• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh mẹ cầm lấy tay của Hân Nghiên, nhẹ nhàng đặt hộp nhẫn qua với vẻ mặt không cho phép cô phản đối.

“Hân Nghiên, con xứng đáng nhận lấy nó. Thời điểm Vĩ Tịnh khó khăn nhất, cũng là con không bỏ rơi nó, ở bên nó, cùng nó vượt qua tất cả. Mẹ đã thấy được cách con bảo vệ nó trước ánh nhìn dị nghị của người khác trong đám cưới. Mẹ còn cảm thấy là Vĩ Tịnh không xứng với con.”

“Khụ khụ! Mẹ!”

Vĩ Tịnh ho lên sặc sụa. Mẹ anh nói thế lỡ như dọa cô vợ nhỏ chạy mất thì ai đền cho anh đây.

“Dạ không, anh ấy rất xứng.”

Hân Nghiên lắc đầu, cũng không quên nói lời lấy lòng nhưng điều đó vốn là sự thật chẳng thể chối từ. Sau đó, cô lấy trong túi xách ra hai phong bì đỏ.

“Cái này là con mừng tuổi ba mẹ.”

Vĩ Tịnh khá sững sờ, không biết cô đã chuẩn bị từ lúc nào. Mà có lẽ Ninh ba Ninh mẹ cũng đang ngạc nhiên không kém.

“Lúc trước con đã không ra mắt đàng hoàng, nên lần này con muốn thể hiện sự kính trọng của con và cả biết ơn khi cha mẹ đã tặng cho con một anh chồng xuất chúng.”

Ninh ba Ninh mẹ khẽ mỉm cười, sau đó nhận lấy một cách trịnh trọng. Vĩ Tịnh nhìn cảnh tượng ba người hòa thuận mà tim cũng khẽ dâng lên dòng nước ấm. Anh nhẹ nhàng xoa lưng Hân Nghiên thể hiện sự yêu chiều. Lúc trước anh đã nghĩ rằng nếu anh và cô thật sự kết hôn thì có lẽ người nhà anh phải chịu đựng bản tính thất thường của một vị tiểu thư. Vậy mà bây giờ hình như cả nhà anh đã bị cô mua chuộc mất rồi.

Trong lúc bốn người nói chuyện vui vẻ thì bất chợt trên lầu xuất hiện hai người xa lạ đi xuống với dáng vẻ chán chường. Họ vừa nhìn thấy cô thì mắt khẽ sáng lên, nhưng sau đó lại vờ như không có chuyện gì mà đi thẳng vào phòng bếp.

“Đó là…” Cô nhỏ giọng hỏi, tránh ra vẻ thất lễ.

Ninh mẹ nhìn bóng hai người kia khuất sau cánh cửa thì mới vui vẻ lên tiếng: “À hai người đó đến đây thuê phòng trọ, không có gì đâu con.”

Hân Nghiên mím môi, không nghĩ tới tình cảnh của Ninh gia lại xấu đi như thế, thiếu thốn đến mức phải biến căn nhà chính thành nhà trọ và để người khác tiến vào thuê phòng trống.

“Cha mẹ, con nhất định sẽ vực dậy Ninh gia một lần nữa.”

Vĩ Tịnh trầm mặt nói ra một lời kiên định. Anh không muốn nhìn thấy cha mẹ mình tuổi cao còn phải làm lụng vất vả như thế. Ninh ba khẽ vỗ vai anh, cúi gầm mặt để che đi cảm xúc thất thố của mình. Ninh mẹ chỉ biết thở dài khiến Hân Nghiên đành phải an ủi bà.

Thời điểm cả hai lên xe trở về nhà, hai ông bà vẫn đứng bên ngoài nhìn theo vẫy tay. Hân Nghiên sụt sịt mũi, tình cha mẹ quá bao la rộng lớn, tiếc thật cô chưa từng bao giờ cảm nhận được.

“Sao thế em?” Vĩ Tịnh ân cần hỏi han.

“Dạ không sao, chỉ là em thấy ba mẹ rất thương anh nên có chút cảm động.” Cô trả lời, nhìn anh với nụ cười điềm đạm.

“Thật ra với nguồn tài nguyên hiện tại, Ninh gia không dễ sụp đổ như thế, nhưng ba mẹ anh vẫn kiên quyết muốn phụ giúp nên anh cũng không thể ngăn cản. Chỉ mong hai ông bà không làm gì quá sức.” Anh đánh tay lái, bình tĩnh giải thích cho cô hiểu rõ tình hình.

Sau khi dừng đèn đỏ, Vĩ Tịnh nắm lấy tay Hân Nghiên mà tò mò hỏi:

“Nhưng mà em lấy tiền đâu ra thế? Không phải là anh tra hỏi ki bo đâu, chỉ là sợ em sẽ thiếu thốn.”

Vĩ Tịnh hỏi thế là có lí do. Ninh mẹ đã âm thầm cho anh xem tổng số tiền, không hề ít ỏi. Hiện tại bên Lâm gia cũng đang xoay sở nguồn vốn cho dự án mới nên hiển nhiên sẽ không thể cho Hân Nghiên nhiều tiền tiêu vặt. Mà tấm thẻ để toàn bộ tiền mừng cưới cũng chẳng thông báo việc bị trừ số tiền lớn như thế.

Hân Nghiên lắc đầu, ôm lấy cánh tay của anh mà giải thích:

“Em bán đi một số trang sức và túi xách không dùng tới. Để trong tủ hoài sẽ bám bụi bẩn, da cũng tróc đi nên em chỉ giữ lại những cái thật sự cần xài tới thôi.”

Hân Nghiên đã hỏi qua ý kiến của hệ thống để nhờ liên hệ đến linh hồn nguyên chủ. Sau một hồi thuyết phục, nguyên chủ cũng đồng ý vì chuyện đại sự. Mà vốn dĩ cô cũng chẳng bán bao nhiêu, chỉ có một đến hai món mà thôi. May mắn vô cùng kịp thời để dùng nó làm tiền mừng tuổi lấy lòng nhà chồng.

“Thiệt thòi cho em rồi.”

Vĩ Tịnh xoa tóc Hân Nghiên, giọng nói dịu dàng tiếc nuối. Ai mà chẳng biết vị tiểu thư Hân Nghiên yêu phụ kiện quý giá đến nghiện, không có bộ sưu tập nào là chưa từng qua tay cô. Cô chịu từ bỏ đã là một chuyện chẳng ai có thể ngờ.

“Không đâu ạ. Em muốn cùng anh phụng dưỡng cha mẹ hai bên, không nặng nhẹ bên nào cả. Chúng ta là vợ chồng mà.”

Hân Nghiên chân thành đáp, cảm thấy chuyện này là một chuyện nên làm, chưa kể đến đó là cha mẹ của người mà cô đang có cảm tình sâu sắc. Cô cũng không muốn để lại thêm ấn tượng xấu vì dù sao danh tiếng của nguyên chủ cũng gần như nát bét.

[Độ hảo cảm của nam chính dành cho kí chủ: +10]

“Cảm ơn em.”

Hân Nghiên lắc đầu, khẽ vươn người tới hôn trộm vào má của Vĩ Tịnh. Là cô phải cảm ơn anh mới đúng. Tài khoản đã nâng lên con số năm mươi triệu rồi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK