• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mọi chuyện là như vậy…”

Hân Nghiên rúc vào lòng của Vĩ Tịnh, thở dài hết lần này đến lần khác. Vốn dĩ cô chỉ muốn phụ giúp Lâm ba giữ vững sản nghiệp rồi chờ đợi anh trai Tử Kỳ quay về. Nào ngờ tới cô đã soán ngôi của anh trai, ắt hẳn sẽ khiến anh trai tức giận.

Vĩ Tịnh ngược lại cảm thấy quyết định của Lâm ba vô cùng đúng đắn. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô an ủi.

“Điều này chứng tỏ ba thừa nhận khả năng của em. Hiện tại em chỉ cần tập trung phát triển Lâm gia, đừng khiến ba phải thất vọng.”

Hân Nghiên ôm chặt eo của Vĩ Tịnh, đáy lòng cứ dâng lên cảm giác bồn chồn khó hiểu.

“Lỡ như em không đủ sức đảm nhiệm Lâm gia thì phải làm sao đây?”

Vĩ Tịnh điểm nhẹ lên mũi cô:

“Em nên tin tưởng vào bản thân mình hơn. Em rất tài giỏi, vợ của anh. Phía sau em vẫn còn có ba, mẹ hai bên và kể cả anh giúp đỡ. Nếu quả thật xảy ra tình huống xấu đó, anh sẽ cùng em xây dựng lại tất cả.”

Hân Nghiên khịt mũi, đáy mắt bỗng chốc cay cay vì những lời nói cảm động đến từ Vĩ Tịnh. Cô chôn mặt vào lòng anh, vừa cảm ơn vừa dụi đầu nũng nịu. Dường như cô đã chẳng thể từ bỏ đoạn tình cảm này với nam chính nữa rồi.

Thời điểm môi Vĩ Tịnh sắp chạm lên môi Hân Nghiên thì điện thoại bỗng vang rần hồi chuông đánh tan bầu không khí lãng mạn. Anh nghiến chặt răng, chỉ còn chút nữa thôi mà.

“Con nghe thưa ba.” Cô nhìn thấy người gọi tới là ai thì lập tức đẩy anh ra.

Vĩ Tịnh âm thầm thở dài một hơi, tuy nhiên sau khi thấy sắc mặt càng lúc càng tối sầm của Hân Nghiên thì có lẽ đã có chuyện không hay xảy ra.

“Được, con sẽ về nhà chính ngay.”

Cô cúp máy, vẫn chưa hết bàng hoàng mà quay sang nhìn anh.

“Anh hai trở về rồi.”

“Vậy sao?” Anh nhíu mày, chẳng phải đây là chuyện vui sao, nhưng dường như đối với cô lại không phải như thế.

Cô hít một hơi thật sâu: “Còn dẫn về một cô gái đòi cưới cho bằng được.”. Kiếm Hiệp Hay

Thời điểm Vĩ Tịnh chở Hân Nghiên đến nhà chính Lâm gia thì đã là nửa tiếng sau. Cả hai nhanh chóng đi vào bên trong, lập tức có thể nhìn thấy Lâm ba Lâm mẹ ngồi trên ghế. Vẻ mặt của họ không có chút gì thoải mái, thậm chí dường như đang bị hai người quỳ dưới sàn bắt ép.

[Rè! Rè!]

Hân Nghiên khẽ nhíu mày vì tiếng động khó chịu mà hệ thống gây ra vì thế lập tức dò hỏi.

[Có chuyện gì vậy]

[Kí chủ, người đang ở trước mặt chính là nữ chính nguyên tác. Xin hãy thận trọng.]

Cánh tay của Hân Nghiên khẽ run lên khiến Vĩ Tịnh lo lắng một phen. Cô cố gượng nở nụ cười trấn an anh, thâm tâm không thể hiểu nổi vì sao lại gặp nữ chính nguyên tác sớm đến như vậy, còn trong tình trạng khó nói như thế này. Điều này khiến cô thoáng chốc lo sợ mà nhìn qua anh. Liệu anh sẽ bị nữ chính nguyên tác thu hút chứ?

“Ba mẹ, chúng con về tới rồi ạ.”

Hân Nghiên lên tiếng, đánh tan bầu không khí căng thẳng trong phòng khách. Lâm ba Lâm mẹ nhìn thấy cô thì khẽ thở phào nhẹ nhõm như có người cùng san sẻ gánh nặng này.

Tử Kỳ và cô gái được anh ta đưa về đồng thời quay đầu, ánh mắt chẳng có chút nào thiện cảm. Có lẽ anh ta đã nghe được tin tức em gái mình đang được các cổ đông hết lòng ủng hộ.

Ngược lại Hân Nghiên chẳng quan tâm đến Tử Kỳ một chút nào. Sự tập trung của cô dồn hết lên người Ngô Uyển Đình, cũng chính là nữ chính nguyên tác, con cưng của tác giả. Quả thật như trong mô tả, cô ta mang dáng dấp yếu đuối, ánh mắt lúc nào cũng là uất ức ngấn nước khiến người người thương tiếc. Nếu đặt cô đứng chung với cô ta thì đúng là cô rất hợp với vai phản diện.

Vĩ Tịnh cảm nhận được sự lo lắng và bồn chồn của Hân Nghiên, dù anh chẳng hiểu vì sao nhưng anh vẫn âm thầm đan tay mình vào tay cô, nhẹ nhàng trấn an rồi dẫn cô ngồi xuống ghế.

Hân Nghiên thoáng nở nụ cười, nhưng thật đúng như cô suy nghĩ. Uyển Đình vừa nhìn thấy Vĩ Tịnh thì lập tức cách xa Tử Kỳ, gương mặt ngại ngùng len lén nhìn anh. Chồng của cô mà sao cô ta dám có phản ứng như thế chứ?

“Ba gọi nó về đây làm gì? Đây là chuyện riêng của con mà.” Tử Kỳ gằn giọng, đã chẳng còn tí thiện cảm nào đối với đứa em gái nhom nhem tài sản của mình.

“Sao lại không được về? Đây cũng là nhà của ba mẹ em mà.” Cô dựa hẳn vào lòng của Vĩ Tịnh, nhìn Uyển Đình với ánh mắt cảnh cáo khiến ả run sợ mà rúc sau lưng Tử Kỳ.

“Mày làm gì đó? Uyển Đình không phải là người để cho mày bắt nạt đâu.” Anh trai ôm lấy ả, luôn miệng chỉ trích cô ác độc.

“Câm miệng. Sao mày cứ vì người ngoài mà hà khắc với em gái mình thế hả?” Lâm ba đập mạnh bàn, gân xanh cũng nổi đầy trên trán khiến Lâm mẹ lập tức trấn an ông.

“Uyển Đình không phải là người ngoài. Em ấy đã chăm sóc cho con, yêu thương con vào lúc con lạc đường. Con cũng đã lỡ lấy đi lần đầu của em ấy nên con cần phải chịu trách nhiệm.”

Hân Nghiên nhướng mày, nhìn Uyển Đình đang xấu hổ cúi gằm mặt, nhưng mắt vẫn liếc nhìn về phía Vĩ Tịnh thì cảm thấy chuyện vui vẫn còn ở phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK