Trạch Dương bước lại gần Hân Nghiên, hai tay đút vào túi quần tỏ vẻ lịch lãm nhưng ánh mắt hắn lại mang đến định nghĩa tiểu nhân.
Hân Nghiên đương nhiên nhận ra tên này là ai. Hắn là bạn trai cũ của nguyên chủ, nói đúng hơn là tình mập mờ. Trạch Dương là con trai cưng của Tạ gia nên hắn thân sinh mang sẵn cốt cách kiêu ngạo trong người. Các cô gái đến với hắn cũng chỉ giúp hắn giải tỏa sinh lý và chơi đùa qua đường. Nhằm lúc cô tự hỏi nguyên chủ có phải bị ăn bùa mê thuốc lú gì không mới hi sinh tất cả chỉ vì kẻ bại hoại danh phong như tên này.
Tất nhiên việc nguyên chủ Hân Nghiên quen biết Trạch Dương cũng không thể thiếu bàn tay đốc thúc của người anh trai Tử Kỳ. Hai người họ là bạn thân trong một nhóm phá gia chi tử người người ghét bỏ. Bây giờ cô mới hiểu được câu vật hợp theo loài là như thế nào.
“Chào Tạ thiếu.”
Hân Nghiên lịch sự lên tiếng chào hỏi một câu, sau đó tiếp tục quay sang đặt món với nhân viên. Nhưng dường như Trạch Dương không có ý định sẽ bỏ qua cho cô.
“Tạ thiếu? Trước giờ chẳng phải em đều gọi anh là anh Dương à? Sao lại tỏ vẻ xa cách như thế?”
Trạch Dương muốn đưa tay xoa đầu Hân Nghiên nhưng nhanh chóng bị cô né tránh. Cô đanh mặt, lập tức vạch ra rõ giới hạn.
“Xin lỗi nhưng tôi là người đã có chồng. Tôi không muốn người khác phải hiểu lầm với lại tôi và Tạ thiếu vốn trước giờ cũng không thân thiết gì nhau.”
Trạch Dương thấy sự tránh né như trách rết của Hân Nghiên thì không mấy dễ chịu. Hắn nhíu mày, giọng nói bắt đầu có chút giễu cợt xem thường:
“Không thân thiết? Em đừng tỏ vẻ nữa. Hay em muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh? Anh đã nghe Tử Kỳ bảo em đau khổ như thế nào khi bị gả đi, một lòng một dạ chỉ muốn ở bên anh.”
Hân Nghiên nhíu mày, quả thật với đoạn thời gian trước, nguyên chủ đã từ chối cuộc hôn nhân này vô cùng kịch liệt, nhưng chỉ là khi cô ấy chưa nhận ra nhân cách thối nát của người mà cô ấy yêu thương thôi. Hiện tại có lẽ cô ấy hận không thể cách xa Trạch Dương ra mười mét.
Thời điểm Hân Nghiên muốn lên tiếng phản bác thì phía sau lưng Trạch Dương truyền đến tiếng nói quen thuộc:
“Đúng là như vậy. Em gái tôi yêu cậu muốn chết đi sống lại. Nó chỉ đang giận dỗi vô cớ thôi.”
Hân Nghiên nhíu mày, quả là kẻ xấu đều đi cùng kẻ xấu. Người vừa xuất hiện ngoại trừ anh trai Tử Kỳ thì còn ai vào đây nữa. Anh ta cặp cổ Trạch Dương, tỏ vẻ như anh ta hiểu rõ mọi chuyện và muốn hàn gắn đôi trẻ.
Ở phía sau, có không ít các cô gái trẻ với thân hình đẫy đà đi theo Trạch Dương và Tử Kỳ. Nhìn sơ qua không cần nói nhiều thì cũng hiểu được hai người đàn ông này đang dẫn đám em gái nuôi đi ăn uống thỏa thích, còn sau đó có làm gì thêm thì không thể đoán trước được.
“Đừng có nói nhăng nói cuội.” Cô quát khẽ, không muốn nghe thêm bất kỳ lời đàm tiếu nào từ miệng hai người họ.
Tuy nhiên có lẽ Trạch Dương đã quá tin tưởng vào việc Hân Nghiên nguyên chủ mê hắn như điếu đổ nên càng dựa vào lời của Tử Kỳ mà mở chiếc mồm thối nát ra dụ dỗ cô:
“Anh hiểu rồi, em không cần giấu giếm. Dù em là vợ của tên nghèo kiết xác kia đi nữa thì anh vẫn sẽ yêu thương em thật lòng. Tên kia làm gì có tư cách lo lắng cho em chứ, kiểu gì em cũng sẽ li dị với hắn. Thay vào đó trong khoảng thời gian này, em vui vẻ ở bên anh như lúc trước.”
Hân Nghiên nghe thấy lời nói mang mười phần ngả ngớn vợ người khác này mà không khỏi ớn lạnh. Có vẻ lúc trước nguyên chủ mất hết mặt mũi theo đuổi hắn nên mới khiến hắn có ý nghĩ tình thú muốn ngoại tình với người đã có chồng. Cô nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cơn giận giữa chốn đông người.
“Dù anh ấy giàu nghèo ra sao thì anh ấy vẫn là người chồng mà tôi yêu nhất. Anh đừng suốt ngày nghe mấy lời hàm hồ từ anh trai tôi rồi nghĩ ai cũng sẽ quắp đuôi chạy theo anh như thế. Anh không xứng.”
Hân Nghiên gằn giọng, từng chút nói ra để cho Trạch Dương tỉnh ngộ. Sau đó, cô nhích ra xa tạo khoảng cách rồi tiếp tục chờ đợi phần đồ ăn của mình. Nào ngờ tới hắn ta chẳng khác nào tên úng não, chỉ nghĩ cô đang giận hờn vô cớ mà thôi. Một kẻ ảo tưởng đi kèm một kẻ hay thách thức.
“Cậu xem, con bé đang chờ cậu tới dỗ đó.”
Trạch Dương nở nụ cười đào hoa phong nhã, bước tới gần Hân Nghiên hơn rồi chợt nắm lấy cổ tay cô khiến cô sững người. Có trời đất chứng giám rằng lúc này từng cơn buồn nôn đang xâm chiếm khắp cơ thể cô khiến cô chỉ muốn hất tay hắn ra nhanh nhất có thể.
Nghĩ là làm, Hân Nghiên giật mạnh tay mình khỏi tay Trạch Dương, cũng đồng thời làm hắn chú ý đến món quà nhỏ. Hắn nhanh chóng chụp lấy, vô cùng tự tiện muốn mở ra xem bên trong là thứ gì.
Ngay giây sau, một cú đấm thẳng thừng vào bụng hắn khiến hắn phải buông tay. Món quà lần nữa trở về bên chủ nhân của nó đang trừng ra ánh mắt quyết sống chết với hai tên cặn bã.