đang thút thít trong lòng của Tử Kỳ thì vẻ mặt không khác gì bị táo bón, sau đó quay sang chỗ của Hân Nghiên thì lại nhận ánh mắt như dao như găm của Vĩ Tịnh, cuối cùng chỉ có thể ra về.
Đuổi được một người về, Hân Nghiên mới thẳng lưng lên, đối diện thẳng thừng đến người anh trai của nguyên chủ.
“Mày nhìn tao làm gì?” Tử Kỳ cảm nhận sự rét lạnh từ Hân Nghiên tràn qua thì gằn giọng lên tiếng.
“Em không nghĩ anh lớn đến chừng nào mà còn làm ra những chuyện bất trung, bất nghĩa, bất nhân, bất hiếu.”
Một lời nói khiến toàn bộ người có mặt phải bàng hoàng. Tử Kỳ là người bị nhắc đến thì giận đỏ mặt. Phải biết rằng dính vào tứ bất này như dính phải tội đồ, còn chưa kể một thân nam nhi sau này phải gánh vác cả gia tộc.
“Tao chẳng làm gì sai cả, chẳng lẽ muốn lấy người tao yêu thì không được phép sao?”
“Lấy người mình yêu không sai, nhưng những việc khác anh làm chẳng hề đúng.”
Hân Nghiên nhướng mày, bắt đầu kể rõ mọi tội lỗi của Tử Kỳ:
“Không chuyên tâm phụng dưỡng ba mẹ, ăn chơi đàn đúm, làm một phá gia chi tử là bất hiểu.
Chẳng bảo vệ em gái, lại còn cùng người khác sỉ nhục em gái, khiến em gái mang tiếng xấu là bất nghĩa.
Khinh thường, buông lời lăng mạ em rể hết lần này đến lần khác là bất nhân.
Bỏ bê nghĩa vụ quân sự, không muốn giúp ích cho đất nước là bất trung.
Em nói có đúng không hả, anh trai?”
Tử Kỳ chẳng thể cãi lại bất cứ lời nào nhưng thứ làm anh ta thẹn nhất chính là người chỉ ra lỗi sai là đứa em gái này. Hân Nghiên lúc trước cũng chẳng kém hơn anh ta là bao, vậy mà bây giờ lại ở đây chỉ trích anh ta sao? Anh ta không cam lòng.
Có thể Tử Kỳ nói chẳng sai. Nguyên chủ Hân Nghiên đã từng làm không ít chuyện xấu, nhưng trong thâm tâm cô ấy là người đơn thuần, vốn chỉ muốn hết mình vì tình yêu nhưng đã bị lợi dụng triệt để để thành nữ phụ xấu xa. Nguyên chủ tìm đến sự giúp đỡ của kí chủ, cũng là mong muốn bản thân có cơ hội sửa đổi và chuộc lỗi cho những người thật lòng yêu thương cô ấy. Vì thế nguyên chủ vẫn còn cứu được, còn người anh trai này bị chửi đến thế vẫn không muốn tỉnh ngộ.
Bởi vì ngay giây sau, Tử Kỳ chụp lấy bình trà nóng hổi trên bàn mà đỏ ngầu mắt muốn thẳng tay đập lên người của Hân Nghiên. Cô không ngờ tới anh ta lại nhẫn tâm như thế. Lâm ba Lâm mẹ ở bên cạnh cũng hốt hoảng một phen, chẳng kịp ngăn cản.
Cứ nghĩ cả người Hân Nghiên sẽ bị bỏng chết, nào ngờ Vĩ Tịnh chăm chú theo dõi sắc thái của Tử Kỳ từ đầu đã có sự chuẩn bị từ trước. Anh chắn trước mặt cô, gạt tay anh ta rồi đạp thẳng vào phần bụng khiến anh ta ngã lăn quay.
“Á!”
Tiếng hét đó bất ngờ phát ra từ phía Uyển Đình. Bình trà thế mà đã bay thẳng đến chỗ ả, đáp vào phần đùi mịn khiến mảng thịt đỏ ửng lên.
Hân Nghiên hơi nghiêng đầu ra khỏi tấm lưng rộng của Vĩ Tịnh, tò mò về cảnh tượng trước mặt, nào ngờ lại bắt gặp ánh mắt tức giận của Uyển Đình hướng thẳng về cô, nhưng rất nhanh đã thay thế thành tủi thân khóc lớn khiến Tử Kỳ phải lập tức an ủi ả.