– Có độc à? (*)
Lâm Tư Huyền thình lình thốt lên một câu không liên quan gì.
(*) còn có nghĩa là bị điên, bị hâm, bị khùng, do có liên quan đến câu dưới nên mình giữ nguyên nghĩa đen.
Tí Mỡ vừa mới cố gắng gắp được một miếng nấm đen trơn tuồn tuột từ trong hộp cơm lên, nghe thế tay cứng đờ, ngạc nhiên hỏi:
– Hả? Nấm này có độc ư? Ăn vào có mắc bệnh gì không?
Lâm Tư Huyền chau mày:
– Thần kinh!
– Bệnh thần kinh? Nặng vậy hả? – Tí Mỡ kinh ngạc hơn nữa, tay cầm đũa run nhẹ – Chẳng lẽ đây là nấm gây ảo giác trong truyền thuyết? Sao mình không nhận ra nhỉ?
Hai hàng lông mày của Lâm Tư Huyền sắp hôn nhau tới nơi:
– Ngu ngốc thật sự!
Tay Tí Mỡ run bần bật, đũa kẹp không chặt nữa, miếng nấm rơi về lại hộp cơm. Nó gác đũa, nhịn nhục nói:
– Đúng là từ nhỏ em đã học hành bết bát, nhưng chúng ta là người lớn rồi, có ý kiến gì thì chửi thầm sau lưng thôi, sao phải nói trước mặt nhau vậy?
Đầu nó đau điếng, quay lại nhìn thì thấy là Phù Mãn vừa cho nó một cái bạt tai:
– Đó là vì cậu ngu hết thuốc chữa rồi. Không thấy nó không ngó ngàng gì đến cậu hả? Nó lẩn tha lẩn thẩn cả ngày nay rồi.
Tô Hồng Đào gắp một miếng nấm hương, lấy ngón áp út chọc chọc Lâm Tư Huyền, hỏi:
– Hôm nay cậu sao thế? Đang nghĩ gì vậy?
Lâm Tư Huyền hoàn hồn, cười đáp lại:
– Đang nhớ lại lần đầu tiên tụi mình gặp nhau ấy mà.
– Khỏi. – Tô Hồng Đào hết hứng truy hỏi nữa, chén tì tì phần mình – Pinocchio mà gặp cậu thì chắc cũng thấy ấm ức mũi mình dài là quá oan uổng.
Hiếm khi cậu nói thật, nhưng tiếc là đối phương không tin.
Quả thật não bộ của Lâm Tư Huyền đang dừng lại ở ngày cậu say rượu. Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi nên ký ức không thể nào trải một cái là phơi ra tất thảy như cuộn tranh được, cố gắng tìm về thì cũng chỉ lấy lại được một vài chi tiết mà thôi. Không viết vì sao, điểm bán hàng đó lại trở thành nơi lưu giữ hồi ức được trích xuất thường xuyên nhất.
Mà sau mỗi lần nhớ lại, Lâm Tư Huyền cũng đều đưa một đánh giá duy nhất về bản thân mình thời son rỗi – đó là mình trót dại.
Đương nhiên Lâm Tư Huyền cũng hiểu khi đó mình chỉ mới sống vỏn vẹn có mười mấy năm, nhận thức về cuộc đời, xã hội và thời thế vẫn còn rất phiến diện, khinh thường việc viết ra tưởng tượng về tương lai vì cậu luôn cho rằng những gì mình nghĩ rồi cũng sẽ trở thành hiện thực.
Thanh thiếu niên không có khái niệm về thời gian, xem nhẹ tất cả những việc có thể xảy ra trong hàng ngàn ngày.
Giờ phút này, Lâm Tư Huyền bất lực gắp một đũa rau xanh lên, lí nhí than một câu:
– How dare you.
Tí Mỡ vụn vỡ:
– Chửi trước mặt em cũng nhịn rồi nhé, nhưng mà chửi tiếng gì em hiểu được không?
Lâm Tư Huyền không biết làm sao để đối mặt với Trần Ký, chuyện này thật hiếm thấy với cậu. Tùy cơ ứng biến, nhìn gió lái thuyền là sở trường của cậu, nhưng từ sau khi bị Trần Ký vạch trần, chiếc thuyền cứ thế mà lật nhào, còn Lâm Tư Huyền thì y như một kẻ đuối nước, không thể thốt lên bất kì một âm thanh nào.
Hôm qua đi trên con đường nhựa, Trần Ký hỏi cậu:
– Cậu giỏi tán dóc lắm mà. Hay thử kể xem tại sao mình lại giả vờ mất trí nhớ.
Lâm Tư Huyền ngậm chặt miệng, bắt đầu giả điếc.
Trần Ký rất kiên nhẫn nên không gặng hỏi, chạy thêm chừng hai, ba cây số nữa mới hỏi tiếp:
– Lâm Tư Huyền, cậu có từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa?
Lâm Tư Huyền đóng giả làm người nước ngoài, nghe không hiểu tiếng Trung:
– Hôm nay? Hôm nay là thứ Tư, sao vậy?
Nghe cậu phát ngôn thì ngay cả một con lợn cũng tức muốn phì cười, Lâm Tư Huyền biết rất rõ chuyện này. Nhưng hẳn nhiên, Trần Ký năm xưa dầm mưa dãi nắng vất vả bao nhiêu, bây giờ lên đến được địa vị này, tư duy đương nhiên cũng hơn người. Lâm Tư Huyền vừa nói vừa quan sát đồng hồ đo tốc độ, sợ Trần Ký đạp ga một phát lên 130, cũng may anh không làm như vậy.
Mấy ngày nay giấc ngủ của cậu vốn thất thường, cộng thêm màn đua tốc độ và sôi sục cảm xúc vừa nãy, bây giờ đầu Lâm Tư Huyền cứ đau âm ỉ. Sau lần cua không biết thứ bao nhiêu, cậu không muốn nhịn nữa:
– Mình về được chưa? Đầu tôi hơi đau.
Câu nói này là thật, nhưng câu chuyện “Cậu bé chăn cừu” ai mà chẳng từng nghe qua.
Trần Ký bật cười:
– Cậu đúng là diễn viên thiên bẩm.
Từ sau khi đến Tích Quan, Trần Ký đã cười tổng cộng hai lần, và đều là vì tức Lâm Tư Huyền mà cười. Lâm Tư Huyền không biết có nên khen bản thân mình giỏi hay không.
Nhưng trong mắt Trần Ký, có lẽ diễn viên thiên bẩm này có kỹ năng diễn xuất quá ưu tú, đóng cảnh đầu đau như búa bổ quá đỗi chân thực, nên Trần Ký vẫn quay đầu ở nút giao gần nhất, chạy về bãi đỗ xe của khách sạn.
Đúng lúc còn một chỗ trống cuối cùng, Trần Ký lấp ngay xe mình vào đó. Giám đốc Lý vừa đi ngang, vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng biên kịch đại tài đích thân lái xe.
Lâm Tư Huyền ngồi ở ghế phụ lái mỉm cười với ông từ xa, đang chuẩn bị mở cửa xe thì phát hiện cửa chưa mở khóa.
Cậu quay sang dợm hỏi thì suýt nữa tông vào một cái đầu. Trần Ký cúi người với sang, đích thân cởi dây an toàn cho cậu. Khoảng cách này khiến cho lời anh nói ra như được khuếch đại:
– Lâm Tư Huyền, hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, cậu muốn giả ngơ đến bao giờ?
Mãi cho đến khi quẹt thẻ mở cửa phòng 417, Lâm Tư Huyền mới nhận ra Trần Ký dùng lại câu nói của mình.
Mấy người trí nhớ tốt chướng thật đấy.
Đã trí nhớ tốt mà còn thù dai thì còn chướng hơn nữa.
Thôi, Lâm Tư Huyền đau đầu thừa nhận, chuyện ngày xưa mình làm ra cũng vượt quá sức chịu đựng của người thường rồi. Giờ chỉ biết trách tuổi trẻ ngông cuồng bồng bột, không biết mấy chữ “thời thế đổi thay” viết thế nào.
Lời Trần Ký nói rất có lý, giả ngơ chỉ là biện pháp trong lúc cần kíp, vỏ bọc mất trí nhớ bị phanh phui rồi, đương nhiên hạ sách này cũng không trụ được bao lâu nữa.
Vì thế Lâm Tư Huyền chọn cách trốn tránh vật lý, đó là bỏ chạy.
Không phải là cố tình trốn đâu. Đất diễn của Lâm Tư Huyền trong phim không nhiều, hôm nào không có lịch quay thì muốn làm gì cũng được, như Tí Mỡ là nó luân phiên chạy hai đoàn. Hôm nay đóng vai thi thể xong thì mai lại bay đêm đến Hoành Điếm làm thái giám.
Còn Lâm Tư Huyền thì trống lịch trong một tuần tới. Cậu định mua vé tàu hỏa thứ Bảy về miền Bắc, nhưng sau vụ hôm nay, Lâm Tư Huyền đổi vé ngay trong đêm, dời lên trước ba ngày. Ăn cơm hộp xong, nhân lúc đêm khuya thanh vắng lên đường đến miền Bắc.
Chuyến đi này cậu có hai việc cần phải làm, một là thử vai, hai là đòi tiền.
Lâm Tư Huyền nhìn thấy quảng cáo của đoàn phim mới trên một nhóm WeChat nào đó, sau đó cậu tự mình liên hệ, đến nơi mới phát hiện là một tòa nhà cũ kĩ.
Người đón tiếp đến muộn, Lâm Tư Huyền gọi hai cuộc điện thoại mới có một gã đeo mắt kính mặc đồ vest xuống đón. Trái ngược với vẻ bề ngoài, bên trong tòa nhà cũng khá náo nhiệt. Lâm Tư Huyền đi ngang qua thì phát hiện có rất nhiều bộ đồ kỳ quái, thậm chí là có trang phục động vật, nào ếch, rồi chim cánh cụt, thậm chí cả khủng long.
Lâm Tư Huyền không hiểu:
– Đây là trang phục biểu diễn cho thiếu nhi à?
Người tiếp đón liếc nhìn rồi đáp chơi:
– Chúng tôi làm livestream, tạo hiệu ứng thôi, ví dụ như cho khỉ đột đánh gấu ở trên đường chẳng hạn.
Lâm Tư Huyền từng tham gia rất nhiều buổi thử vai nên rất rõ quy trình, nhưng lần này trông đoàn phim của họ có vẻ khá hời hợt. Trong lúc đó có ba người tới, hai người còn lại dòm bộ chẳng có kinh nghiệm gì sất, đạo diễn thử vai còn chơi điện thoại mấy lần. Có một người tự xưng là phó đạo diễn chọn vai thì lại chăm chú nhìn Lâm Tư Huyền từ đầu tới chân, nhưng không mảy may lật kịch bản một lần nào.
Sau khi kết thúc, Lâm Tư Huyền không có thời gian nghĩ nhiều, buổi chiều cậu còn phải đi đòi tiền.
Lúc trước đóng vai tài xế hy sinh trong phim sếp tổng ngang ngược kia, cậu và người ta đã thỏa thuận cát-xê là 2000 tệ, nhưng hơn nửa năm trời không có lấy một hồi âm. Vì là diễn viên tự do nên cậu không ký hợp đồng chính thức với đối phương, chỉ xác nhận thời gian quay phim và tiền thù lao qua tin nhắn WeChat, còn bao giờ được nhận tiền thì người phụ trách trả lời rất mơ hồ, “Quay xong thanh toán ngay”.
Hai tháng trước thì Lâm Tư Huyền còn lịch sự hỏi thăm, câu trả lời của người phụ trách là dạo này dòng vốn gặp khó khăn, quy trình tài vụ phức tạp, cần đợi thêm, sau đó thì đối phương bặt vô âm tín luôn.
Lâm Tư Huyền không hề thích xử lý mấy chuyện này nên cũng ngậm đắng nuốt cay mà chờ. Cho đến lần trước mua xong cốc Americano thì số dư ngân hàng đã khiến cậu cảm thấy ngập tràn nguy cơ, hỏi thăm lại thì phát hiện người phụ trách kia đã xóa số mình.
Lâm Tư Huyền hỏi những người cùng đoàn mới biết cậu không phải ngoại lệ. Thế là nhóm cậu hẹn chiều Chủ Nhật đến công ty đối chất trực tiếp, đợi mỏi mòn bốn tiếng đồng hồ mới chặn được hắn.
– Rồi sao? Đòi được chưa?
– Chưa. – Lâm Tư Huyền lắc đầu – Hắn chối bay chối biến, bảo là không ký hợp đồng, cát-xê hứa hẹn lúc đó chỉ là con số ước tính, phim chiếu không đạt được hiệu quả như kỳ vọng nên phải ép giá.
– Ai chơi kì vậy? – Đỗ Triết nhíu mày – Không biểu tình đòi quyền lợi được hả?
– Bọn họ có tính thế. – Giọng Lâm Tư Huyền rất bình thản, cậu uống một hớp trà – Nhưng cũng khó lắm, lúc trước có người đăng Weibo rồi nhưng không ai chia sẻ, chẳng có ích gì hết. Nếu kiện cáo thì cần có luật sư, phí luật sư đâu có rẻ, bản thân mấy người này cũng chỉ có vài nghìn tệ cát-xê, không biết ra tòa còn phải kéo dài tới bao lâu nữa.
– Lẽ ra lúc đó phải làm giấy tờ đàng hoàng. – Đỗ Triết bình luận.
Đỗ Triết được xem như người mà cậu có thể bộc bạch thật lòng nhiều nhất, vì nhiều lúc chỉ là tường thuật sự việc một cách khách quan mà thôi.
Cuộc gặp gỡ giữa hai người rất ngẫu nhiên, trong khoảng thời gian nằm viện sau vụ tai nạn ngã lầu, Đỗ Triết trùng hợp tới chăm sóc một người bạn khác. Lâm Tư Huyền không có ai chăm sóc thăm nom, Đỗ Triết tốt bụng giúp đỡ cậu rất nhiều. Sau đó trong một lần vô tình trò chuyện thì mới phát hiện, Đỗ Triết từng làm việc cho dượng của Lâm Tư Huyền, hồi Lâm Tư Huyền còn nhỏ thì cũng gặp nhau một lần, Đỗ Triết bèn tự xưng mình là anh trai cậu.
Sau này Lâm Tư Huyền xuất viện, Đỗ Triết giới thiệu cho cậu hai đoàn phim nhỏ, nhưng Lâm Tư Huyền vẫn chưa hết xui, một bộ thì nguồn vốn eo hẹp không quay tiếp được, một bộ thì có người khác chen ngang cướp vai, cuối cùng cũng không thành.
Dù không thành thì từ tận đáy lòng, Lâm Tư Huyền vẫn rất cảm kích Đỗ Triết. Nên tuy là tài khoản đã chạm đáy thì lần này cậu vẫn mời anh ăn một bữa đồ ăn Tô Châu.
Gần cuối bữa Đỗ Triết buông đũa, hỏi:
– Em có còn liên lạc với bố em không?
Lâm Tư Huyền lau miệng, đáp gọn ơ:
– Không.
– Em có nghĩ sau này phải làm sao không? – Đỗ Triết hỏi tiếp – Tiền bồi thường tai nạn của em sắp hết rồi đấy.
– Tình hình trước mắt thì vẫn còn sống được. – Lâm Tư Huyền cười cười – Đi thôi, muộn lắm rồi.
Tình hình nguy cấp lắm rồi.
Những năm tháng cuối đời của Lã Như Thanh tuy vật mình vật mảy với bệnh tật nhưng bà vẫn nghĩ mình là minh tinh nổi tiếng, dù đã không còn ai nhận ra nhưng bà vẫn kiên quyết đòi ở phòng bệnh riêng, không muốn để người khác thấy bộ dạng không còn nhuận sắc của mình, nếu không thì sẽ không chịu phối hợp điều trị. Cuối cùng, món gì bán được cũng phải đem bán hết, Lâm Tư Huyền còn đi mượn một khoản không quá lớn, trả lãi định kỳ hằng tháng.
Nhưng “không quá lớn” nghĩa là nó có hạn, đối với Lâm Tư Huyền bây giờ thì đã được xem là lớn rồi.
Tuy đoàn phim “Khoảng lặng ngày tàn” khá sộp, nhưng diễn viên cỏn con như Lâm Tư Huyền cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, tóm lại khá thiếu thốn. Nếu trong thời gian ngắn mà không kiếm được phim đóng thì chắc sắp tới phải đi lắc trà sữa thật.
Nhưng từ sau vụ tai nạn ngã lầu thì Lâm Tư Huyền vẫn còn di chứng, đứng lâu thì đầu sẽ đau, eo sẽ mỏi, cậu không biết mình có thể lắc trà sữa được mấy ngày nữa. Cậu từng cân nhắc chuyển ngành hoặc làm gì đó khác, như người mẫu chẳng hạn. Chiều cao cộng thêm giày của cậu là tròn một mét tám, vẫn còn thiếu chút ít, bị thương xong cũng chẳng có bắp có múi gì nữa; làm việc chân tay thì làm không nổi, những việc khác thì không có kinh nghiệm. Tóm lại là không biết phải làm sao.
Lâm Tư Huyền thôi không nghĩ nữa, tiễn Đỗ Triết đi xong thì tìm một nhà nghỉ giá rẻ ven đường. Hôm nay lịch trình dày đặc quá, lúc đến thì mua vé ngồi cứng, Lâm Tư Huyền cả đêm không ngủ, vừa vào phòng là bổ nhào lên giường ngay, chẳng buồn thay quần áo.
Mắt đang chuẩn bị khép lại thì Phù Mãn gửi lời mời gọi video.
Lâm Tư Huyền nghi hoặc mở lên, sau khi nghe máy thì trên màn hình lại xuất hiện trán của Tô Hồng Đào:
– Thấy rõ không? Hello?
– Thấy. – Lâm Tư Huyền nói – Thấy hai cọng tóc bạc rồi.
– … Chắc chắn do ngược sáng. – Tô Hồng Đào nói chắc như đinh đóng cột – Cậu hoa mắt rồi.
– Xin lỗi nhé, đang buồn ngủ, mắt kèm nhèm. Cậu gọi làm gì?
– Cho cậu xem hai tên ngốc. – Tô Hồng Đào chuyển camera đi. Trong camera, Tí Mỡ đang nhấc bổng Phù Mãn lên, Phù Mãn giơ chân ra đạp vào bụng Tí Mỡ, Tí Mỡ rúm người lại theo phản xạ, định ném Phù Mãn đi như quả bóng, thế là Phù Mãn đành phải dùng sức mình treo người trên cây.
Một tuần trước Tô Hồng Đào lập một nhóm chat, mỗi ngày chia sẻ chuyện này chuyện kia, cũng thường xuyên nhắc Lâm Tư Huyền trong nhóm, mấy hôm trước còn hỏi Lâm Tư Huyền đến nơi chưa.
Cảm giác được nhớ thương này khiến Lâm Tư Huyền thấy xa lạ, cậu hỏi:
– Bọn họ đang làm gì thế?
– Hai tên điên này tối khuya còn đòi đánh cầu lông, làm vướng cầu lên cây. – Tô Hồng Đào nói – Hôm nay cậu sao rồi?
– Chuyện dài lắm, nào về mình kể.
– Ừ. – Tô Hồng Đào nói – Mình định mai sẽ tạo tài khoản phụ, sau đó kết bạn với cậu, tài khoản này bị kéo vô nhiều nhóm quá rồi, nãy mình gọi video nhầm sang cho mẹ mình luôn, suýt nữa để nhị vị phụ huynh xem xiếc thú.
Hôm sau tỉnh giấc thì đã gần một giờ chiều. Lẽ ra là giờ ăn trưa nhưng Lâm Tư Huyền thấy hơi buồn nôn nên định bỏ bữa.
Cậu mà sống một mình thì luôn như thế, lúc nào đói lắm mới ăn. Khi vào đoàn vì được đưa cơm đúng giờ nên Lâm Tư Huyền mới có được một khoảng thời gian sinh hoạt điều độ, duy chỉ có bệnh mất ngủ và bệnh lười dọn phòng là chưa chữa được thôi.
Lâm Tư Huyền châm điếu thuốc, mò trên giường mãi chẳng thấy điện thoại, cúi đầu nhìn mới phát hiện nó rơi xuống đất rồi. Cậu lười nhặt lên nên nằm sấp trên giường, một tay cầm thuốc lá, một tay mở khóa màn hình, sau đó thấy người phụ trách ở đoàn phim mà cậu đi thử vai kia đã gửi tin nhắn.
Tốc độ này hơi bị nhanh.
Lâm Tư Huyền mở ra đọc, đối phương nói ngắn gọn, bảo là phó đạo diễn có ấn tượng tốt với cậu, nhưng mà còn một vòng kiểm tra bổ sung nữa, hỏi cậu mười giờ tối có rảnh không. Còn tiện thể gửi định vị, địa chỉ là một bệnh viện phụ sản cách đây mười mấy cây số.
Lâm Tư Huyền biết đối diện bệnh viện là một quán karaoke. Mười giờ tối đi thử vai ở quán karaoke, thử này là thử gì thì không cần nói cũng biết.
Lần đầu tiên cậu gặp trường hợp tương tự chắc là vào kỳ nghỉ hè tám, chín năm trước, vì không muốn ở nhà hoài nên cậu đi thử vai ở vài đoàn phim. Lúc đi cậu mặc đại một cái thun trắng, người đối diện có lẽ nghĩ cậu là học sinh nghèo tranh thủ kiếm tiền trong kỳ nghỉ hè, nên sau khi thử vai đã hẹn Lâm Tư Huyền ra quán cà phê gặp mặt, bảo là cậu diễn trong phim trường chưa đủ “thoáng”, nếu như muốn nhận vai này thì gã có thể bồi dưỡng 1-1, sau khi bồi dưỡng thì sẽ giới thiệu cho nhiều đoàn phim khác nữa. Bây giờ quy trình này đã trở nên tế nhị hơn nhiều, cứ gửi cho cái định vị gần nhất, tiến lùi gì cũng dễ, có ai thắc mắc thêm thì cũng có thể nói là đi khảo sát thực tế.
Đương nhiên, nhiều năm trôi qua, thứ thay đổi không chỉ có cách thức trình bày của đối phương.
Lâm Tư Huyền thời học sinh chỉ thấy chuyện này vớ vẩn và nực cười, đằng sau giấu sự phẫn nộ không ai hay biết, uổng công cậu đọc kịch bản cả tuần trời. Ở quán cà phê, cậu đã từ chối một cách quyết liệt, “Xin lỗi, nếu muốn tìm chỗ bồi dưỡng thì tôi có lựa chọn khác tốt hơn rồi”, sau khi về nhà sẽ ẩn danh tố giác đoàn phim này trên mạng. Tối đó khi Trần Ký mang pudding tới, cậu hẵng còn tức tối trong lòng, chọc thìa vào miếng pudding nát bấy mứt dâu tây.
– Đúng là không biết trời cao đất dày. – Lâm Tư Huyền vừa chọc vào bánh vừa lạnh lùng bảo – Cũng chẳng biết tự lượng sức mình.
Thời thế thay đổi, Lâm Tư Huyền hai tám tuổi đã không còn bén lên bất kỳ một tia lửa giận nào nữa. Thấy vớ vẩn đấy, nhưng mà cũng quen rồi; hụt hẫng đấy, nhưng cũng chẳng lấy làm lạ nữa. Ngoài những cảm xúc ấy ra thì còn cảm thấy tức cười không tả rõ, cậu cảm thán, bao nhiêu năm rồi mà mình vẫn còn có giá.
Thậm chí cậu còn định dò hỏi thử xem bây giờ thân mình được bao nhiêu tiền.
Dĩ nhiên, chỉ là một ý định hoang đường mà thôi, Lâm Tư Huyền không làm như vậy. Cậu chỉ nhìn chằm chằm màn hình hai giây rồi vứt thuốc lá vào chai nước suối, sau đó xóa tin nhắn đi.
Chuyến đi này tốn mấy trăm tệ vé tàu hỏa mà hai chuyện cần làm đều công cốc, vừa tốn thời gian vừa tốn tiền.
Cũng may Lâm Tư Huyền đã có kinh nghiệm chống chọi với thảm cảnh, cậu không nghĩ quá nhiều, lại quay về giường nằm hết cả chiều. Cậu hy vọng mình không nghĩ gì cả, nhưng vẫn bắt đầu băn khoăn, nếu sau này không nhận được phim nữa thì phải làm thế nào. Hay là tiếp tục đi làm diễn viên quần chúng, nhưng dạo này thị trường phim ảnh không khởi sắc, thù lao diễn viên quần chúng giảm 20%; hay là đi livestream, khỉ đột và gấu đánh nhau thì nên đánh kiểu gì nhỉ?
Đợi đến khi bầu trời bên ngoài hoàn toàn ngả sang màu đen, cuối cùng Lâm Tư Huyền cũng đã đói tới mức cần có gì bỏ bụng. Cậu định gọi thức ăn ngoài, tiện thể đặt vé về Tích Quan, vừa mở khóa thì phát hiện có một lời mời kết bạn.
Ảnh đại diện là sự pha trộn giữa những loại ánh sáng và bóng tối kỳ lạ, cứ như chụp bị rung tay vậy, không viết chú thích, không có đề tên, hời hợt như thể một tài khoản mới lập.
Lâm Tư Huyền nhớ lại Tô Hồng Đào nói sẽ đổi sang dùng tài khoản phụ.
Nhà nghỉ cách âm rất tệ, những tiếng cười nói, la hét, động cơ xe máy lẫn với tiếng ly cốc va chạm đã đánh thức ha.m m.uốn biểu đạt đã vắng bóng trong Lâm Tư Huyền nhiều năm. Có lẽ sự chia sẻ nhiệt tình của Tô Hồng Đào đã làm cậu dao động.
Nhưng Lâm Tư Huyền thực sự không giỏi chia sẻ trải nghiệm của bản thân với người khác. Cậu chấp nhận lời mời kết bạn, đói đến mức không gõ nổi chữ, trầm tư một lúc, cuối cùng cậu gửi tin nhắn thoại: “Theo cậu thì khỉ đột và gấu đánh nhau, con nào sẽ thắng?”
Chắc Tô Hồng Đào cũng bận nên mười mấy phút sau mới trả lời một dấu chấm hỏi.
Sau khi nhìn thấy, Lâm Tư Huyền nhếch miệng cười như tự giễu, rồi lại gửi một tin nhắn thoại: “Không có gì, cứ kệ mình.”
Tài khoản phụ kia trả lời: “Cậu đang ở quán bar?”
“Không, tiếng nhà bên cạnh.” – Lâm Tư Huyền nói – “Hôm nay không có sức.”
Tô Hồng Đào biết mình đi thử vai, Lâm Tư Huyền nghĩ một lúc rồi bổ sung một câu lập lờ nước đôi: “Nhưng mà quả thật hôm nay có người muốn lên giường với mình.”