Vĩ Tịnh đi nhanh tới, hàm ý vừa trách móc vừa xót xa:
“Sao không ở trong xe chờ? Lát lại bị cảm nắng.”
Hân Nghiên đợi Vĩ Tịnh cất trái cây vào cốp xe rồi mới ngồi vào bên trong. Dù cũng được gọi là có sự chuẩn bị nhưng cô vẫn thập phần lo lắng. Lần trước, người bên Lâm gia không hề thể hiện thiện chí ở đám cưới. Mà khách quý của cả hai cũng chẳng đến được bao nhiêu người. Cô sợ vì lẽ này mà nhà chồng không có thiện cảm với cô.
Vĩ Tịnh bất ngờ đưa tay sang nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Hân Nghiên:
“Em yên tâm. Cha mẹ anh dễ tính lắm, nếu có gì thì em cứ bảo do anh. Họ quen việc anh phá hỏng nhiều thứ nên cũng không có nghi ngờ gì đâu.”
Nghe lời trêu chọc của Vĩ Tịnh, Hân Nghiên bật cười. Cô vẽ vòng tròn vào lòng bàn tay của anh:
“Nếu anh hôn em một cái, em sẽ đỡ lo hơn.”
Vốn cô chỉ có ý định trả đũa lại, nào ngờ anh thẳng thừng quẹo xe vào một hẻm vắng bóng người. Giây sau, anh tháo dây an toàn của mình, vươn người qua bên cô.
“Ưm…”
Hân Nghiên giật mình muốn trốn, nhưng sau gáy đã bị Vĩ Tịnh giữ lại mà bắt ép tiếp nhận nụ hôn triền miên. Anh mút nhẹ bờ môi ửng hồng, cảm giác chưa đủ mà tách miệng cô luồn lưỡi vào quấn lấy lưỡi cô. Không gian bên trong xe chỉ còn vang lên mỗi tiếng thở dốc của cả hai cùng tiếng chùn chụt đỏ mặt.
Hân Nghiên vòng hai tay ra sau cổ Vĩ Tịnh, bắt đầu phối hợp để anh dễ dàng tàn phá bên trong khuôn miệng mình. Thấy cô chủ động, anh càng được nước lấn tới khiến nụ hôn không có cách nào dứt ra được.
Thời điểm cả hai tách nhau ra, Hân Nghiên không còn nhìn thấy rõ cự điểm trước mắt. Mọi thứ mơ mơ hồ hồ thông qua tầng hơi nước mỏng manh. Cô cảm nhận được bàn tay ấm áp của Vĩ Tịnh từ sau gáy dần chuyển lên má của cô mà vỗ về cưng chiều khiến cô trầm luân. Một nụ hôn nhẹ nhàng dán lên trán một lần nữa.
Hiện tại, việc cũ không còn quá quan trọng, mà đôi môi sưng tấy của cô trở thành nỗi lo lắng mới.
Không biết cả hai dây dưa trên xe bao lâu, tới khi đến được Ninh gia thì đã tới giờ cơm chiều. Một bàn đồ ăn ấm áp cũng đã được làm xong được đích thân Ninh mẹ bày trí.
“Hai đứa đến rồi à? Vào ăn cơm chung với cha mẹ nào.”
Vĩ Tịnh nắm tay Hân Nghiên bước vào trong:
“Vâng, Hân Nghiên có mua ít trái cây biếu cha mẹ.”
Sau đó, anh kéo ghế giúp cô ngồi xuống. Suốt buổi ăn cả nhà bốn người nói cười vui vẻ.
Hân Nghiên thở phào một hơi, cứ tưởng bậc trưởng bối nuôi dạy ra một vị Vĩ Tịnh người người kinh sợ trên thương trường thì sẽ có khí chất bức người. Nào ngờ Ninh ba lẫn Ninh mẹ đều rất ấm áp, nhiệt tình tiếp đón cô như một đứa con trong gia đình.
Vào lúc Hân Nghiên tính đứng lên dọn dẹp bát đũa thì đã bị Ninh mẹ ngăn lại. Tuy nhiên dưới sự muốn làm dâu thảo của cô, bà chỉ có thể cho phép cô vào bếp và cắt trái cây. Nhìn độ khéo tay và nhanh nhạy cùng cách cô bày trí, bà thoáng sững sờ hệt như lần đầu tiên Vĩ Tịnh biết được cô biết nấu ăn vậy.
Ninh mẹ quay sang nhìn Vĩ Tịnh thì thấy anh nhún vai. Anh cảm thấy biểu hiện khi đó của mình vẫn còn tốt hơn so với Ninh ba Ninh mẹ nhiều. Thấy Hân Nghiên bưng dĩa trái cây đầy ắp, anh bước nhanh lại và đỡ lấy.
“Để anh phụ em.”
Cô mỉm cười, nhón chân lên hôn vào má anh: “Cảm ơn chồng.”
Nhưng giây sau lập tức khựng lại, Hân Nghiên cứng ngắc quay sang nhìn Ninh ba Ninh mẹ đang hóng chuyện đôi trẻ thì đỏ cả mặt. Việc này đã trở thành thói quen của cô khi hai người ở riêng với nhau.
Ninh mẹ biết Hân Nghiên xấu hổ thì cười hì hì vài tiếng rồi kéo chồng ra khỏi phòng bếp.
“Tình cảm tụi nó tốt vậy. Tôi cũng đỡ lo.”
Ninh ba vỗ nhẹ lên bàn tay của Ninh mẹ:
“Tôi đã bảo rồi mà. Con trai tôi dù không có tiền thì cũng có nhan sắc đủ để quyến rũ con dâu.”
Đợi đến khi Vĩ Tịnh và Hân Nghiên bước ra phòng khách, hai ông bà đồng thời im lặng mà tủm tỉm cười qua loa. Ninh mẹ nghĩ ngợi một lát, sau đó lấy trong túi áo ra một chiếc hộp đỏ nhỏ và mở nó ra. Bên trong là một chiếc nhẫn thạch anh vàng khắc kí hiệu của Ninh gia từ xa xưa. Bà từ tốn giải thích:
“Đây là nhẫn gia truyền của Ninh gia chỉ trao cho chủ mẫu. Hiện tại Vĩ Tịnh lấy con làm vợ, đồng nghĩa mẹ sẽ giao lại chiếc nhẫn này cho con toàn quyền bảo quản.”
Hân Nghiên nhìn món đồ xa xỉ trước mặt mà không dám đưa tay ra nhận lấy:
“Mẹ, cái này quá… Con không dám nhận lấy đâu ạ.”