• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh báo: không phù hợp cho những bé chưa đủ 18 tuổi. Nhắc lại là lố 18 tuổi mới được xem nhen. Trộm xem là tui quánh á.

- --------------------------------------

Hân Nghiên thoáng bình tâm lại, nhưng giây sau cô phải hét lên một tiếng bởi vì cả cơ thể bị Vĩ Tịnh bế bổng lên cao. Cô nắm chặt lấy vạt áo của anh, không biết việc tiếp theo anh muốn làm là gì.

Từng bước chân đi về một phía nào đó.

Có tiếng đẩy cửa.

Lại có tiếng mở công tắc.

Cuối cùng bàn chân trần của cô chạm xuống nền sàn lạnh lẽo khiến cô giật thót.

“Hân Nghiên, giơ tay lên nào.”

Giọng nói của Vĩ Tịnh như có ma lực dẫn dắt Hân Nghiên theo từng động tác. Cô cảm nhận bàn tay anh chạm vào eo mình, sau đó từ tốn cởi áo cô ra khiến da thịt chạm vào khoảng không lạnh ngắt.

“Vĩ… Vĩ Tịnh…”

Hân Nghiên hoảng sợ, không biết Vĩ Tịnh đang có ý đồ gì với mình nhưng ắt hẳn nó không hề đơn giản chút nào.

“Không sao cả, em chỉ cần nghe theo lời anh thôi.”

Cuối cùng, toàn bộ vải che thân trên người Hân Nghiên đã bị lột bỏ. Cô đứng yên đó trần như nhộng, trên mắt bị che kín bởi chiếc cà vạt chính mình mua cho Vĩ Tịnh. Bên tai cố gắng lắng nghe tiếng động đến từ anh. Dường như khi không còn nhìn thấy gì, mọi giác quan lại nhạy cảm đến lạ.

Cô có thể cảm nhận được anh đang đi vòng qua người cô.

Cảm nhận được ánh mắt anh đang dán chặt lên người cô không rời.

Tiếng vòi nước bật lên, một dòng chất lỏng ấm áp bất ngờ chạm lên từng tấc thịt khiến Hân Nghiên giật mình. Cô bất giác lùi lại, nhưng sau lưng đã đụng vào bờ ngực thịt săn chắc của Vĩ Tịnh.

Chợt phía sau có tiếng động kỳ lạ phát ra khiến cô càng thêm hoang mang.

“Hân Nghiên, đưa hai tay ra sau đi em.”

Cô nuốt nước bọt, dường như chẳng thể nào rút lui được nữa. Phóng lao nên đành phải theo lao tới cùng. Ngay khi hai tay vòng ra đằng sau lưng thì tức khắc một vật mềm dẻo đã trói chúng lại.

“Vĩ… Vĩ Tình… Cái này…”

Vĩ Tình nhìn cảnh tượng trước mắt lúc này mới thấy hài lòng. Hân Nghiên bị bịt mắt bằng chiếc cà vạt, lại bị trói tay bằng dây nịt. Tất cả món đồ trên người cô hiện tại đều là của anh khiến anh thập phần hưng phấn.

Nếu cô biết anh muốn chơi trò biến thái này thì cô nhất định sẽ từ chối ngay từ đầu.

“Anh… Ưm…”

Thời điểm Hân Nghiên muốn lên tiếng phản đối thì mặt cô đã bị kéo quay lại phía sau và bị bịt lại bởi môi của Vĩ Tịnh. Cô cảm nhận sự ấm nóng từ bàn tay anh trên mặt mình, nhưng làm cô mất đi sức lực lại chính là thứ không xương đang luồn lách khắp nơi trong khuôn miệng.

Vĩ Tịnh một tay giữ mặt Hân Nghiên, một tay bắt đầu len lỏi từ cổ cô trở xuống khuôn ngực đầy đặn. Anh xoa nắn, cố tình sượt qua đỉnh hoa khiến toàn thân cô run rẩy. Nhưng anh không ở đó lâu, bàn tay lần nữa nắm bắt bên eo nhỏ.

“Đừng… Nhột…”

Hân Nghiên mấp máy môi thông qua nụ hôn chiếm đoạt. Cô cảm giác như đang có hàng ngàn bàn tay của Vĩ Tịnh không ngừng chạm lên người mình khiến cô không còn kiềm chế được hơi thở gấp gáp.

Vĩ Tịnh mút mạnh môi Hân Nghiên lần cuối, sau đó hôn lên cổ cô một cách mân mê. Bàn tay cũng di chuyển tới mật động rồi bật cười một tiếng.

“Bé nhỏ, em ướt rồi.”

“Không… Không phải…”

Hân Nghiên lắc đầu, giọng bắt đầu trở nên nỉ non cứ mỗi khi ngón tay của Vĩ Tịnh chạm qua đỉnh ngọc. Cô cắn chặt môi, ngăn cho tiếng rên rỉ phát ra thêm nhưng cũng chẳng thể kiềm chế được bao nhiêu.

Vĩ Tịnh chỉ trêu chọc bên ngoài mật động một lát rồi buông tay ra. Hân Nghiên thở hắt một tiếng tiếc nuối. Hiện tại cơ thể cô đang bị châm ngòi nhưng lại chẳng ai xoa dịu.

Vĩ Tịnh thoa một ít xà bông lên người Hân Nghiên, cứ vờ như vô tình xẹt qua những điểm nhạy cảm khiến cô co giật. Người đàn ông này chính là muốn trêu ghẹo cô, làm cô phát điên.

Đột nhiên Hân Nghiên mạnh bạo xoay người lại, cả cơ thể phía trước dán lên người của Vĩ Tịnh một cách cố ý.

“Em… Ưm… Để em giúp anh…”

Vĩ Tịnh nhướng mày, thức thời buông tay, một phần cũng muốn xem thử Hân Nghiên có ý định gì. Cô áp sát người mình vào người anh khiến đỉnh hoa đang nhạy cảm hết lần này đến lần khác bị chính bản thân trêu chọc. Cô hết trườn lên rồi lại trườn xuống, giúp cho xà bông trên người san sẻ qua chỗ anh. Cảm nhận được bên dưới có thứ cứng cáp chọc vào da thịt thì khẽ run rẩy một trận.

Hân Nghiên dừng lại vài giây, không ngừng liếm đôi môi sưng tấy. Giây sau, hơi thở của Vĩ Tịnh đã đáp lên tai cô:

“Sao thế? Em không có ý định giúp anh nữa sao? Bé nhỏ thích lật lọng thế à?”

“Không… Không có…”

Hân Nghiên lắp bắp, tiếp tục bôi xà bông lên cơ thể của Vĩ Tịnh bằng chính người mình, nhưng lần này cô khuỵu xuống thấp hơn, cố tình khiến phần bụng và khuôn ngực chà sát vào vật nam tính kia. Phía bên trên lập tức vang lên tiếng rên trầm của anh.

Vĩ Tịnh đứng vững, hạ tầm mắt xuống người con gái mình yêu đang uốn éo không khác gì con rắn nhỏ. Biết anh có vẻ thích, cô cố tình dừng lại tại nơi nhạy cảm ấy lâu hơn. Thật đúng là yêu tinh mà!

Vĩ Tịnh nhấc Hân Nghiên đứng lên, để dòng nước gội rửa hết xà bông trên người cả hai. Anh lần nữa tìm đến môi cô, ép cô vào nụ hôn sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK