• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời mưa đi đâu cũng kẹt xe.

Quãng đường về nhà lâu hơn bình thường, những hạt mưa rơi trên cửa sổ bị kéo thành những vệt nước dài, phản chiếu màu sắc của thành phố. Tài xế biết Lâm Tư Huyền sợ lạnh nên mở điều hòa nhiệt độ cao, khoang xe ấm nóng làm Lâm Tư Huyền buồn ngủ hơn.

Trong lúc thiêm thiếp, Lâm Tư Huyền vẫn còn nghĩ đến những lời mà Trần Ký nói với mình một tiếng trước.

Một lời từ chối rất dứt khoát. Mà Trần Ký đã đưa ra lý do thì cũng coi như nhân từ lắm rồi.

Nói thật thì chuyện vừa nãy nằm ngoài dự kiến của Lâm Tư Huyền. Hơn nửa năm nay, Trần Ký luôn lạnh nhạt và bình thản đối phó trước những mệnh lệnh trông có vẻ làm khó của Lâm Tư Huyền. Anh không có phản ứng gì nhiều, cũng không vặn hỏi nguyên nhân, nếu như có xung đột thời gian thì Trần Ký sẽ nói thẳng là mình có việc, mà cách xử lý của Lâm Tư Huyền cũng rất đơn giản – đó là bắt Trần Ký tự thu xếp.

Lâm Tư Huyền không biết Trần Ký thu xếp như thế, chỉ biết là lần nào cậu cũng được như ý nguyện.

Ngoại trừ hôm nay.

Nhắm mắt lại thì cảnh tượng sẽ biến mất. Nhưng giọng của Trần Ký vẫn văng vẳng giữa làn mưa.

“Tôi có việc.”

“Cậu đã nói lần thứ hai rồi đấy.”

Lạ thật, sao lúc nghe những câu này mình lại vô thức nảy sinh cảm xúc sợ hãi vậy nhỉ?

Rõ ràng người đưa ra mệnh lệnh là mình, người đứng ở vị thế cao, người bị chống đối cũng là mình, vậy thì tại sao người sợ vẫn là mình chứ?

Câu hỏi này Lâm Tư Huyền suy nghĩ suốt một ngày một đêm.

Đến giờ ra chơi hôm sau, Lâm Tư Huyền trả lời tin nhắn của trung tâm bồi dưỡng năng khiếu, ngước mắt lên thì nhìn thấy Viên Tầm và Trần Ký đang đứng cùng với nhau.

Viên Tầm không cao, mái tóc trông rất mềm mượt dưới ánh nắng sau mưa mùa đông, trên người mặc bộ đồng phục ngay ngắn chỉnh tề, rất phù hợp với ấn tượng của Lâm Tư Huyền về cậu ta – ngay thẳng, ngoan ngoãn, thể hiện vui buồn lên mặt và thấu hiểu lòng người.

– Trần Ký, tối qua cảm ơn cậu nhé. – Lời Viên Tầm nói cũng hợp với câu miêu tả trên – Hay là tuần sau mình trực nhật thay cậu nhé?

– Không cần. – Trần Ký trả lời – Chuyện nhỏ thôi, không có gì đâu.

Chuyện nhỏ thôi. Không có gì đâu. Giọng điệu tuy hờ hững nhưng vẫn khá nhẫn nại.

Lâm Tư Huyền không biết cụ thể là vấn đề gì khiến cậu thấy khó chịu để mà buổi chiều khi đi ngang chỗ Trần Ký, cậu tỏ vẻ ráo hoảnh hỏi anh:

– Tối qua cậu đã làm gì?

Trần Ký đang làm bài tập, vừa suy nghĩ vừa xoay bút. Đợi đến khi anh điền được đáp án vào chỗ trống thì mới ngẩng lên trả lời Lâm Tư Huyền:

– Chuyện của người khác hình như không có gì mắc mớ đến cậu thì phải.

Trong một ngày Trần Ký đã nói hai lần “không có gì”. Một lần là bảo Viên Tầm đừng để ý đến những gì anh đã bỏ ra, một lần là nhắc Lâm Tư Huyền đừng thăm dò đời tư của người khác.

Bình tĩnh suy nghĩ thì lời Trần Ký nói không có gì là sai cả, Lâm Tư Huyền cũng chẳng bao giờ đi hỏi người khác về lý do họ đưa ra một lựa chọn nào đó. Hai năm qua, Vu Nhụy dần dần không trả lời tin nhắn của cậu, Lâm Tư Huyền cũng chưa bao giờ hỏi nguyên do, chỉ biết điều giảm bớt tần suất liên lạc với chị.

Nhưng lần này là ngoại lệ. Lần đầu tiên Lâm Tư Huyền “đặc cách” hỏi nguyên nhân và cũng là lần đầu tiên bị từ chối.

Có lẽ vì đó là Trần Ký. Lâm Tư Huyền phân tích như vậy. Vì đó là Trần Ký mà cả cậu và anh đều ghét cay ghét đắng đối phương, mà rõ ràng mình mới là người trên cơ trong mối quan hệ thù hằn này, cho nên sự ngoại lệ này và hai lần từ chối này mới khiến cậu không thể nào làm lơ.

Sáng thứ Bảy, Lâm Tư Huyền đi kiểm tra sức khỏe theo yêu cầu của trung tâm bồi dưỡng năng khiếu. Trung tâm đưa ra một danh sách, Lâm Tư Huyền chọn bệnh viện Hữu Nghị ở gần trường nhất.

Khi xe dừng ở ngã tư, Lâm Tư Huyền nhận được cuộc gọi của Lâu Thù Vi:

– Mày đang ở đâu thế? Sao lại không học tiết tự học?

Giải thích thì rườm rà quá, Lâm Tư Huyền nói:

– Không muốn học.

– Đến bao giờ bố tao mới có tư tưởng cởi mở như phụ huynh nhà mày nhỉ? – Lâu Thù Vi ngưỡng mộ cực – Phải rồi, tối mai anh Bằng đãi, mày đi không?

Nhắc đến chuyện này là Lâm Tư Huyền lại thấy phiền. Anh Bằng chính là cái tên không theo đuổi được con gái nhà người ta nên đập vỡ chai bia đầy sàn, gia đình anh ta làm trong ngành y tế. Lâm Tư Huyền cực ghét những bữa nhậu nhẹt anh ta tổ chức, vì lúc nào anh ta cũng rất phô trương, đặc biệt là sau khi đủ 18 tuổi thì anh ta càng chẳng kiêng dè gì, thế nên tháng trước Lâm Tư Huyền đã từ chối một lần rồi. Nhưng tối mai là tiệc chia tay của anh Bằng, tháng sau anh ta ra nước ngoài, thật sự khó mà từ chối.

– Thì đi. – Lâm Tư Huyền trả lời ngắn gọn, nhìn sang phải thì thấy đã tới trước cổng bệnh viện rồi – Tao cúp đây.

Cuối tuần bệnh viện rất đông đúc, lối đi nào cũng có bệnh nhân và người nhà ngồi kín chỗ, cũng may Lâm Tư Huyền đặt trước lối đi VIP nên chỉ cần lên thẳng khu vực VIP ở lầu hai của cơ sở kiểm tra sức khỏe.

Các mục kiểm tra theo quy định không nhiều, Lâm Tư Huyền chỉ mất nửa tiếng là làm xong hết. Bác sĩ khu VIP khá nhàn, trong lúc làm việc còn ngẫu hứng tán gẫu, nói chỉ số cân nặng của Lâm Tư Huyền thấp quá, ốm nhom, biết Lâm Tư Huyền kiểm tra sức khỏe để thi năng khiếu thế là lại ca thán là bây giờ yêu cầu lên hình không lành mạnh chút nào.

Sau khi kết thúc, cậu nhận được cuộc gọi của tài xế, gần bệnh viện mới tai nạn nhỏ nên bị tắc đường, một lúc nữa mới đến được. Lâm Tư Huyền đã đi tới trước cổng bệnh viện rồi, nhưng nghe thế thì lại sang máy bán hàng tự động mua một chai nước ép nho rồi nhàn rỗi nhìn đám đông xung quanh.

Có vẻ tai nạn này khá nghiêm trọng, Lâm Tư Huyền có thể nhìn thấy lòng đường ngoài kia đỏ rực một mảng. Cậu đã đứng đây đợi mười lăm phút rồi.

Đến khi cậu định đi vào trong tìm chỗ ngồi thì nhác thấy xéo xéo phía trước có một người cậu từng gặp vừa đi ngang cổng khu nội trú.

Tuy đã đổi kiểu tóc, hình như thân hình cũng mập lên một chút, nhưng Lâm Tư Huyền vẫn nhận ra đó là mẹ Trần Ký.

Cậu chợt nhớ ra lúc trước dượng có nói với cậu, bà ngoại Trần Ký từng xảy ra tranh chấp y tế vì vấn đề viện phí, cũng là ở bệnh viện Hữu Nghị này. Nghe nói sau hai tháng nằm viện thì đã được xuất viện rồi, xem ra bây giờ bệnh cũ tái phát phải vào lại.

Lâm Tư Huyền còn chưa kịp phản ứng thì chân cậu đã nhấc bước qua đó.

Mẹ Trần Ký đi lên cầu thang nên Lâm Tư Huyền cũng theo lên đến lầu ba. Cậu thấy bà đi vào một phòng bệnh, là phòng bệnh chung. Lâm Tư Huyền nhìn qua khe cửa thì thấy tình hình bên trong, có vẻ hiện tại chỉ mới có một bệnh nhân, mẹ Trần Ký đang nói chuyện với người già trên giường, bên cạnh còn có một bé gái buộc tóc đuôi ngựa, nhìn không rõ mặt mũi ra sao nhưng có thể đoán được đó là em gái của Trần Ký.

Mẹ Trần Ký đang lau tay cho bệnh nhân, bà lau rất chậm, rất kĩ, sợ chạm phải chỗ nào không nên động vào. Trên bàn có phần cơm hộp, hộp nhựa mở hé, mấy cọng rau xanh héo queo dính ở mép hộp cơm.

Lâm Tư Huyền của năm ngày trước còn định xem hôm nào rảnh thì đến tiệm tạp hóa của nhà Trần Ký, sử dụng lại biện pháp cũ, xổ vài câu nói dối về chuyện giấy phép kinh doanh để gây sức ép cho Trần Ký; thậm chí khi theo đến lầu ba khu nội trú thì cậu cũng có suy nghĩ này, định mượn thời cơ để hành động. Lâm Tư Huyền mới là người có quyền quyết định việc đi hay ở của tiệm tạp hóa và cái giường bệnh này, mắc gì phải nhìn sắc mặt Trần Ký?

Nhưng với tình huống này, kế hoạch và cảm xúc của Lâm Tư Huyền hóa thành một dòng sông bị đóng băng, không thể chảy cũng không thể tan ra.

Có người đi ngang, mang theo cơn gió thổi bay dòng sông đi mất. Lâm Tư Huyền chợt hoàn hồn, không định ở đây nữa. Nhưng khi cậu vừa xoay người đi thì mẹ Trần Ký đã nhìn thấy cậu. Bà khá ngạc nhiên nhưng sau đó lại chuyển sang vui mừng:

– Sao con ở đây?

Hai người hàn huyên vài câu vô thưởng vô phạt, nào là thời tiết, cơm nước, rồi môi trường bệnh viện. Cuối cùng mẹ Trần Ký cũng không nhịn được mà hỏi:

– Trần Ký ở trường vẫn ổn chứ con?

– Cậu ấy ổn ạ. Sao bác hỏi thế?

Bà cười nhẹ:

– Trần Ký chẳng chịu nói gì với bác, cũng không nói gì với em gái nó, hỏi nó cũng không trả lời.

Điện thoại reo, tài xế gọi tới. Lâm Tư Huyền không bắt mà nghe mẹ Trần Ký trò chuyện với “bạn thân” của Trần Ký, kể về chuyện nhà họ từng bị mấy phó giám đốc nhà máy lừa, rồi kể tuy Trần Ký lạnh lùng nhưng tốt tính, trong nhà chỉ có mình anh là con trai, công việc chân tay gì cũng làm hết rồi, rõ ràng mình ghét ăn ngọt nhưng vì em gái thích nên lần nào ăn cơm cũng gắp vài miếng đồ ngọt để lần sau mẹ vẫn không ngại ngần mà nấu lại…

Nói được vài câu thì cũng đến lúc thay bình truyền, hai người khách sáo tạm biệt nhau.

Lâm Tư Huyền đi về chỗ cầu thang, dòng sông trong trí não trào ra như lũ quét, nhất thời trong lòng cậu trăm mối ngổn ngang.

Thì ra Trần Ký ghét người nói dối là vì như vậy.

Thì ra bữa tối của người nghèo có vài món ăn cũng phải suy tới tính lui.

Thì ra có những người cha mẹ dù bị con cái gạt thì vẫn có thể nhận ra con mình thích ăn gì.

Điện thoại lại reo, vẫn là cuộc gọi của tài xế, lần này Lâm Tư Huyền nghe máy. Tài xế báo đã đến bãi đỗ xe B1, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

– Chú ơi, chú cứ đỗ ở đó trước đi, phiền chú sang cửa hàng bên cạnh mua giỏ trái cây đắt nhất. – Lâm Tư Huyền nói – Rồi mua một cốc giữ nhiệt loại tốt, sau đó đưa cho điều dưỡng, bảo họ đưa tới phòng bệnh 316, tối hẵng đưa.

Cúp điện thoại, Lâm Tư Huyền trở về theo đường cũ. Khi đi tới khúc cua lầu hai, cậu chỉ thấy sau gáy mình bị một lực mạnh kéo lại, cứ như có ai đó nhấc bổng cậu lên, chân cậu loạng choạng lùi về sau hai bước, sau đó bị đẩy mạnh vào tường. Sức lực khá thô bạo, Lâm Tư Huyền đau quá trợn mắt lên, phát hiện người nhấc mình lên chính là Trần Ký.

Biểu cảm của Trần Ký không thay đổi gì mấy, nhưng giọng điệu thì rất trầm:

– Cậu đến đây làm gì?

Lâm Tư Huyền thử đẩy Trần Ký ra nhưng không được, định mở miệng chửi thì nhớ lại cuộc nói chuyện lúc nãy với mẹ Trần Ký, giọng điệu bất giác mềm mỏng hơn:

– Cậu điên à, bỏ tay ra.

– Chưa đủ nữa sao, Lâm Tư Huyền? – Trần Ký nhìn cậu từ trên cao – Người của cửa tiệm không đến nữa nên giờ đích thân cậu đến phòng bệnh ư? Cậu đã nói gì với mẹ tôi? Tôi từ chối cậu, nếu cậu bực tức thì cứ nhắm vào tôi, mắc gì phải tới tận đây?

Lâm Tư Huyền hiểu rồi, vì cậu có “tiền án”. Quả thật cậu từng cử người đến thể hiện lòng quan tâm, tạo áp lực thực tế, cho nên Trần Ký hiểu lầm cậu đích thân đến đây để đưa ra mệnh lệnh cho mẹ mình.

– Cậu bị khùng hả? – Lâm Tư Huyền trả lời – Tôi chỉ đi ngang qua thôi.

– Ừ. – Trần Ký nói – Đi ngang đến tận lầu ba, chân cậu dài thật đấy.

Nếu là một người thành thật thì họ sẽ làm thế nào? Nói Trần Ký biết tôi đã lên kế hoạch trước, nhưng bây giờ tôi thương xót cậu, ngưỡng mộ cậu, tôi ban phát lòng tốt cho người tôi ghét, sau đó để cậu ta ném mình vào tường?

Đến kiếp sau Lâm Tư Huyền có móc họng cũng không nói ra được.

– Chân tôi dài thế đấy. – Thế là Lâm Tư Huyền chỉ dùng những lời mình học được để phản đòn – Chuyện của người khác mắc mớ gì đến cậu?

Nói xong Lâm Tư Huyền đẩy Trần Ký ra, đi thẳng xuống tầng hầm B1, chẳng thèm quay đầu lại. Hai mươi phút sau, tài xế hoàn thành nhiệm vụ và trở về xe. Con đường mới nãy còn kẹt cứng giờ đã thông thuận, tài xế nhấn ga, chiếc Bentley chạy một mạch về Đình Thủy Tạ.

Tối đó, Lâm Tư Huyền ngủ rất sâu, thậm chí lâu lắm rồi mới nằm mơ. Cậu mơ thấy mình bị ném xuống dòng sông đang chảy xiết, tay chân quẫy đạp lung tung.

Hôm sau, Lâm Tư Huyền ngủ đến trưa mới dậy. Tắm rửa xong thì cậu phát hiện Lâu Thù Vi đã gửi cho mình ba tin nhắn, hỏi bao giờ cậu đi.

Nếu Lâu Thù Vi không nhắc thì cậu quên mất tối nay là tiệc chia tay anh Bằng.

Lâm Tư Huyền lặng lẽ cởi chiếc áo hoodie trắng trên người mình ra rồi thay một cái áo sơ mi sẫm màu ôm sát cơ thể, và cũng dự đoán được tối nay sẽ dính bao nhiêu mùi hỗn tạp lên người.

Dự đoán của cậu chưa bao giờ sai.

Tối nay anh Bằng tổ chức rất hoành tráng, bao hẳn cả một quán bar, ngoài những gương mặt quen thuộc thì còn rất nhiều người lạ Lâm Tư Huyền mới gặp lần đầu. Không chỉ thế, các cô gái trong quán bar nhiều hơn bao giờ hết, trông có vẻ trạc tuổi họ, thảo nào hôm nay từ sáu giờ là Lâu Thù Vi đã bắt đầu xuất phát rồi.

Anh Bằng nói tối nay anh ta muốn tiêu hết sạch tiền nhân dân tệ, nên gọi được ai là gọi hết. Lâm Tư Huyền liếc mắt nhìn, nếu cậu đoán không nhầm thì còn có một số người làm ở hộp đêm.

Lâm Tư Huyền vừa vào thì không biết có ai đó ôm cậu đi vào chính giữa đám đông. Anh Bằng đã uống đã đời một trận rồi, lúc này đang ôm một cô không biết có phải “ghệ” hay không, tay đưa ly rượu cho Lâm Tư Huyền:

– Tư Huyền, anh đi mày có nhớ anh không? Anh không thể nào sống thiếu mày được.

Lâm Tư Huyền cười cười, uống ly đầu tiên:

– Đương nhiên rồi.

Trong ly hình như là bia, nhưng vị lại rất đa dạng, chắc là đã qua pha chế rồi.

Mùi thuốc lá và hơi men hòa lẫn vào nhau, dính lại đặc quánh như thể không dứt ra được. Làn khói trắng lượn lờ trên đỉnh đầu rồi từ từ tan biến, ly rượu của những người xung quanh vơi rồi lại đầy, đầy rồi lại vơi, cứ như một cuộc rượt đuổi không hồi kết.

Trong tầm mắt là vô số những va chạm cơ thể chớp nhoáng mà nóng bỏng, khơi dậy dư vị sau đó.

Não bộ Lâm Tư Huyền dần quá tải, ngoảnh đầu nhìn lại thì Lâu Thù Vi đã nằm bò trên bàn chảy dãi rồi.

Lại có người cầm ly và xúc xắc tới, Lâm Tư Huyền vốn đã uống kém, lại thấy bên eo cứ có người vô tình hoặc cố ý chạm vào, thế là cậu mượn cớ đi vệ sinh. Đứng đực ra trước cửa nhà vệ sinh năm phút đồng hồ cậu mới phân biệt được đâu là bên nam, cậu cũng sắp lú luôn rồi.

Nhà vệ sinh không phải là nơi có thể ở lại lâu, Lâm Tư Huyền lừ đừ tìm một chỗ ở bàn tròn phía ngoài rìa để ngồi. Nhưng trên người cậu như có gắn nam châm, không lâu sau xung quanh lại có vài người kéo tới, cả nam lẫn nữ, cậu còn mang máng nghe thấy có người rủ mình sang khách sạn bên cạnh.

Lâm Tư Huyền cười bảo mình đã có hẹn, nhưng lại không thể không uống nốt nửa ly rượu này.

Tối nay kiểm soát chưa được tốt rồi. Lâm Tư Huyền lờ đờ nghĩ, không ngờ ly rượu vừa rồi là rượu pha. Dù cậu có lén đổ đi rất nhiều thì nhưng vẫn uống rất nhiều.

Chợt có tiếng bàn bạc rất nhỏ bên tai:

– Cậu muốn chuồn đi phải không? Chúng ta đi cùng đi. Yên tâm, ra khỏi đây rồi thì nhà ai nấy về.

Không biết vì sao khi nghe được giọng nói này Lâm Tư Huyền lại thấy rất thư giãn, cậu ngẩng lên thì thấy đó là một cô gái tóc xoăn màu nâu. Cậu say tới mức không thấy rõ mặt mũi thế nào nữa, nhưng cậu vẫn hiểu ý đối phương nói là gì, bèn đáp:

– Được.

Thế là cô gái túm tay Lâm Tư Huyền, cậu dìu cô gái đứng dậy, cười tươi rói nhìn người xung quanh:

– Vậy chúng ta đổi địa điểm khác đi.

Hai người dìu nhau đi gần 800 mét thì Lâm Tư Huyền chịu không nổi nữa, dựa vào một cột đèn:

– Nghỉ lát đi, tôi hơi chóng mặt…

Cô gái thấy cậu như vậy thì hoảng hốt nói:

– Cậu muốn nôn hả? Ráng nhịn chút nha, tôi đi kiếm xe rác tới cho cậu.

Nhưng tối nay Lâm Tư Huyền chưa ăn gì nên chỉ nôn khan vài cái rồi không nôn ra được gì nữa.

Cậu ngồi sụp xuống đất, cuối cùng cũng thấy đỡ hơn, nhìn thật kĩ cô gái trước mặt mình, gương mặt khá thanh tú:

– Cậu không sợ mấy người lúc nãy nói ra nói vào à?

– Chả sao, có bao nhiêu người biết tôi đâu, xỉn quắc cần câu chẳng biết ai là ai nữa. – Cô gái nói – Hơn nữa nếu bị đồn linh tinh với cậu thì cũng không mất mặt lắm.

– Cậu biết tôi?

– Biết chứ, Lâm Tư Huyền. Nhưng nói thật thì cậu không giống như tôi tưởng tượng lắm.

– Không giống chỗ nào?

– Tôi nghe nói cậu rất là… ờ… trăng hoa? – Cô gái nói – Nhưng cậu có vẻ không thích uống rượu nhỉ, có một lần cậu lén đổ đi thì đổ vào giày của tôi, hơn nữa tôi thấy cậu cũng không thích những buổi tụ tập thế này. Thậm chí tôi còn đoán có phải cậu không thích con gái không, tôi thấy con gái xáp tới là cậu trốn, chưa thấy trai thẳng nào như vậy cả.

Lâm Tư Huyền mất một lúc mới phản ứng kịp trước làu làu phân tích của cô, sau đó mới trịnh trọng đáp:

– Xin lỗi nhé, giày da đen.

– Cậu bị gì vậy? – Cô gái phì cười – Sao uống kém thế mà còn ra ngoài uống rượu?

Tại sao ư? Lâm Tư Huyền cũng miêu tả rõ được. Vì sự lộn xộn đem lại cho cậu bình yên, vì sự giả dối có thể khiến cậu lẫn lộn giữa thật và giả. Từ nhỏ cậu đã ít bạn, thời thơ ấu kết bạn không được dẫn bạn về nhà chơi, dù người ta không bận tâm thì cậu cũng khó mà chân thành đối đãi. Thay vì vậy, thà rằng để cậu chìm đắm trong ánh nhìn ảo tưởng và những lời tỏ tình thoáng qua ở nơi bợm bãi thác loạn này còn hơn.

Quả thật cậu không thích con gái.

Lần nào cũng nói mình có hẹn để người khác tưởng rằng cậu vui vẻ tận hưởng đêm xuân, nhưng thực tế thì cậu chỉ sợ tình hình mất kiểm soát, lộ tẩy sự thật rằng từ nhỏ cậu đã phát hiện mình không thích người khác giới. Nếu như chuyện này bị đồn ra ngoài thì cậu sẽ trở thành vết nhơ trong bản lý lịch của Lã Như Thanh, hơn nữa sợ rằng ông Lã sẽ sùng máu đến mức san bằng ngọn núi đó.

– Tôi thích uống rượu mà. – Lâm Tư Huyền trả lời cô gái kia, rồi lại hỏi – Sao cậu biết tôi?

– Chúng ta gặp nhau lúc đăng ký ở trung tâm bồi dưỡng năng khiếu đấy. – Cô gái nói – Có thể cậu không nhớ tôi, tôi tên Tô Hồng Đào.

– Tên hay đấy. – Lâm Tư Huyền cười cười – Cậu mau về đi, đêm đi đường nguy hiểm lắm.

Tô Hồng Đào nhìn bộ dạng Lâm Tư Huyền lúc này – đầu tóc tán loạn, da dẻ trắng ngần, vì tác dụng si.nh lý mà hai má ửng đỏ, môi thì mềm mọng, mắt long lanh như muốn khóc, cổ áo sơ mi phanh ra để lộ đường nét xương quai xanh. Cô thấy cái tên này còn dễ gặp nguy hiểm hơn cả mình lúc tỉnh táo nữa.

– Thôi để tôi gọi điện thoại tìm người đến đón cậu. – Tô Hồng Đào cầm lấy điện thoại của Lâm Tư Huyền lục tìm trong danh sách cuộc gọi, phát hiện cuộc gọi gần nhất là của tài xế, nhưng khi gọi lại thì bên kia nằm ngoài vùng phủ sóng, thế là cô lại tìm tiếp, nhìn thấy một đối tượng được đặt tên là “Servant”. Trùng hợp thật, Tô Hồng Đào cũng vừa mới học từ vựng này, nó có nghĩa là người hầu, là nô bộc.

– Nhà giàu có khác. – Tô Hồng Đào nói – Lưu số điện thoại của quản gia mà cũng dùng tiếng Tây.

Ý thức của Lâm Tư Huyền đã trở nên rối bời, không nghe thấy cô đang nói gì, cũng không nhìn thấy cô đang làm gì. Chỉ biết Tô Hồng Đào để cậu ở trước cửa một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, bảo là bây giờ cô phải về rồi, dặn cậu ngoan ngoãn đợi ở đây.

Lâm Tư Huyền dùng chút lý trí còn sót lại để chào tạm biệt cô.

Ngồi hít gió trời được mười lăm phút, Lâm Tư Huyền thấy đau đầu, muốn chống tay đứng dậy. Cậu mới dồn sức một tí… thì thành công làm sập bàn của cửa hàng tiện lợi.

Cậu luống cuống tay chân, định xếp lại bàn thì lại thành công kẹp cánh tay mình vào giữa hai thanh sắt.

Cậu cảm thấy như mình bị bắt giữ mất rồi.

Đang suy nghĩ xem có cần gọi người ra hay không thì cậu cảm giác như có một giám thị trại giam đi tới. Người giám thị này có vẻ cao ráo, mặt mũi trông khá giống Trần Ký.

Thôi được rồi, may mà cậu đã đổ đi vài ly rượu nên giờ cậu nhận ra đó là Trần Ký.

Lâm Tư Huyền co rúm người trước gió lạnh, Trần Ký nói:

– Ở yên đấy.

Trần Ký nhấc cánh tay cậu lên, tay Lâm Tư Huyền quẹt vào một cái đinh, đau quá nói:

– Cậu không nhẹ tay hơn được à?

Trần Ký không nói gì, lẳng lặng kéo tay cậu ra, sau đó xếp bàn lại từ đầu.

Lâm Tư Huyền phát hiện, giữa gió buốt thế này mà tay Trần Ký lại rất ấm áp.

– Cậu tới đây làm gì? – Lâm Tư Huyền hỏi anh.

– Cậu gọi tôi tới mà. – Không biết có phải ảo giác sau cơn say không mà Lâm Tư Huyền cứ cảm thấy giọng Trần Ký có vẻ rất bất đắc dĩ.

Cậu gọi Trần Ký ư? Lâm Tư Huyền cũng không biết.

Nhưng cậu bất giác bảo:

– Tôi gọi thì cậu tới ngay à?

Trần Ký trả lời:

– Vậy tôi không nên đến đây?

Ai cho cậu hỏi ngược lại! Lâm Tư Huyền nghĩ một lúc rồi nói:

– Đúng vậy, tôi gọi cậu là cậu phải tới, cậu phải nghe lời tôi.

Trần Ký lại hỏi tiếp:

– Hôm qua cậu đến bệnh viện làm gì?

Sao lại hỏi câu trả lời này nữa vậy? Lâm Tư Huyền nghĩ gì nói đó:

– Liên quan gì đến cậu, tôi đến để nhắc nhở cậu phải nghe lời tôi đấy, thì sao nào?

– Còn mua cốc nữa ư?

Cốc? Cốc gì? Lâm Tư Huyền đau đầu quá, bèn dặn dò:

– Đúng, cốc, cậu đi mua cho tôi cốc trà nóng, rồi mua một bao thuốc lá nữa.

Trần Ký không phản ứng lại ngay, Lâm Tư Huyền thúc giục:

– Cậu đi mau lên.

Chỉ chốc lát sau, Trần Ký đi vào cửa hàng tiện lợi. Lâm Tư Huyền nhìn bóng lưng anh, suy nghĩ đầu tiên trong tâm trí bùi nhùi của cậu là, Trần Ký vẫn thỏa hiệp.

Quả nhiên, miệng nhà quan có gang có thép.

Lâm Tư Huyền ngồi xếp bằng nhìn mảnh trăng trên trời, bắt đầu nghĩ lung tung. Tại sao ông ngoại đã rời chức mà vẫn không chịu buông bỏ quyền lực? Tại sao Lâm Hoằng lại muốn tìm một người phụ nữ hoàn toàn nghe lời ông? Tại sao tiệc rượu nào của anh Bằng cũng toàn gọi nhân viên hộp đêm? Vì vỏ bọc quyền lực có thể che giấu mọi nhân tố sơ khai, không cần giải thích hành vi của mình, muốn làm gì cũng được.

Tự cao, tự đại, tự ti.

Đáng ghét, đáng thương, đáng buồn.

Trần Ký mang nước ép nóng và thuốc lá quay ra, vẫn là vị quýt mà Lâm Tư Huyền thích nhất.

Hai tay Lâm Tư Huyền cầm ly giấy, nóng quá nên cậu để lên bàn cho nguội bớt, sau đó xé bao thuốc kia, cũng là loại mà cậu thường hút.

Cậu lấy một điếu ra rồi ngậm lên miệng, nhưng tay run quá nên bật hai lần bật lửa rồi vẫn không lên.

Cậu nghe thấy một tiếng than vắn, nghi ngờ đó là ảo giác của mình. Ngay sau đó, Trần Ký cầm lấy chiếc bật lửa, châm lửa vào điếu thuốc cho cậu.

Lâm Tư Huyền hút một hơi, đột nhiên nhìn thấy ngày tháng trên biển quảng cáo của cửa hàng.

Thôi cũng được đi, tuy sinh nhật năm nay không có ai đốt nến cho cậu thì ít ra cũng có người châm thuốc lá cho cậu.

Nghĩ như vậy, cậu lại lên tiếng:

– Trần Ký, cậu phải…

Hệ thống ngôn ngữ gặp trở ngại, tìm mãi không ra từ ngữ.

– Phải thế nào?

Lâm Tư Huyền nghĩ không ra bèn gục đầu xuống.

Cậu lại nghe thấy tiếng thở dài, lần này không còn là ảo giác nữa, mà là sự tồn tại chân thực. Cậu nghe thấy Trần Ký nói:

– Thôi được rồi, cậu đừng đến bệnh viện và đến tiệm nhà tôi nữa, tôi sẽ cố hết sức làm những gì cậu yêu cầu.

Lâm Tư Huyền lờ mờ nắm được ý trong lời nói của anh, đầu vừa gục xuống lại giương lên:

– Phải thế chứ. Sau này cũng phải như vậy. Hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, dù cậu ở đâu, làm gì, thì cũng phải nghe lời tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK