Khi tỉnh dậy, Lâm Tư Huyền nhễ nhại mồ hôi. Cậu ngồi dậy, nhất thời không phân biệt được mình đang ở đâu.
Sau khi lấy lại nhịp thở đều đều, bên tai cậu vang lên tiếng rung chấn kéo dài, như tiếng của chiếc vali kéo lê qua vết nối nhựa đường, đợi đến khi giọt mồ hôi tiếp theo chảy vào hốc mắt, cậu mới thấy xót mà tỉnh dậy, biết được đó là tiếng động của chiếc xe tải chở hàng đi ngang qua.
Ngồi bần thần hồi lâu, cậu mới mò lấy điện thoại trên giường, màn hình hiển thị bây giờ là bốn giờ rưỡi. Bây giờ chỉ mới bốn rưỡi thôi ư? Lâm Tư Huyền cứ cảm thấy trời đã tối rất lâu rồi.
Một trong những ảnh hưởng của việc khó ngủ đó là sau khi tỉnh dậy thì không biết mình có thật sự đã ngủ hay không, rõ ràng chỉ nằm trên giường thôi mà thấy tứ chi không còn chút sức lực nào. Đến khi thần trí hoàn toàn tỉnh táo, Lâm Tư Huyền mới xác nhận ban nãy mình thật sự bất tỉnh, nếu như vẫn còn khả năng tự chủ thì cậu đã không hồi tưởng về những chuyện trong quá khứ, hồi tưởng về lần gặp mặt mà cậu tưởng là cuối cùng với Trần Ký.
Điện thoại vừa cầm lên đã rung lên hai tiếng, Lâm Tư Huyền mở khóa, phát hiện là Phù Mãn gửi tin trong nhóm chat.
“Ôi vãi, nghe thấy gì không, bên dưới có ai đang ca bài ‘Bạn bè sánh bước cả đời bên nhau’ đấy?”
“Cha nội ơi, bước cái đầu ông, ga tàu lửa còn chưa mở cửa mà đòi đi đâu? Có để cho người ta ngủ không hả?”
Không lâu sau, Tí Mỡ cũng nhắn vào nhóm: “Anh ơi, anh Mãn của em ơi, anh có để cho người ta ngủ không hả?”
“Đáng lẽ em không hề nghe thấy người ta hát, tại anh đánh thức em đấy…”
“Ha ha ha, lỗi anh, anh mới về tối qua, trưa nay mời mấy đứa ăn một bữa thịnh soạn nhé, canh ngân nhĩ của thím Từ.”
Chỉ là chuyện vớ vẩn lúc nửa đêm, tám vài câu rồi thôi. Lâm Tư Huyền thoát khỏi giao diện trò chuyện, vô tình nhìn thấy khung chat với S ở bên dưới, cuộc đối thoại vẫn đang dừng ở hai từ “Qua đây”.
Hai từ này khiến Lâm Tư Huyền thất thần trong giây lát, cuối cùng cậu ngộ ra một điều, bảy năm trước mình đã tính sai. Không ngờ mình gặp lại Trần Ký lần nữa, không phải với dáng vẻ rạng rỡ vinh quang, có trợ lý theo sau, mà lại là bộ dạng thảm hại và mặt dày lớn tiếng nói buông tha cho anh nhưng rồi vẫn quay lại cầu xin sự giúp đỡ.
Lẽ ra bọn họ không nên gặp nhau. Mấy năm qua, Lâm Tư Huyền vẫn luôn cầu nguyện như vậy.
Cuối cùng Lâm Tư Huyền nằm trên giường tới gần mười một giờ, được Phù Mãn gọi ra ngoài ăn canh ngân nhĩ của thím Từ. Bốn người ngồi cái bàn nhỏ trong góc, sau khi nồi canh được bưng lên, Tô Hồng Đào xuýt xoa:
– Lần này anh chọn khéo đấy, tối qua uống rượu, hôm nay ăn thanh đạm là tuyệt vời ông mặt trời.
– Sao em lại uống rượu? – Phù Mãn kinh ngạc – Bao tử em chưa chừa hả?
– Uống ít mà. – Tô Hồng Đào huơ tay – Nam chính đãi sinh nhật, người ta gọi em, em không đi mà được à? Vả lại, tối qua em được mở mang tầm mắt, anh có biết thương hiệu trang sức cậu ta đại diện phát ngôn không, nhãn hàng nhờ người đem một chiếc vòng cổ tới, viên hồng ngọc to chà bá luôn.
Cô sợ mình nói chưa đủ rõ, còn dùng tay vẽ một vòng tròn:
– To khủng bố luôn, anh đi Sri Lanka cũng chưa chắc đào được viên nào to như vậy.
– Biết rồi cô nương, to, siêu to, to khổng lồ luôn. – Phù Mãn cạn lời – Nhưng mắc gì anh phải đi Sri Lanka đào đá quý? Muốn đi thì em tự mà đi.
Khi canh sôi, bốn người vừa huyên thuyên vừa ăn. Trong lúc đó, Lâm Tư Huyền ngáp mấy cái liền, gắp rau cũng gắp hoài không được.
Trong lúc đang vật lộn với miếng thịt trơn tuột, Lâm Tư Huyền nghe Tí Mỡ khơi ra một chủ đề mới:
– Nè, mấy anh chị có nghe nói chuyện, cái gì mà, cái người mà thay thế Bành Kiêu ấy, trước đây đã có quan hệ mờ ám với đạo diễn rồi.
Miếng thịt khó khăn lắm mới được gắp ra đã rơi tõm về lại nồi canh, nước canh b.ắn ra chiếc áo ôm màu trắng của Tô Hồng Đào. Cô không thể nhịn nổi, nguýt xéo:
– … Xin luôn đó anh hai, không dùng đũa được thì dùng thìa đi được không?
Lâm Tư Huyền vội vàng nói xin lỗi rồi đưa giấy cho cô, Phù Mãn mặc kệ hai người, khiển trách Tí Mỡ:
– Người ta diễn hay mà, chuyện vô căn cứ thì đừng có nghe nhầm đồn bậy.
– Em không có đồn bậy mà. – Tí Mỡ biện minh cho mình – Hồi đó khi tin này lan truyền trên mạng em còn nhấn dislike nữa cơ, nhưng hôm qua chính mắt em nhìn thấy vị đạo diễn đó gọi điện thoại cho anh ta, gọi ba cuộc nhưng anh ta vẫn cố tình không nghe máy, đạo diễn của bộ “Khoảng trắng” mà anh ta đóng xong rồi nổi tiếng ấy, lúc đó em mới ngờ ngợ, có khi nào tin đồn là thật không?
– Một người dịu dàng như vậy, có lẽ ông trời không có mắt, chỉ có thực lực nhưng chưa đủ may mắn, chỉ có thể tìm con đường khác mà thôi. – Tô Hồng Đào vẫn đang dùng giấy lau vết bẩn trên người mình – Nhưng mà anh đạo diễn kia trông cũng ưa nhìn.
– … Chị quan tâm cái chuyện gì kì vậy?
– Quan trọng lắm đó nha. – Tô Hồng Đào nói – Nếu được quan hệ mờ ám với Paul Newman thì chị cũng sẵn lòng.
Phù Mãn nói:
– Em vẫn nên đi Sri Lanka đào đá còn hơn.
Trên đời có một sự trùng hợp rất kỳ quái, đó là một khi ta bàn tán sau lưng một ai đó thì xác suất rất cao ta sẽ chạm mặt họ. Hôm nay hiếm khi thời tiết đẹp như vậy, Lâm Tư Huyền ăn canh ngân nhĩ xong thì đi ra cửa hàng tiện lợi gần đó mua thuốc lá. Mới vào cửa thì nhìn thấy diễn viên đóng vai cố vấn tâm lý mới được đem ra làm chủ đề bàn tán khi nãy đang chọn đồ ngọt.
Thấy Lâm Tư Huyền đi vào, cậu ta chào hỏi rất tự nhiên:
– Trùng hợp thật.
Trước giờ Lâm Tư Huyền vẫn luôn khách sáo với cậu ta:
– Nghe nói hôm nay các cậu bận rộn suốt cả buổi sáng, không về phòng ngủ bù à?
– Thì nghĩ dù gì cũng đến đây rồi, – Cố vấn tâm lý nói – Thời tiết lại đẹp thế này, không ra ngoài cứ thấy phí phí.
Lâm Tư Huyền giới thiệu cho cậu ta một loại bánh kem mà trước đây mình rất thích, khi cậu ta nói cảm ơn, Lâm Tư Huyền nghe thấy điện thoại cậu ta đang reo, nhưng cậu ta hoàn toàn không quan tâm, cũng không tắt đi, cứ mặc cho nó reo đến khi tự động ngắt.
Lâm Tư Huyền thanh toán trước, rồi ra ngoài cửa đợi như một phép lịch sự. Lát sau, chàng cố vấn tâm lý xách túi đựng bánh kem và nước ngọt đi ra, Lâm Tư Huyền hỏi cậu ta:
– Cậu thích đồ ngọt vậy à? Không sợ béo sao?
Cậu ta cười cười, chia cho cậu một chiếc pudding và một chai bia:
– Tiêu tiền kiểu trả thù ấy mà. Lúc nhỏ nghèo quá không mua nổi, bây giờ thấy gì cũng muốn mua, nhiều lúc cũng không ăn hết.
Hai người đi cùng nhau đến tận khách sạn mới lịch sự nói tạm biệt. Về phòng rồi thì không có chuyện gì làm, Lâm Tư Huyền theo thói quen mở điện thoại ra, bắt đầu lướt các kênh và nền tảng xem có thông báo tuyển diễn viên nào không, lướt một hồi mới lọc ra được một bài trông có vẻ có triển vọng, Lâm Tư Huyền sao chép thông tin liên hệ của buổi casting vào ghi chú điện thoại.
Sau khi dán xong, cậu chợt cao hứng, chuyển sang trình duyệt, tra thử tên thật của Zoe. Năm xưa sau khi thôi học, Lâm Tư Huyền xóa hết tất cả bạn bè, bao gồm cả Zoe. Chủ đề nói chuyện cuối cùng giữa bọn họ vẫn dừng lại ở cuộc thảo luận về một môn tự chọn, Zoe than rằng môn này chán òm, hôm nay thời tiết nóng quá, không muốn đi học. Lâm Tư Huyền vẫn chưa kịp trả lời, rồi từ đó về sau hai người cũng không còn liên lạc với nhau nữa.
Mấy năm qua, Lâm Tư Huyền thỉnh thoảng cũng nghe thấy tên của Zoe. Từ khi đoạt giải Diễn viên mới xuất sắc nhất và nổi tiếng chỉ trong một đêm, cô không bằng lòng chỉ làm diễn viên, thế là bắt đầu lao vào thực hiện một số dự án điện ảnh nghệ thuật. Vì thế mà cô đã ở Bắc Âu được một năm rưỡi rồi, được cho là tìm cảm hứng nhưng mãi không tìm được.
Xem thêm vài trang, Lâm Tư Huyền bắt gặp một bài phỏng vấn. Trong buổi phỏng vấn đó, Zoe trò chuyện với phóng viên rất mượt mà: “Chắc mọi người không đoán ra đâu, vai diễn đầu tiên có khán giả của tôi là một cô thôn nữ, là câu chuyện về cô thôn nữ và chàng thiếu niên xinh đẹp cực kỳ kinh điển đó. Nhưng tôi diễn tốt lắm nhé, bạn diễn của tôi cũng toát lên vẻ đẹp mềm mại của một chàng trai yếu đuối, cho nên tôi không cảm thấy đó là lịch sử đen tối của mình…”
Đoạn phim phát được nửa chừng thì bị cuộc điện thoại của giám đốc Lý cắt ngang.
Nghe giọng thì có vẻ giám đốc Lý đang giám sát việc dựng cảnh ở phim trường, ông ra chỗ vắng rồi gọi cho cậu, mới gọi đã vào thẳng chủ đề chính:
– Tư Huyền này, chuyện lần trước tôi nói ấy, cậu đi tìm biên kịch Trần chưa?
– Vẫn chưa ạ. – Lâm Tư Huyền trả lời – Giám đốc, chú quan tâm tôi quá.
– Việc đổi vai lúc trước tôi không giúp gì được, trong lòng còn thấy áy náy. Cậu tranh thủ đi nhé, nghe nói sáng mai biên kịch Trần bay về rồi, không chừng lần này sẽ bàn về kịch bản mới đấy, phía Vân Giản đã hứa rồi, chỉ cần được phép quay thì chuyện gì cũng nghe biên kịch Trần hết, lần này là cơ hội cuối cùng rồi…
– Cảm ơn giám đốc. – Lâm Tư Huyền ngắt lời ông – Tôi biết rồi ạ.
– Tôi biết cậu có lòng tự trọng cao, tôi mà nói được thì tôi cũng nói thay cậu rồi, nhưng tôi mà nói thì sẽ thành dây dưa lợi ích, càng khó thành công hơn. Con người chúng ta phải nhìn về tương lai, cảm xúc rồi sẽ nhạt dần theo thời gian, uất ức nhất thời qua vài năm nữa là quên thôi, nhiều khi chỉ cần mở được lời thôi thì chuyện sau này sẽ trôi chảy hơn rất nhiều… – Giám đốc Lý dốc hết tim phổi nói năm phút đồng hồ mới cúp máy.
Cúp điện thoại, cậu cũng không còn tâm trạng nào xem phỏng vấn nữa. Thế là giờ phút này, cậu bắt đầu cân nhắc về lựa chọn mình đã cố ý né tránh cả ngày hôm nay.
Cậu biết mình không có lý do để từ chối. Suốt bao nhiêu ngày đêm qua, người khác hỏi tới cậu luôn có thể nhẹ nhàng lướt qua, nhưng cậu không thể lừa dối bản thân. Từ việc cật vấn lý do đằng sau từng nỗi đau cho đến việc chấp nhận mỗi một lần đau không cơn cớ. Cậu cũng từng lo lắng, nhưng sau đó phát hiện có lo lắng cũng chẳng mang lại tác dụng gì, thậm chí đã rất lâu rồi cậu không tự mua cho mình cái pudding nào. Nếu Trần Ký đã ướm lời trước, có lẽ cậu không chỉ đổi được một vai diễn cỏn con, vai chính thì không dám mơ viển vông, nhưng chí ít cũng sẽ có tên họ đàng hoàng, về sau CV cũng không đến nỗi tệ. Thậm chí nếu như cậu đủ chân thành, trong hàng nghìn giấc mơ bức bối kia, cậu đã vô thức mơ tưởng đến cảnh mình và Trần Ký hoàn thành bước này. Lời cầu nguyện của cậu chưa bao giờ thành hiện thực, việc quên đi Trần Ký cũng vậy.
Vừa được ngủ với người mình thích, vừa mở ra con đường mới cho mình, ai nghe tới mà không bảo đây là bánh ngon từ trên trời rơi xuống?
Nhưng mà, nhưng mà cái gì đây, Lâm Tư Huyền nghĩ không ra.
Cậu cầm lấy cây bút máy có vết nứt ở trên bàn, đứng dậy quăng vào sọt rác. Trên chiếc bàn thấp bên cạnh để pudding và bia người khác mua cho cậu, yên lặng nhìn chúng ba giây, sau đó Lâm Tư Huyền khui lon bia, không động vào chiếc pudding.
Mười một giờ mười lăm, Trần Ký kết thúc một cuộc họp dài lê thê với Ninh Phái, ngồi xe về khách sạn. Vừa xuống xe thì nhận được tin nhắn của Trần Thước, con bé nhận được tin nhắn từ bên bảo hiểm, không biết phải xử lý thế nào. Trần Ký liếc ảnh chụp màn hình rồi trả lời ngắn gọn qua tin nhắn thoại: “Em cứ mặc kệ đi, nào về anh sẽ xử lý.
Cửa thang máy mở ra, Trần Ký đút điện thoại vào túi. Mới đi được hai bước thì anh dừng bước chân. Ở cuối hành lang vắng tanh, Lâm Tư Huyền đứng quay lưng lại với anh, nghe thấy tiếng bước chân thì chậm rãi ngoái đầu lại. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chia gương mặt Lâm Tư Huyền ra làm hai nửa sáng tối. Trần Ký không thấy rõ biểu cảm của cậu, nhưng anh biết mình đang được cậu nhìn rất chăm chú.
– Anh về muộn vậy. – Lâm Tư Huyền nói với anh.