Một y tá bước ra với kết quả trên tay, nhìn thấy Hân Nghiên thì khẽ mỉm cười ẩn ý:
“Chào Ninh phu nhân, kết quả của cô tất cả đều tốt, chỉ riêng một điều…”
“Vợ tôi có chuyện gì sao?” Vĩ Tịnh vừa mới yên lòng chưa được bao lâu thì đã cuống cuồng lên ôm chặt lấy Hân Nghiên.
“Hiện tại vẫn chưa chắc chắn nhưng theo chỉ số thì có lẽ phu nhân đang mang thai. Ninh chủ tịch có thể dẫn phu nhân sang sản phụ khoa để kiểm tra kỹ càng hơn nhé.”
Y tá đưa bảng kết quả ra phía trước, nhưng rất lâu về sau vẫn không có bàn tay nào đón nhận. Cả Hân Nghiên và Vĩ Tịnh đồng thời đình trệ suy nghĩ. Họ vừa mới nghe thấy điều gì đó vô cùng gây sốc. Mang thai? Ai mang thai?
Vĩ Tịnh nhìn xuống bụng của Hân Nghiên, không nói thêm lời nào mà lập tức bế cô lên đi về phía sản phụ khoa trong ánh mắt ngỡ ngàng của y tá:
“Ninh chủ tịch, chờ…”
Còn chưa kịp hết lời thì bóng dáng cả hai đã đi xa khiến y tá chỉ biết lắc đầu. Quả đúng là tác phong của những ông chồng yêu vợ.
“Chúc mừng Ninh phu nhân, cô mang thai rồi, đã được hai tháng.”
Hân Nghiên không biết phải nói gì ngoài bật khóc, thì ra đây là lí do khiến cô không thèm ăn uống thứ gì. Cảm xúc nhất thời trở nên hỗn loạn. Vốn dĩ cô đến đây để thực hiện ước nguyện của nguyên chủ, đối đáp thật tốt với những người xung quanh nhưng hiện tại cô cảm thấy bản thân mới là người được chữa lành những cực khổ ở thế giới trước. Cô có người chồng yêu thương, lại sắp cùng anh đón chào sinh linh mới.
Hân Nghiên chợt cảm nhận sự ấm áp của bụng. Cô cúi xuống, nhìn thấy bàn tay to lớn của Vĩ Tịnh đang yên vị ở đó. Khuôn mặt anh vẫn chưa hết vẻ ngây ngốc:
“Anh cảm nhận được con đang đạp này.”
“Khụ khụ!”
Bác sĩ nén nhịn cười, sau đó phổ cập kiến thức mẹ bầu dành cho hai vợ chồng ngờ nghệch này. Vĩ Tịnh nghe không xót một từ, thậm chí còn cẩn thận ghi chú lại.
Anh cúp làm một ngày, toàn tâm toàn ý ở bên Hân Nghiên, cũng như tìm hiểu kĩ bà bầu cần ăn gì khiến cô không khỏi cảm động. Nhẹ nhàng ôm lấy anh từ đằng sau, cô thủ thỉ:
“Cảm ơn anh.”
Anh quay lại, vuốt ve tóc cô:
“Không là anh cảm ơn em mới đúng. Cảm ơn em vì đã cho anh một gia đình trọn vẹn.”
[Độ hảo cảm của nam chính dành cho kí chủ: +10. Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ.]
Hân Nghiên nghe thấy giọng nói của hệ thống thì khẽ bàng hoàng. Quả thật chữ số trên đầu Vĩ Tịnh đã đạt đến một trăm chứng tỏ cô còn trân quý hơn cả mạng sống của anh. Điều này khiến cô vừa vui vừa lo lắng.
Mà đêm đó trong giấc mơ, Hân Nghiên cũng gặp mặt nguyên chủ và cả hệ thống.
Nguyên chủ quả không hổ danh từng sống một cuộc đời tiểu thư đanh đá, khí chất trên người cô ấy khác hẳn người thường nhưng gương mặt lại mang vẻ thảnh thơi và dịu dàng:
“Chúc mừng cô đã hoàn thành xuất sắc những yêu cầu của tôi, cũng cảm ơn cô vì đã giúp tôi chuốc lỗi. Tôi đã không còn vướng bận nào nữa, sẵn sàng đi đến nhân duyên kế tiếp.”
Cô mỉm cười, có chút vui mừng thay cho nguyên chủ:
“Chúc cô sẽ có cuộc đời hạnh phúc. Tôi cũng phải cảm ơn cô vì đã cho tôi có được hương vị của tình thân.”
Nguyên chủ gật đầu:
“Thật ra tôi biết việc này không nên nhưng liệu hạnh phúc hiện tại có khiến cô tiếp tục ở lại đây không? Tôi rất mong cô có thể dành cả quãng đời còn lại ở bên những người mà chúng ta yêu thương. Tôi cũng đã giao kèo với hệ thống, chỉ cần cô đạt yêu cầu và quyết định ở lại thì cả cuộc đời cô sẽ sống vô âu vô lo và dư dả.”
Hân Nghiên thoáng sững sờ. Thấy cô ấp úng, nguyên chủ tiếp tục lên tiếng:
“Tôi chỉ quá phận mong ước như vậy, quyền quyết định đều ở cô, không cần phải căng thẳng. Tới giờ rồi, tôi phải đi đây.”
Nhìn linh hồn nguyên chủ dần tan biến, Hân Nghiên chợt cảm thấy có gì đó hụt hẫng không thể nói ra. Cô đã đạt theo đúng yêu cầu, có quyền rời khỏi thế giới này hoặc ở lại. Nhưng nếu cô rời khỏi, cô có thể quên đi những giây phút ở đây, có thể quên có một người đàn ông yêu chiều cô vô phương vô pháp chứ?
Hệ thống bất chợt cất tiếng:
[Kí chủ, cô cứ từ từ suy nghĩ. Nhưng trước mắt tôi cần phải cảnh báo rằng cốt truyện đang bắt đầu vì nữ chính nguyên tác đã gặp nam chính sớm hơn dự tính, có thể sẽ có nhiều rắc rối xảy ra.]
Hân Nghiên gật đầu, âm thầm ghi nhớ trong lòng.