Lâm Tư Huyền từng nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ rơi lệ.
Ngoài những lúc đóng phim, cậu cảm thấy nước mắt là một thứ vô dụng và vô giá trị. Cảm xúc có thể được diễn đạt dưới nhiều hình thức thay thế khác, như lời nói, cử chỉ, hay những con chữ được viết ra. Những cách thức này con người ta có thể chủ động lựa chọn, còn kiểu phản ứng si.nh lý như là nước mắt thì lại không thể kiểm soát được, nó khiến cho sự bình tĩnh mà ta cố gắng giữ gìn sụp đổ trong phút chốc.
Cũng giống như nước mắt cậu tích trữ gần hai mươi năm, rõ ràng chỉ có một giọt duy nhất, thế mà lại rơi đúng vào tay Trần Ký, khiến cậu không thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lâm Tư Huyền thấy hơi đau đầu, không rõ là vì ở chỗ nắng nóng quá lâu hay là di chứng sau rơi lệ.
Nhưng dù là nguyên nhân gì đi nữa thì vẫn là lỗi của Trần Ký.
– Trần Ký. – Sau khi đưa ra kết luận, Lâm Tư Huyền lập tức phê bình anh – Anh đáng ghét thật đấy.
– Ừm. – Cậu nghe thấy Trần Ký đáp gọn ơ.
Một câu chưa đủ giải tỏa, Lâm Tư Huyền lại hung hăng bổ sung thêm:
– Trần Ký, em thật sự rất ghét anh.
Trần Ký vẫn nói:
– Ừm.
Hai người ngồi trên băng ghế sau phòng nghỉ, nghe tiếng đàn quạ bay ngang qua.
Nếu không phải Lâm Tư Huyền đang tựa đầu vào vai người mà mình vừa la rầy, hơn nữa còn nắm chặt tay người ta, thì chắc câu nói của cậu sẽ có sức thuyết phục hơn.
Hai người đều đầm đìa mồ hôi. Sau khi tắm qua trong xe nhà di động mà đoàn phim sắp xếp cho Lâm Tư Huyền, hai người tìm đại một quán ăn để dùng bữa.
Sau khi biết lịch trình của Trần Ký được dồn hết sang ngày mai và ngày tiếp theo, cho nên ngày mai anh vẫn phải bắt chuyến bay sớm nhất trở về, Lâm Tư Huyền nói:
– Đã bảo anh đừng tới rồi mà. Vai của em tới giữa phim là hạ màn, cuối tuần sau là em hết cảnh quay rồi.
Trần Ký gật đầu bảo:
– Ừm, anh biết.
Lâm Tư Huyền không gặng hỏi nội dung “di thư” là gì nữa, một là vì không muốn nhắc lại quá khứ yếu đuối của mình, hai là sợ mình thật sự đã viết mấy câu thật lòng sến sẩm quá độ. Nếu như mấy lời này được thuật lại nguyên vẹn từ miệng Trần Ký thì cậu còn khó xử hơn.
Nên giờ phút này, dù biết rõ nguyên nhân Trần Ký đến đây, cậu vẫn cố tình trêu:
– Trần Ký à, khi yêu đương anh đừng có bện hơi em quá, không nỡ xa em đến vậy cơ à?
Thiết bị báo rung tự phục vụ vang lên, Trần Ký im im đứng dậy, vò mái đầu Lâm Tư Huyền, làm bộ tóc xoăn của cậu rối như tổ chim.
Một buổi chiều gặp lại sau ngắn ngày xa cách, Lâm Tư Huyền lại không thể ở bên Trần Ký suốt, bốn giờ cậu còn có cảnh quay với nữ chính.
Lúc ăn cơm, Lâm Tư Huyền thấy hơi mâu thuẫn. Một mặt, cậu không muốn Trần Ký đến trường quay, tuy Trần Ký chưa công khai lộ diện nhưng trong đoàn phim ít nhiều cũng sẽ có người nhận ra anh, huống hồ cảnh chiều nay quay còn là cảnh sướt mướt quỵ lụy. Mặt khác, cậu lại buộc phải thừa nhận mình có chút chờ mong, nguyên nhân cũng chẳng có gì phức tạp, đó là cậu muốn Trần Ký ở bên cạnh mình.
Nhưng chưa đợi cậu ra quyết định thì giữa bữa cơm Trần Ký đã nhận một cuộc điện thoại đến từ Frank, biên kịch của bộ phim này. Trong quán chỉ có hai người, cho nên Lâm Tư Huyền cũng nghe thấy lời Frank nói. Frank nghe tin Trần Ký đến phim trường từ chỗ trợ lý của anh, đúng lúc mấy hôm nay hắn cũng vào đoàn, nên buổi chiều hẹn mấy vị tiền bối bình thường rất khó hẹn đi uống trà. Tiền bối cũng quen Trần Ký, chỉ đích danh bảo anh đến.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lâm Tư Huyền lập tức đưa ra quyết định, bắt Trần Ký phải đi uống trà.
– Em chắc chưa? – Trần Ký hỏi ngược lại.
– Đương nhiên, em đã cho phép anh đến trường quay xem em diễn đâu. – Lâm Tư Huyền thản nhiên nói – Với lại chiều nay em quay cảnh theo đuổi người ta, em sợ anh ghen đó.
Chiều đến chỗ quay, Lâm Tư Huyền mới biết quyết định này cực kỳ đúng đắn. Ở trong phòng trang điểm, cậu mới biết hôm nay là sinh nhật của nữ chính, người đến thăm đông đúc bất thường, thậm chí còn mời hai phóng viên báo giải trí đến quay video sinh nhật, thậm chí còn có fan đóng giả nhân viên đoàn phim, buộc êkip phải đi dọn dẹp hiện trường, nên buổi quay mãi chưa thể bắt đầu được.
Trước khi chính thức quay, nữ chính còn ngại ngùng đi xin lỗi những diễn viên đóng chung với mình. Lâm Tư Huyền cười cười bảo không sao, tiện thể chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Xem ra cô không được “cô tiên đỡ đầu” phù hộ, có thể do hiện trường quá đông người khiến cô hơi căng thẳng, đọc thoại vấp mấy lần.
Giữa buổi Lâm Tư Huyền đi dặm phấn, khi trở ra thì bỗng nhiên phát hiện người bị mình đuổi đi uống trà đang đứng bên cạnh mấy phóng viên.
Dù có đeo khẩu trang nhưng Lâm Tư Huyền vẫn nhận ra ngày đó là Trần Ký, trong tay anh còn cầm hai cốc cà phê. Lâm Tư Huyền ngạc nhiên đứng đực ra nhìn anh, mà anh thì cũng im lặng quan sát cậu.
– Tư Huyền? Tư Huyền? – Đạo diễn ở phía sau gọi tên cậu – Sao ngẩn người ra thế? Máy quay ở đây này!
Khi quay “Khoảng lặng ngày tàn”, Trần Ký cũng thường xuất hiện ở phim trường, nhưng khi đó Lâm Tư Huyền chưa bao giờ dám tin Trần Ký đang nhìn mình, ngay cả khi cậu có vô tình liếc mắt đến anh thì cũng sẽ mau chóng nhìn đi chỗ khác.
Một suy nghĩ cổ quái chầm chậm cồn lên trong dạ.
Ở buổi biểu diễn văn nghệ năm xưa, cậu là vai chính, tất cả khán giả có mặt tại hiện trường đều nhìn cậu, nhưng người duy nhất cậu mời lại không đến.
Còn ở trong hai bộ phim này, cậu đều là vai phụ làm nền, người cậu không mời tới lại trở thành khán giả duy nhất dõi mắt về cậu.
Thì ra, tiếc nuối mà cậu từng canh cánh trong lòng đã liên tục được bù đắp trong lúc cậu không hề hay biết.
Chín giờ tối, Phù Mãn gửi vào nhóm chat ảnh mình với Tí Mỡ chạy bộ nhễ nhại mồ hôi ở phim trường, vừa chửi Tí Mỡ giảm cân còn lôi cả mình theo, vừa chửi thời tiết hôm nay dở dở ương dương. Rõ ràng mới mưa xong, nhiệt độ vừa giảm xuống hai độ thì đã ngay lập tức trở về nguyên trạng, y như lừa đảo.
Tô Hồng Đào sau khi đọc được tin nhắn thì không chần chừ lấy một giây, lập tức gửi lời mời gọi video để khoe 360 độ dưa hấu, bia lạnh và máy điều hòa.
– Em không ác ai ác. – Phù Mãn vừa thở hồng hộc vừa công kích cô – Đúng là đã làm việc ác còn không biết hối cãi.
Phù Mãn đọc sai từ cuối cùng nên phải nhận lời phê bình của Tô Hồng Đào:
– Là “hối cải” anh hai ơi, chữ còn không biết đọc bày đặt dùng thành ngữ.
– Thật hả? – Phù Mãn không tin.
– Chứ sao trời? – Tô Hồng Đào khiêu khích – Điểm thi đại học môn Văn của em là 120… Sao Tư Huyền không nghe máy?
– Chắc đang quay đêm.
Đợi Tí Mỡ thở lại đều đều, nó sực nhớ ra một chuyện:
– À phải rồi, lúc nãy chạy bộ em cảm giác em đã nhìn thấy biên kịch Trần, nhưng anh Mãn không tin.
– Biên kịch Trần? Trần Ký? – Tô Hồng Đào chưa kịp phản ứng – Cậu có thấy mặt không? Anh ta tới phim trường làm gì?
– Không thấy, đeo khẩu trang, hình như đang mua bánh ngọt hay gì đó, anh Mãn cũng hỏi y như chị, bảo anh ấy tới đây làm gì. – Tí Mỡ nói – Nhưng em cứ cảm thấy đó là biên kịch Trần.
– Nhắc mới nhớ, em coi teaser phỏng vấn của biên kịch Trần chưa? – Phù Mãn hỏi cô.
Tô Hồng Đào hỏi:
– Teaser gì? Anh ta không nhận phỏng vấn bao giờ mà.
– Đúng đấy, nên chuyện này nó mới lạ. – Phù Mãn giục cô xem ngay bây giờ – Em xem bài đăng mà giám đốc Lý mới chia sẻ đi.
Tô Hồng Đào mở liên kết kia ra xem, là bài viết từ tài khoản chính thức của một tạp chí, ảnh đi kèm là một trang giấy với vài dòng chữ viết tay, “Từ ao hồ đến hoàng hôn ngày tàn”, tuy không ghi rõ người được phỏng vấn là ai, nhưng rất dễ đoán đây là tên mấy quyển sách của Trần Ký.
Phù Mãn cũng xem lại lần nữa, cảm thán:
– Anh mà có được mớ chữ như biên kịch Trần thì đã đi viết thư tình, không đến mức ế đến tận bây giờ.
– Em thấy vấn đề không nằm ở con chữ đâu. – Tô Hồng Đào vô thức phản bác, tay tiếp tục quẹt xuống dưới.
Vì để thu hút sự chú ý nên teaser đã liệt kê ra vài câu hỏi mấu chốt, vài câu hỏi đầu liên quan đến trải nghiệm cá nhân của Trần Ký, Tô Hồng Đào không hề thấy bất ngờ, nhưng câu cuối cùng đã chớp được sự chú ý của cô:
– Nguyên mẫu ba người tình trong “Vụ mưu sát lúc hoàng hôn” lại là sự ảo tưởng về một người? Có viết nhầm không vậy, phải là ba người mới đúng chứ?
– Nhỉ? Anh cũng thấy thế, nhưng đăng một tiếng đồng hồ rồi mà chưa thấy sửa lại.
Tô Hồng Đào đang chuẩn bị tiếp lời thì sực nhớ lại một chuyện. Trước khi biết Vạn Vật Trầm Tịch là Trần Ký và biết tin biên kịch sẽ vào đoàn, cô từng lên mạng tra thông tin về vị biên kịch này, vô tình đọc được một bài viết thảo luận về việc đặt tên cho ba nhân vật của “Vụ mưu sát lúc hoàng hôn”, họ nói chúng bắt nguồn từ một bài thơ.
Khi đó Tô Hồng Đào không để ý lắm, nghĩ rằng tên nhân vật không quan trọng. Nhưng lúc này, cô chợt phát hiện dường như mình đã bỏ sót một sự thật hết sức quan trọng.
– Nãy cậu nói… – Tô Hồng Đào lầm bầm xác nhận, thậm chí gọi thẳng họ tên của người ta – Cậu nhìn thấy Trần Ký ở đây à?
Phù Mãn vẫn kiên trì với ý kiến của mình:
– Anh thấy nó nhìn nhầm rồi, đeo khẩu trang vào ai chẳng giống ai.
Nhưng Tô Hồng Đào lại im lặng một cách kỳ lạ. Hai tên kia gọi tên cô mấy lần, cô mới khẽ thốt lên:
– Trời ơi.
Sau đó lập tức bịt miệng mình lại.
Phù Mãn ngạc nhiên nói:
– Vãi, sao mắt em đỏ vậy, em khóc đấy à?
– Không có. – Tô Hồng Đào muốn phủ nhận nhưng giọng cô thật sự đang nghẹn ngào.
– Này, em sao đấy?
Cuối cùng Tô Hồng Đào vẫn nuốt nước mắt vào trong:
– Chắc do em nhớ lại bài thi 120 điểm của mình.
Lần này đến lượt Phù Mãn làm thinh hồi lâu:
– … Gió điều hòa to quá nên em man mát rồi hả?!
Nửa đêm, Lâm Tư Huyền bị tiếng rung ngắn của điện thoại đánh thức.
Cậu mơ màng mở ra, phát hiện là Tô Hồng Đào gửi tin nhắn WeChat, nhưng cô thu hồi lại ngay nên cậu không đọc được nội dung. Khá chắc là gửi nhầm người.
Lâm Tư Huyền đặt điện thoại bên cạnh gối đầu, nhưng nhìn ánh sáng từ màn hình xong thì lại không còn buồn ngủ nữa. Cậu xoay người lại nhìn người đang nằm bên cạnh, may ghê, Trần Ký vẫn chưa bị đánh thức.
Trần Ký ngủ rất tĩnh lặng, đến cả hơi thở của anh cũng được kéo dài và trở nên chậm rãi hơn.
Lâm Tư Huyền nhấc tay trái của anh lên rồi dấn người sát hơn vào lòng anh, vùi đầu vào lồng ng.ực anh, nghe nhịp tim đều đều của anh, rồi vươn tay ra đan vào kẽ ngón tay trái của anh.
Vẫn không ngủ được, Lâm Tư Huyền duy trì tư thế mười ngón đan xen, sau đó lại giơ tay trái của Trần Ký lên trước mặt mình.
Tư thế này khiến eo Lâm Tư Huyền hơi mỏi, thế là cậu nhớ tới chuyện khó nói mấy tiếng trước. Tuy chuyện này là lỗi do Lâm Tư Huyền khiêu khích quá đáng trước, nhưng nghĩ tới cảnh Trần Ký vác cái mặt vô cảm làm những hành vi khiến cậu bật khóc, Lâm Tư Huyền nghĩ lại vẫn thấy giận.
Thế là trong đêm khuya thanh vắng, cậu lặng lẽ viết trên mu bàn tay Trần Ký hai từ “Ghét anh”.
Cách diễn đạt âm thầm và khó bị phát giác này khiến Lâm Tư Huyền nhớ tới tờ giấy nháp mình viết lung ta lung tung hồi cấp ba. Cậu thường hay viết những lời thật lòng thay vì nói ra.
Thế là Lâm Tư Huyền lại tiếp tục viết trên “tờ giấy nháp” mới này, “Ngày mai không muốn anh đi”.
Không biết vì sao, sau khi viết xong sáu từ này, Lâm Tư Huyền thật sự thấy không muốn biết mình viết gì trong “di thư” nữa.
Cậu chỉ thấy mình thật may mắn, sau khi đưa ra rất nhiều lựa chọn sai lầm, cuối cùng cậu cũng có một sự lựa chọn đúng đắn. Khiến cho đóa hoa muộn màng vẫn kịp nở, ánh trăng vời vợi vẫn kịp dịu dàng, mà cậu vẫn còn có thể sở hữu trọn vẹn giây phút hiện tại này.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Lâm Tư Huyền viết tiếp một câu dài hơn, “Em thật sự rất thích anh”.
Hôm sau, Lâm Tư Huyền có cảnh quay vào buổi chiều, tối hôm trước không cài báo thức cho nên khi cậu tỉnh dậy đã gần mười một giờ rồi.
Giống như mấy lần trước, Trần Ký không làm ồn đến cậu, anh đã đi sau khi dọn phòng sạch sẽ rồi. Lâm Tư Huyền vô thức lia mắt sang tủ đầu giường, quả nhiên trên đó có bánh ngọt và sữa tươi không biết Trần Ký mua ở đâu.
Đột nhiên điện thoại rung lên, Lâm Tư Huyền ngáp dài một cái rồi cầm lên xem, phát hiện là tin nhắn Tô Hồng Đào gửi.
Lần này cô không thu hồi: “Lâm Tư Huyền, mình vui quá đi.”
Lạ thật, đó giờ Tô Hồng Đào có bao giờ gọi cả họ và tên của mình đâu, bình thường cũng có gì nói đó, hiếm khi nào nói chuyện không đầu không đuôi như thế này.
Lâm Tư Huyền gửi một nhãn dán “nghi ngờ”, nhưng Tô Hồng Đào không trả lời.
“Nướng” trên giường thêm nửa tiếng, cuối cùng Lâm Tư Huyền cũng chuẩn bị đi tắm. Cậu vừa đánh răng vừa đi kéo rèm cửa, khi đi ngang bàn làm việc thì phát hiện trên kịch bản của mình có thêm vài hàng chữ.
Lâm Tư Huyền thích chữ của Trần Ký trước cả thích con người anh. Mười năm trôi qua, hình như chữ của Trần Ký cũng trưởng thành hơn, nhưng nét bút quen thuộc vẫn không hề thay đổi.
Những nét chữ viết về cây khô, về mùa xuân, về hạt bụi nay lại viết trên kịch bản của cậu rằng “Nhớ ăn sáng, bớt hút thuốc, cuối tuần sau đến đón em”.
Còn dòng cuối cùng viết ba từ đậm nét nhất – Anh cũng vậy.