Hứa Uyển cũng sửng sốt, một hồi sau lại bông đùa:
– Cậu trêu tôi đấy à, sau eo cậu chứ đâu. Đừng nói cậu xăm xong rồi quên luôn nhé?
Đầu óc Lâm Tư Huyền trắng trơn, cảm giác trời đất lại quay cuồng nữa rồi. Sau một hơi thở dài thườn thượt, cậu ổn định lại tinh thần, trả lời Hứa Uyển:
– À, cậu nói cái hình đó hả, là hình xăm lúc trước dán chơi thôi, quên thật luôn rồi.
– Kỹ thuật bây giờ hiện đại ghê, ngâm nước lâu vậy mà cũng không tróc, hôm nào tôi cũng phải dán thử mới được. – Hứa Uyển không nghi ngờ gì cậu – Vậy không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước đây, nếu hai hôm nữa tôi có thời gian thì chúng ta lại tạm biệt nhau cho đàng hoàng nhé.
– Được thôi. – Lâm Tư Huyền cố duy trì biểu cảm bình tĩnh, chân thành nói cảm ơn – Thật lòng cảm ơn cậu rất nhiều.
Sau khi Hứa Uyển đi, cơn buồn ngủ của Lâm Tư Huyền bị quét bay biến.
Cậu đứng sững như trời trồng chừng nửa phút đồng hồ, sau đó lại cởi phăng quần áo ra như bị ma nhập, trần như nhộng đi vào phòng vệ sinh soi gương.
Cậu rất ít khi ở trần soi gương, đặc biệt là hai năm trước sau khi xuất viện. Một là vì tai nạn đó đã để lại một vết sẹo lờ mờ ở xương sườn bên trái của cậu, hai là từ lúc đó trở đi, sức khỏe của cậu dần đi xuống. Thời thanh thiếu niên, ít nhiều gì cậu vẫn còn có tí cơ bắp, trông còn khỏe mạnh; sau tai nạn cân nặng của cậu giảm đi đáng kể so với trước kia, chưa kể còn không được bồi bổ dinh dưỡng đặc biệt, bình thường lại hay chán ăn, có lần đi chụp phim ở bệnh viện vô tình liếc thấy hình chính diện của mình, da dẻ nhợt nhạt, xương hơi lồi lên. Khung xương của cậu không tính là nhỏ, vì không có da có thịt nên trông cậu lẻo khoẻo, eo ốm đến mức bản thân cậu cũng tự thấy ngại, thế nên dần dần Lâm Tư Huyền không còn thích soi cơ thể mình trong gương nữa.
Mà cơ thể đang đứng trước gương lúc này trông chẳng khác gì khi đó, điểm khác biệt duy nhất nằm ở chỗ Lâm Tư Huyền đang ngoái đầu nhìn sau lưng mình bằng một tư thế méo xẹo, chỉ liếc một cái đã đủ khiến da đầu cậu tê rần. Ở phần dưới của sống lưng thật sự có một hình xăm vừa mảnh vừa dài, hình xăm hiện lên xương sống lưng, mới nhìn thì không nhận ra cụ thể là hình gì.
Bàn tay đè lên trên của Lâm Tư Huyền đang run rẩy, cậu thử miết mạnh thì thấy trên tay không có vết gì cả, đây không phải hình xăm dán.
Ghé lại gần vẫn không nhìn rõ, Lâm Tư Huyền tìm cách khác. Cậu dùng điện thoại chụp lại rồi phóng to lên mới nhìn rõ hình xăm màu đen vừa dài vừa mảnh đó là một cây đinh có đường nét cứng rắn.
Tại sao lại là cây đinh? Đây không phải kiểu hình xăm thường thấy, nhưng bây giờ đây không phải chuyện quan trọng.
Điều đáng quan tâm hơn đó là Lâm Tư Huyền không thể nói cho Hứa Uyển biết xăm có đau hay không, vì cậu hoàn toàn không biết đó là cảm giác như thế nào, thậm chí cậu còn chẳng nhớ mình đã đi đến tiệm xăm nào nữa cơ.
Thực tế thì cậu chưa từng có hứng thú xăm hình, người ta thì xăm lời răn, xăm ngày sinh nhật, xăm chó xăm mèo, những thứ trên cậu chẳng cần phải cân nhắc; chỉ đơn giản là một cái hình thôi, không có sở thích này thì hà tất gì vừa phải tốn tiền vừa phải chịu đau; chưa kể cậu còn là một diễn viên, lỡ sau này có có cảnh quay cần lộ lưng thì sao?
Như vậy thì tại sao cây đinh này lại xuất hiện ở đây? Chuyện này khiến Lâm Tư Huyền thấy vô cùng sợ hãi.
Bỏ qua chuyện băng đảng xã hội đen cướp người, người ngoài hành tinh dùng siêu năng lực để lưu lại ấn ký, hay là cậu cố biến mình thành Iron Man, thì hình như chỉ còn một khả năng duy nhất – đó là Lâm Tư Huyền thật sự đã quên đi một vài sự việc.
Lần đầu gặp Trần Ký ở Tích Quan, vì không thể đối mặt với sự chênh lệch địa vị giữa mình và anh, không thể thản nhiên gỡ rối những nỗi niềm mà mình dành cho anh, những lời mời rượu đã chuẩn bị kĩ càng bị tắc ở cổ họng, cuối cùng bật ra thành lời nói dối mình bị mất trí nhớ. Giờ nghĩ lại mới thấy cách nói này vụng về đến nhường nào, xứng đáng xếp hạng bét trong hằng hà sa số những lời nói dối trong đời Lâm Tư Huyền. Nhưng không phải vì Lâm Tư Huyền viện cớ cho mình, chuyện này quả thật có nguyên nhân.
Những ngày gặp tai nạn ngã lầu đó, Lâm Tư Huyền tỉnh dậy trên giường bệnh sau khi phẫu thuật, quả thật cậu đã xuất hiện chứng mất trí nhớ tạm thời. Khi cơ thể khôi phục tri giác, âm thanh và hình ảnh ùa vào trí não, nhưng cậu không thể nhớ ra tên của mình. Trong ba ngày đầu, tất cả những người cậu gặp đều là người lạ, bác sĩ, y tá, bệnh nhân giường bên cạnh, và bên nhà thầu công trường đến xin lỗi và hòa giải.
Lâm Tư Huyền là người duy nhất trong phòng bệnh không có người đi cùng, không có người chăm nom, thậm chí là không một ai đến thăm hỏi. Phòng công tác xã hội của bệnh viện cử một tình nguyện viên đến giúp đỡ cậu những việc hộ lý và ăn uống cơ bản. Có một hôm Lâm Tư Huyền tỉnh táo và khỏe khoắn hơn, cậu chủ động hỏi y tá:
– Xin hỏi tôi có người nhà hay bạn bè gì không? Ai đã ký giấy phẫu thuật cho tôi?
Y tá cũng không rõ tình hình, chỉ giải thích rằng:
– Dựa theo nguyên tắc ưu tiên cứu chữa, cậu là bệnh nhân nguy kịch, dù người nhà có mặt hay không thì chúng tôi cũng sẽ làm phẫu thuật. Sau đó chúng tôi có liên hệ với bố cậu nhưng thư ký nói ông ấy đang ở châu Âu, trước mắt chưa thể quay về.
Sau này bác sĩ giải thích với cậu, vì tai nạn này va chạm đến phần sau đầu, khiến chức năng não bộ rối loạn, nên việc mất trí nhớ nhẹ là hiện tượng cực kỳ bình thường. Theo như những ca bệnh trước đây thì hiện tượng này chỉ là tạm thời, nếu không có gì ngoài ý muốn thì nửa tháng sau sẽ hồi phục.
Dù sao Lâm Tư Huyền cũng còn trẻ, tốc độ hồi phục nhanh hơn dự kiến của bác sĩ, chỉ mất năm ngày là cậu đã nhớ lại hết hơn hai mươi năm nực cười của mình, thậm chí còn thấy hối hận vì đã lắm chuyện đi hỏi y tá nữa.
Quá trình lấy lại ký ức không diễn ra một sớm một chiều mà là tuần tự từng bước một, giống như một bức ảnh được phủ một lớp hiệu ứng mờ ảo dần dần được lau sạch cho đến khi rõ nét, điều duy nhất vẫn còn mơ hồ chính là những ngày trước khi ngã lầu. Mà bác sĩ cũng rất chu đáo giải thích cho cậu về điều này, đây là chứng lãng quên ngược dòng do bị k.ích thí.ch, cơ chế phòng vệ tâm lý sẽ đè nén những ký ức đau khổ để không làm ảnh hưởng đến cuộc sống sau này.
Chính vì thế mà Lâm Tư Huyền không bận tâm quá nhiều về chuyện này. Trong mấy tháng sau khi “Tòa cao ốc” bị rút vốn đầu tư, cậu sống hơi bần cùng, có khi cả tuần không ra đường, có khi cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì sẽ thối rữa trong nhà mất nên ra ngoài đi lang thang. Việc cậu xuất hiện ở công trường không phải chuyện gì lạ, thỉnh thoảng đi mệt rồi thì muốn hút điếu thuốc, không muốn ảnh hưởng đến người đi đường nên tìm mấy nơi hẻo lánh như mấy tòa nhà cao trong ngõ hẻm. Ngặt một nỗi cậu trời sinh mang vận đen, vô tình đụng phải một công trường thiếu an toàn mà thôi.
Nghĩ vậy, Lâm Tư Huyền dần bình tĩnh trở lại. Nếu suy tính như thế thì rất có thể trong mấy ngày đó cậu đã nổi hứng đi xăm hình. Khó hiểu là lúc đó tiền tiết kiệm đã gần như cạn kiệt, tại sao đột nhiên cậu lại bỏ ra mấy trăm tới một nghìn tệ cho nghệ thuật như thế, và tại sao lại chọn hình cây đinh?
Lâm Tư Huyền dùng trình duyệt tra cứu vấn đề này, trên mạng đưa ra rất nhiều đáp án khác nhau – nào là hàm nghĩa tôn giáo, tượng trưng cho sự kiên cường và đấu tranh, đại diện cho văn hóa ngầm và chủ nghĩa trừu tượng…
Chưa đợi cậu mò ra đáp án chính xác thì thuốc giảm đau lại phát huy tác dụng, một lần nữa đưa cậu vào giấc ngủ.
Lần này cậu ngủ khá tròn giấc, sau khi tỉnh dậy, hiếm khi Lâm Tư Huyền lại thấy sảng khoái như này. Cậu quyết định tạm thời không truy cứu chuyện cây đinh nữa, dù thế nào thì nó cũng là chuyện quá khứ rồi. Xét từ góc nhìn hiện tại thì đây cũng xem như là một hình xăm cậu được hưởng miễn phí mà không phải chịu bất kỳ đau đớn nào. Còn về ẩn ý của nó thì đợi sau này nhớ lại rồi tính tiếp.
Công việc của Lâm Tư Huyền và Tí Mỡ trong đoàn phim đã kết thúc rồi, họ cùng nhau mua vé tàu ngày mốt về, đi chung cho có bạn có bè. Phù Mãn và Tô Hồng Đào phải ở lại thêm một tuần nữa.
Buổi trưa họ hẹn nhau đi ăn một tiệm bán món xào. Tí Mỡ sắp kết thúc cuộc tình yêu xa kéo dài hai tháng nên phấn khích lắm, cứ gọi video cho bồ suốt, hôn qua màn hình tận năm phút đồng hồ. Phù Mãn ngồi bên cạnh tỏ vẻ đau khổ, nỗi đau mất mặt trước quần chúng và nỗi đau vì lòng ghen tỵ của hội độc thân.
Tô Hồng Đào nói với Lâm Tư Huyền:
– Lần này về chung với nó, cậu phải chịu khổ rồi đấy. Nếu thấy bẽ mặt quá thì cứ giả bộ không quen không biết.
– Đừng có suốt ngày dìm hàng em. – Cuối cùng Tí Mỡ cũng kết thúc trận hôn hít của mình, tắt điện thoại, nó nói – Yêu vô ai cũng vậy hết.
– Không dám đâu. – Phù Mãn quyết phủ nhận, hỏi Lâm Tư Huyền – Cậu có vậy không?
Hôm nay tuy tình hình sức khỏe Lâm Tư Huyền có khá hơn, nhưng đầu óc vẫn để đâu đâu, ngẩn ra cả buổi mới phản ứng lại Phù Mãn đang hỏi gì. Cậu chẳng bao giờ đặt ra mấy cái giả thiết vớ vẩn này, nói thật thì cậu cũng chẳng tưởng tượng ra mình khi yêu vô sẽ như thế nào nữa:
– Chắc là không.
Sau đó nói chuyện một hồi, Phù Mãn lại đánh cược với Tô Hồng Đào, nói lần sau gặp nhau, bốn người họ có thể cùng chơi mạt chược, ai không dẫn “người nhà” theo thì người đó phải trả tiền phòng.
“Xèo”, cả bựng khói dầu siêu lớn bao trùm cả quán nhỏ, làm tất cả thực khách đều ho sặc sụa.
Lâm Tư Huyền ngay lập tức thấy mình không thể hô hấp nổi. Trong tích tắc cảm thấy khó thở đó, trong đầu Lâm Tư Huyền chợt xẹt qua một cảnh tượng không hề lạ lẫm.
Một đôi tay bóp lấy cổ cậu, tuy bóp rất mạnh nhưng vẫn còn nhân từ chừa lại một chút dưỡng khí, hổ khẩu trên bàn tay đó kề vào yết hầu của cậu, ngón cái và ngón trỏ tạo thành một cái gông khóa kín ở động mạch cổ. So với cảm giác nghẹt thở thì cảm giác bị giam cầm, bị áp chế thậm chí còn mãnh liệt hơn, như thể cậu bị đóng đinh vào khung thép. Mồ hôi phủ kín cằm, tụ lại thành dòng chảy rỉ xuống hõm xương quai xanh.
Thân nhiệt nóng đến mức muốn thiêu rụi mọi thứ, làm cho những lời nói lơ lửng trên đỉnh đầu cũng méo mó theo. Nhưng cậu vẫn nhận ra đó là giọng Trần Ký: “Lâm Tư Huyền, rốt cuộc cậu muốn như thế nào?”
Lâm Tư Huyền chợt thả tay ra, đôi đũa gỗ rơi xuống đất.
Phù Mãn thấy khó hiểu, rút một đôi khác đưa cho cậu, hỏi:
– Hôm nay cậu sao thế? Hồn phách cứ trôi dạt đi đâu ấy.
Không thể phân biệt được phân đoạn vừa rồi từ đâu mà ra. Dưới sự tấn công s.inh lý mạnh mẽ, Lâm Tư Huyền thật sự không cách nào giữ hình tượng dửng dưng được nữa, cậu đờ ra, nói:
– Hình như em mất trí nhớ rồi.
– Xời, biết rồi. – Phù Mãn xua tay – Cậu nói rồi mà, cậu không nhớ trước đây từng quen biên kịch Trần, đang yên đang lành nhắc chuyện này làm gì?
– Em nhớ anh đã tháo van xe của anh ấy. – Tí Mỡ nói – Ê mà, biên kịch Trần đi chưa nhỉ? Sau này có còn quay lại đây không?
– Chắc không quay lại đâu. – Phù Mãn nói – Anh nhớ là sáng nay bay đi rồi.
Đồ ăn được bưng lên, Phù Mãn và Tí Mỡ đứng dậy đi lấy thêm hai cái bát.
Tô Hồng Đào xích lại gần chọc vào vai Lâm Tư Huyền:
– Hôm nay cậu sao thế?
Lâm Tư Huyền lặp lại lần nữa:
– Hình như mình mất trí nhớ rồi.
– Hai người kia đi rồi, ở đây chỉ có chúng ta thôi. – Tô Hồng Đào nhắc nhở cậu – Cậu không cần mất trí nhớ đâu.